----
Cô Quý nhìn bộ dáng đáng thương của bọn họ, vung tay hào phóng đồng ý.
Mọi người hoan hô một tiếng, buổi sáng luyện tập vừa kết thúc, liền khẩn trương thu dọn đồ đạc rời khỏi phòng tập luyện.
Nhà Triệu Lan Lan mặc dù ngay tại bản địa, nhưng thời gian nửa ngày cũng không đủ một đến một lần, cho nên nghỉ nửa ngày các cô vẫn tính toán ở lại ký túc xá, cứ như vậy các cô cũng rất vui vẻ rồi.
Thẩm Uyển như thường lệ cầm hộp cơm tới căn tin ăn cơm cùng mọi người, Tô Yến Thành buổi sáng ra ngoài liền nói cho cô biết rằng buổi trưa không về được, buổi tối có thể sẽ về sớm một chút.
Cho nên sau khi ăn cơm xong, Thẩm Uyển trực tiếp trở về tòa của người nhà, vốn định ngủ trưa, nhưng tối hôm qua ngủ rất ngon, buổi trưa cũng không buồn ngủ.
Cô suy nghĩ một chút hôm nay vừa vặn là cuối tuần, liền chuẩn bị đến nhà chị gái ngồi một lát.
Trước khi ra khỏi nhà, cô bỏ một ít tiền vào trong túi, muốn đến công ty cung cấp quân đội xem có trái cây tươi nào mua mang qua không.
Không nghĩ tới cô còn chưa ra khỏi cửa, Tô Yến Thành buổi sáng nói buổi trưa không trở về liền đẩy cửa đi vào, nhìn thấy cô giờ này ở nhà cũng không kinh ngạc.
Thẩm Uyển nở nụ cười về phía anh rồi nói:
"Ngày mai đại đội bắt đầu đi biểu diễn an ủi, cho nên hôm nay trong đoàn cho chúng em nghỉ nửa ngày. Còn anh, không phải anh nói buổi trưa không trở lại sao?"
Chuyện buổi diễn xuất an ủi hôm qua Thẩm Uyển đã nói cho anh biết, hiện tại cô càng tò mò vì sao Tô Yến Thành nói buổi trưa không về lại trở về, thật ra lúc này nghiêm túc mà nói đã là buổi chiều, cô cảm thấy Tô Yến Thành lúc này trở về nhất định là có chuyện gì đó.
“Ừm.”
Tô Yến Thành đóng cửa đi vào, nhìn cô im lặng một lát mới nói:
“Uyển Uyển, anh nhận được một nhiệm vụ tạm thời có thể phải rời đi một tuần.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Anh vừa rồi đã đi qua phòng tập luyện của đoàn văn công, không tìm được cô mới trở về nhà.
Thẩm Uyển theo bản năng hỏi:
"Đi đâu, có nguy hiểm không?"
Hỏi xong cô mới kịp phản ứng, những thứ này đều thuộc về nhiệm vụ cơ mật, hẳn là không thể nói.
Tô Yến Thành cười cười, đi tới bên cạnh cô, vuốt tóc cô nói: "Đừng lo lắng, chắc là không nguy hiểm đâu.”
Trước khi đi đã muốn gặp cô một lần, vừa rồi đi tới đoàn văn công tìm người lãng phí chút thời gian, nhiệm vụ tạm thời lại rất gấp, anh lập tức phải đi, không kịp thay quần áo.
Anh cúi người ôm lấy cô, cúi đầu hôn lên môi cô một cái nói: "Uyển Uyển, chăm sóc tốt bản thân, chờ anh trở về.”
Đây là lần đầu tiên anh đi làm nhiệm vụ sau khi cô đến đây, trong lòng Thẩm Uyển còn chưa kịp lưu luyến, chỉ là bản cô có chút hoảng hốt vươn tay ra ôm lấy anh.
“Ừ, anh cũng phải chú ý, đừng để bị thương nữa.” Thẩm Uyển nhớ vết thương sau lưng anh còn chưa lành, lại nhịn không được nói thêm một câu, “Khi nào về em sẽ kiểm tra.”
Bàn tay to của Tô Yến Thành nhẹ nhàng trấn an ở sau lưng cô. anh lại cúi đầu c.ắ.n lên môi cô, không hề lưu luyến khó rời như bình thường, chỉ là ấn một chút rồi buông ra.
Thời gian cấp bách, hai người cũng không kịp dặn dò lẫn nhau, Tô Yến Thành tùy tiện nhét hai bộ quần áo rồi rời khỏi nhà.
Sau khi tiễn Tô Yến Thành, Thẩm Uyển chợt không định đi dạo công ty cung cấp nữa, nhưng cô ở nhà cũng không có việc gì làm, ở trong phòng dạo vài vòng cuối cùng vẫn định đến nhà chị gái ngồi một chút.
Giang Hồng Liên hôm nay vừa vặn nghỉ ngơi ở nhà, thấy Thẩm Uyển mang hoa quả tới thì cười kéo người vào nhà.
Lúc hai người nói chuyện phiếm, chị biết Tô Yến Thành vừa đi làm nhiệm vụ, cô ấy rất hiểu tâm trạng hiện tại của Thẩm Uyển, không khỏi an ủi cô nói: "Đừng lo lắng, rất nhanh sẽ trở lại thôi.”
Thẩm Uyển cười với cô ấy, cô cũng không biết nên nói như thế nào với cô ấy về tâm trạng hiện tại của mình. Cô lấy điện thoại ra, lúc biết được anh làm nhiệm vụ luôn cảm thấy không cảm giác thực tế gì, tuy rằng cũng sẽ lo lắng, nhưng chưa từng tận mắt nhìn anh đi khổ sở như vậy.