Đại Mỹ Nhân Ở Những Năm 60

Chương 282



 

----

 

Sau khi Tô Yến Thành tắm rửa xong đi ra, không tìm được người trong phòng ngủ của hai người, nhìn thấy bên cạnh có đèn sáng mới đẩy cửa ra tìm được cô.

 

Trên người Thẩm Uyển mặc váy ngủ, cánh tay và bắp chân trắng nõn đều lộ ra bên ngoài. Cô vừa nghiêm túc viết kế hoạch, vừa thỉnh thoảng đưa tay gãi một cái.

 

Lúc Tô Yến Thành đẩy cửa cô nghe thấy, nhưng không ngẩng đầu, chỉ nói:

 

"Anh ngủ trước, còn một chút nữa là em viết xong rồi.”

 

Ánh đèn bàn chiếu lên khuôn mặt nhỏ nanh hồng hào sáng bóng của cô, nghỉ ngơi cả ngày, tinh thần của Thẩm Uyển đều phục hồi trở lại.

 

Tầm mắt Tô Yến Thành dừng lại một vòng trên người cô, lúc thu hồi đôi mắt đen hơi buồn nhưng cũng không thúc giục cô, xoay người về phòng ngủ chờ cô nói: "Được, em từ từ viết.”

 

Mười phút sau, Thẩm Uyển tắt đèn đi ra, phát hiện Tô Yến Thành đã phơi xong quần áo hai người thay lên.

 

Cô đi vệ sinh vào nhà vệ sinh, rửa tay xong đi ra cùng anh trở về phòng chuẩn bị ngủ.

 

Kết quả mới vừa đi tới cửa đã bị người quay đầu lại ôm lấy eo, trực tiếp hai chân rời khỏi mặt đất, suýt ngã xuống đất.

 

"A!" một tiếng kêu chưa kịp phát ra đã bị người ta cắt ngang.

 

Tô Yến Thành ngày hôm qua nhìn thấy cô mỏi mệt, mới cố nén tối hôm qua không động vào cô, để cho cô ngủ một giấc ngon lành, nghỉ ngơi đủ rồi, cả ngày hôm nay anh chỉ cần rảnh rỗi sẽ nghĩ đến việc ở nhà chờ vợ của mình.

 

Vất vả lắm mới chịu đựng đến buổi tối nước chảy thành sông, tự nhiên lại không còn cách nào nhịn được nữa.

 

Một đêm hân hoan, Thẩm Uyển mãi đến nửa đêm mới khàn giọng chịu không nổi mà ngủ thiếp đi.

 

Trước khi đi ngủ, hai cổ tay nhỏ nanh còn bị anh nắm chặt trong tay, giơ cao quá đỉnh đầu, hoàn toàn không có sức chống cự.

 

……

 

Lần này Thẩm Uyển thật sự không nghe thấy tiếng chuông đồng hồ bên ngoài giường nữa, khi mở mắt ra thì đã hơn chín giờ sáng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Có điểm kỳ lạ chính là, đã giờ này rồi mà Tô Yến Thành vẫn còn nằm trên giường ôm cô cùng ngủ.

 

Thẩm Uyển sau khi tỉnh lại, vừa mới nghiêng người xoay mình thì bàn tay to đặt trên lưng cô siết chặt, lại lần nữa ôm chặt cô vào trong ngực.

 

Lưng của cô dán vào n.g.ự.c anh, không có bất kỳ quần áo nào ngăn cản, da thịt ấm áp chạm vào nhau.

 

Ánh sáng bên ngoài màn đã sáng rực, Thẩm Uyển muốn kéo chăn đắp lên lưng, nhưng cả người bủn rủn vô lực, ngay cả ngón tay cũng không muốn nhúc nhích.

 

Lại không biết, sóng mắt cô lưu chuyển, không giống tức giận càng giống hờn dỗi hơn.

 

Tô Yến Thành tỉnh sớm hơn so với cô, chỉ là không nỡ rời khỏi cô, lúc này đã nhìn thấy hết toàn bộ thần sắc thẹn quá hóa giận của cô, mặt mày anh không khỏi thoải mái.

 

Biết cô sợ xấu hổ, bàn tay to duỗi ra, kéo chăn bọc cô lại, còn mình thì rút tay về, cánh tay chống nửa nghiêng ghé vào tai cô thấp giọng nói:

 

"Ngày hôm qua không phải em nói muốn ra ngoài dạo chơi sao, chiều hôm qua anh đã mượn xe của bộ đội, bây giờ đi dạo phố một chút."

 

Thẩm Uyển quấn chăn, chỉ có bả vai lộ ra bên ngoài, khẽ ừ một tiếng.

 

Tô Yến Thành tự biết tối hôm qua mình phóng túng, xoa eo và chân cho cô thả lỏng qua lớp chăn.

 

Sau một lúc lâu Thẩm Uyển cảm thấy trên người tốt hơn nhiều, chút tức giận trong lòng cũng sớm tiêu tan.

 

Hai người cùng đứng lên, xử lý xong thì một trước một sau xuống lầu.

 

Trên đường đi gặp hàng xóm, Thẩm Uyển đều cười chào hỏi mọi người, ở bên này lâu như vậy, mọi người cũng đều biết tính tình của đôi vợ chồng nhỏ này.

 

Mặc dù đoàn trưởng Tô là người lãnh đạm, nhưng rất chăm sóc vợ, buổi sáng ra ngoài huấn luyện còn có thể bớt chút thời gian chuẩn bị bữa sáng mang về. Đồng chí Thẩm lại càng không cần phải nói, lớn lên đã xinh đẹp còn có bản lĩnh, gặp người khác đều rất niềm nở, người trong khu cũng chẳng có mấy người chán ghét cô.

 

Cho dù có thì cũng là vì ghen tị với cô, thường thường có người không cam lòng vừa mới nói xấu cô hai câu đã bị người ta chặn lại.