Đại Mỹ Nhân Ở Những Năm 60

Chương 286



 

----

 

"Vậy sao ba còn chưa đến?" Trịnh Uyển Lệ bực bội bĩu môi, ngẩng đầu nhìn về phía trước, thấy trong đội không ít các cô gái xinh đẹp hơn cô, trong lòng đột nhiên càng thêm buồn bực.

 

Đúng lúc này, một người đàn ông trung niên đạp xe đạp đến, Chu Văn Bác tiến tới trước mặt vợ con, chu đáo đưa cho họ nước ngọt mua trên đường để giải khát.

 

Năm nay Chu Văn Bác đã ngoài bốn lăm, nhưng dáng người ông cao gầy, nhìn bóng lưng mặc áo sơ mi trắng từ phía sau không kém gì so với các cậu thanh niên trẻ tuổi đang xếp hàng trong đội, lại nhìn bộ dáng của ông, ngũ quan đoan chính, đặc biệt là đôi mắt hoa đào.

 

Mặc dù khóe mắt đã có một chút nếp nhăn nhưng vẫn không làm mất đi vẻ hiền hậu, ngược lại còn tăng thêm vài phần ôn nhã, dịu dàng lắng đọng qua năm tháng.

 

Trịnh Uyển Lệ nhìn ba cô, lại nhìn mẹ cô, đáy lòng rất buồn bực.

 

Vì sao cô không thể lớn lên giống ba hơn chút và không đẹp bằng mẹ?

 

Trịnh Lệ không biết suy nghĩ trong lòng con gái, sau khi nhìn thấy chồng liền nói với ông đi lên phía trước tìm người đổi vị trí với họ để con gái họ được đăng ký trước.

 

Ba của Trịnh Lệ là phó giám đốc nhà máy quốc doanh Tương Thành.

 

Lúc Chu Văn Bác còn trẻ thì ở rể Trịnh gia, sinh ra một đứa con gái cũng theo họ vợ, hiện tại ông có thể leo lên vị trí chủ nhiệm phân xưởng hoàn toàn dựa vào sự đề bạt của ba Trịnh Lệ, cho nên trước mặt chồng, Trịnh Lệ luôn luôn áp đảo hơn.

 

Chu Văn Bác nghe vợ mình nói thì ôn hòa cười, đau lòng nhìn con gái đã nóng đến đầu đầy mồ hôi, lập tức đáp ứng:

 

"Được, hai mẹ con cứ đợi ở đây một lúc, ba sẽ lên phía trước nhìn xem."

 

Trịnh Uyển Lệ cũng đã sớm quen với việc mẹ cô sai khiến ba, Chu Văn Bác ở nhà luôn luôn săn sóc vợ con.

 

Ở nhà, cô được chiều chuộng quen rồi, không cảm thấy suy nghĩ của mẹ cô có gì là không đúng, ngược lại còn nhỏ giọng oán giận:

 

"Vì sao ông ngoại không thể trực tiếp cho con một suất ở đây, hại con phải báo danh cùng những người này."

 

Lúc nói những lời này, ánh mắt của cô có hơi khinh thường nhìn cô gái xếp trước cô, nhìn bộ quần áo vá chằng vá đụp trên người cô gái kia, còn có bùn đất dính trên chân, vô cùng ghét bỏ nói thầm một câu:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

"Nhà quê!"

 

Cô gái kia thấp hơn cô nửa cái đầu, mặc dù quần áo trên người bị vá rất nhiều, nhưng lại giặt rất sạch sẽ, sau khi vô tình nghe được lời của cô thì hơi co rụt chân lại.

 

Bên này, Chu Văn Bác đi thẳng tới phía trước hàng ngũ hỏi thăm, tướng mạo và khí chất của hắn đều rất ôn hòa, hắn nói mình tới hỏi thăm tình huống thay con gái, nhân viên Cung Văn Hóa đang hỗ trợ duy trì trật tự bên cạnh đều rất vui vẻ nói cho ông biết.

 

Lúc này, Thẩm Uyển đang cúi đầu viết bảng ghi chép, Triệu Lan Lan đi tới phía sau vỗ bả vai cô, nói: "Uyển Uyển, cô Quý gọi cô vào có việc, giao bản ghi chép cho tôi trước đi.

 

“Được." Thẩm Uyển đưa bảng ghi chép cho cô, đứng lên, xoay người đi vào trong.

 

Khi Chu Văn Bác nói chuyện với nhân viên công tác, tầm mắt đảo qua phía trước hàng ngũ, bỗng nhìn thấy một cô gái có đôi mắt hoa đào, góc nghiêng đặc biệt quen mắt đứng dậy rời đi, không biết vì sao lại hơi chút để tâm.

 

Sau khi hỏi xong tình huống, Chu Văn Bác trở về cuối hàng, nói cho mẹ con Trịnh Lệ biết quá trình báo danh phía trước tiến hành rất nhanh, đợi lát nữa là có thể đến phiên Trịnh Uyển Lệ.

 

“Không phải em đã bảo anh hỏi xem có thể chen ngang báo danh trước không à?”

 

Trịnh Lệ hơi bất mãn nói.

 

Trong mắt Chu Văn Bác rất nhanh hiện lên một tia phiền chán, lại lập tức cười nói:

 

"Phía trước có rất nhiều người đang duy trì trật tự, nhỡ đâu việc Uyển Uyển chen lên trước sẽ để lại ấn tượng xấu với người phỏng vấn, ảnh hưởng không tốt đến chuyện báo danh.

 

Anh vừa mới hỏi, hôm nay chỉ là sơ tuyển, rất nhanh sẽ đến phiên Uyển Uyển."

 

Lúc này, Trịnh Uyển Lệ cũng không thèm để ý có thể chen ngang hay không, không kiên nhẫn nói thay ba cô:

 

"Được rồi mẹ, xếp thì xếp.”

 

Trịnh Lệ bày ra với chồng là một thái độ, đối với con gái thì lại là một thái độ khác, nghe vậy lập tức cười khen:

 

"Uyển Lệ thật hiểu chuyện, vậy chúng ta chờ chút đi."