----
Đợi hơn nửa giờ, mấy người Trịnh Uyển Lệ cuối cùng cũng đến phía trước hàng.
Thẩm Uyển từ bên trong đi ra, một lần nữa thay Triệu Lan Lan đăng ký cho mọi người, xếp trước mặt cô vừa hay là một cô gái trẻ tuổi.
Cô ngẩng đầu nhìn lướt qua, dáng vẻ bên ngoài về cơ bản thì cũng khá ổn, Thẩm Uyển lại cúi đầu hỏi mấy vấn đề cơ bản, đồng thời đưa cho cô một tờ báo danh với thái độ rất giải quyết việc chung.
Trịnh Uyển Lệ đang đứng trong hàng ngũ ngẩng đầu liền thấy nữ binh ngồi sau bàn làm việc kia cực kì xinh đẹp, còn có một đôi mắt hoa đào rất giống ba cô, rõ ràng đây mới là lần đầu gặp mặt, không hiểu vì sao trong lòng đột nhiên sinh ra vài phần ghen tị.
Điều cô không nhìn thấy chính là khoảnh khắc Chu Văn Bác nhìn rõ gương mặt Thẩm Uyển cũng giật mình, cả người ngây ngẩn, trong lòng phức tạp, nhất thời không biết nhớ ra cái gì, thậm chí cũng không nghe thấy Trịnh Lệ nói chuyện.
Hàng ngũ rất nhanh lại đi tới, Chu Văn Bác vừa nghiêng người trấn an con gái, vừa cẩn thận quan sát nữ binh trẻ tuổi ngồi ở trước bàn.
Cô gái trẻ tuổi đứng trước Trịnh Uyển Lệ năm nay 19 tuổi, tên là Lâm Nha, cô chưa từng học múa chính thống, nhưng từ năm 3 tuổi đã theo bà nội học hát hí khúc nên có kỹ cô kịch nghệ.
Sau khi Thẩm Uyển suy nghĩ xong thì vẫn giữ cô lại.
“Người tiếp theo.”
Đi tới trước mặt báo danh ngoại trừ một cô gái thì còn có ba mẹ cô gái đi cùng, Thẩm Uyển thấy nhưng không hề kinh ngạc, tiếp tục hỏi: "Trước tiên báo họ tên và tuổi tác đi."
Trịnh Uyển Lệ không biết vì sao lại sinh ra vài phần địch ý đối với cô.
Có lẽ là bởi vì đôi mắt hoa đào xinh đẹp của cô, cô muốn thừa hưởng nhưng lại không có, lúc nói chuyện, ngữ khí mang theo chút nghẹn ngào.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Trịnh Uyển Lệ, mười tám tuổi.”
Thẩm Uyển ngẩng đầu nhìn cô một cái, sắc mặt thản nhiên quẹt một đường trên bảng ghi chép, rồi hỏi tiếp:
"Có khả năng vũ đạo không? Kỹ năng cơ bản đã luyện được bao lâu rồi?”
Trịnh Uyển Lệ không kiên nhẫn nói: "Tôi tới đây để báo danh vào đoàn văn công, nếu cái gì cũng biết thì còn muốn mấy người dạy làm gì?"
Trịnh Lệ vừa thấy con gái bị khó xử, lập tức tiến lên phụ họa nói: "Vừa rồi cũng không thấy cô hỏi cái này, cô gái xếp hàng phía trước bọn cô không biết khiêu vũ không phải cô vẫn cho nó qua sao?"
Đối mặt với chỉ trích của hai mẹ con, Thẩm Uyển thờ ơ hỏi ngược lại: "Trước khi mấy người đến báo danh, chẳng lẽ không biết lần này đoàn văn công tuyển người có kiến thức cơ bản sao?"
"Ai nói con gái tôi không có, nó luyện hơn một năm rồi, cô mau thông qua cho bọn cô đi." Trịnh Lệ có hơi chột dạ nói.
Thẩm Uyển quay đầu nhìn cô, nở một nụ cười không cảm xúc, nói:
"Có thể, nhưng sau khi điền vào bảng báo danh, đi vào bên trong sẽ tiếp tục khảo hạch kiến thức cơ bản. Nếu như phát hiện cô nói dối, kiến thức cơ bản không đạt tiêu chuẩn, trong vòng ba năm tới không thể ghi danh vào đoàn văn Tương Thành nữa, mấy người đã suy nghĩ kỹ chưa?"
Đây là quy định mới mà cô Quý vừa gọi Thẩm Uyển vào nói cho cô biết, bởi vì các cô phát hiện có quá nhiều người nói dối mình đã luyện qua kiến thức cơ bản, kết quả sau khi đi vào ngay cả lộn nhào cũng không làm được, lãng phí quá nhiều thời gian của mọi người.
Trịnh Uyển Lệ vội vàng kéo áo của mẹ cô, sắc mặt Trịnh Lệ cũng cứng đờ trong nháy mắt, vô thức nghiêng đầu gọi chồng: "Văn Bác…”
Sắc mặt vốn lạnh nhạt của Thẩm Uyển sau khi nghe cái tên này liền dừng lại một chút, chậm rãi quay đầu nhìn người đàn ông trung niên đi cùng vợ con đến báo danh.
Chu Văn Bác và cô liếc nhau, trong mắt xẹt qua cảm xúc kích động, mãi đến khi Trịnh Lệ lại gọi một tiếng thì hắn mới lấy lại tinh thần, hắn hít một hơi thật sâu rồi nói với Thẩm Uyển: "Vị đồng chí này, không biết cô tên gì?"