Đại Mỹ Nhân Ở Những Năm 60

Chương 291



 

----

 

Thẩm Uyển nghe xong lại cười nhạo một tiếng, không để lại cho hắn một chút tình cảm nào:

 

"Hiện tại tôi họ Thẩm, ba tôi tên Thẩm Kiến Quốc.

 

Vị đồng chí này, phiền ông nhìn rõ hiện thực, tôi không có quan hệ gì với ông, còn nữa, mặc kệ là quá khứ hay hiện tại, tôi đều không cần ông, nếu ông thật sự muốn tốt cho tôi, vậy cứ coi như chưa bao giờ quen biết là được.

 

Chu Văn Bác bị lời này của cô làm cho sắc mặt xám xịt một mảng, môi ngập ngừng một lúc lâu mới nói:

 

"Uyển Uyển, trước đây ba cũng không có cách nào khác, không ngờ chuyện giữa ba và mẹ con vẫn ảnh hưởng đến con, ba biết bây giờ ba nói nhiều hơn nữa cũng vô dụng, chỉ là cách nhiều năm như vậy, ba mới được gặp lại con, trong lòng kích động nên mới muốn tới thăm con.”

 

Hiện tại muốn đến thăm cô.

 

Tại sao khi trước cô cần đi học, ăn uống, cần người nuôi dưỡng thì hắn lại không xuất hiện, hiện tại chỉ là thấy cô lớn lên có danh tiếng nên mới muốn đến nhận lại cô.

 

Thẩm Uyển không hề động lòng, vẫn lạnh lùng nói:

 

"Nếu như ông tìm tôi chỉ để nói những lời này, vậy ông có thể rời đi, về sau cũng không cần lại đến tìm tôi, tôi chỉ biết một người ba, người kia là ai cũng không thể là ông được đâu."

 

Trước khi đến, Chu Văn Bác đã nghĩ đến chuyện cô có thể sẽ không muốn nhận mình, nhưng không nghĩ tới Thẩm Uyển có thể nhẫn tâm như vậy, khẽ nhíu mày, tiếp tục tận tình khuyên bảo, giải thích.

 

"Uyển Uyển, ba tới tìm con không có ý gì khác, trước kia con ở Bắc thành, sau khi mẹ con tái hôn thì đổi họ cho con, ba không tiện quấy rầy hai người nữa.

 

Hiện tại con đã tới Tương thành, ở đây có ba, còn có ông bà con nữa, về sau chúng ta sẽ tới đây nhiều hơn, nếu như con gặp phải khó khăn gì, ba..."

 

"Hai người hôm qua là vợ và con của ông bây giờ."

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Thẩm Uyển không kiên nhẫn tiếp tục nghe hắn nói những lời giả dối đó, ngắt lời:

 

"Ngày hôm qua ở trước mặt cô ấy cũng không dám nhận tôi, hôm nay tới tìm tôi, ông không sợ cô ấy sẽ gây phiền cho ông sao?"

 

"Đúng vậy, đó là dì Trịnh của con, còn có em gái của con nữa.

 

Uyển Uyển, con còn chưa gặp em gái phải không? Để ba dẫn nó ra ngoài ăn cơm với con, hai chị em con quen biết nhau, em gái con cũng thích khiêu vũ, hai chị em con cũng rất giống nhau. Nhưng em gái con không lợi hại như con, nếu nó biết mình có một người chị ở đoàn Văn Công, nhất định sẽ rất vui mừng."

 

Song, Thẩm Uyển cũng không biết gia đình mới của ông. C

 

Chu Văn Bác cho rằng mình đã tìm được nguyên nhân thái độ hôm nay của Thẩm Uyển đối với hắn kém như vậy.

 

Trước kia đứa con gái lớn này của ông theo Lý Lệ Hoa tái hôn tiến vào quân khu, Chu Văn Bác không phải chưa từng nghĩ tới tìm cơ hội lôi kéo làm quen với cô, nhưng Lý Lệ Hoa cứ gắt gao theo sát con gái, căn bản không cho hắn gặp gỡ, hiện giờ Thẩm Uyển một mình tới Tương Thành, ông nghĩ thầm là Thẩm Uyển tới tìm mình.

 

Hiện tại lại bày ra bộ dáng không quen biết ông đoán chừng là bởi vì ngày hôm qua nhìn thấy bên người ba ruột có người thân khác, trong lòng không thoải mái, hôm nay mới có thể tỏ thái độ này với hắn.

 

Chu Văn Bác càng nghĩ càng cảm thấy chính là như vậy, hắn thậm chí còn làm bộ có chút bất đắc dĩ, cười nói:

 

"Uyển Uyển, ba kỳ thật vẫn ngóng trông con trở lại bên cạnh ba, trước kia không phải ba không đi thăm con mà là do mẹ con không cho ta đi thăm, hiện tại con đi tới Tương Thành, ba đặc biệt hoan nghênh con về nhà."

 

Thẩm Uyển vừa nhìn vẻ mặt kia của hắn liền đoán được ông ta đang suy nghĩ cái gì, trong lòng khó chịu đến thiếu chút nữa nôn ra, nhịn không được cười lạnh, hỏi ngược lại:

 

"Ông có chắc là dám đưa tôi về nhà của ông không?"

 

Vẻ mặt Chu Văn Bác khó xử, cuối cùng kiên định nói: "Uyển Uyển, hãy cho ba một chút thời gian được không? Dì Trịnh và em gái còn không biết sự tồn tại của con, ba sẽ thuyết phục họ chấp nhận con, về sau đó cũng là nhà của con."

 

"Ông suy nghĩ nhiều rồi, việc tôi tới nơi này không hề liên quan gì đến ông, tôi nói những lời này chỉ là muốn hỏi ông, để có thể đi tới hôm nay thật không dễ dàng nhỉ?"

 

Nhìn sắc mặt Chu Văn Bác khẽ biến đổi, cô liền biết mình đoán đúng.