Đại Mỹ Nhân Ở Những Năm 60

Chương 293



 

----

 

Đợi đến thứ bảy chủ nhật Tiểu Lệ được nghỉ, Thẩm Uyển như trước đưa cô đến phòng tập trống dạy cô, tiện thể đưa giày nhảy đã sửa cho cô.

 

Hôm nay Giang Hồng Liên cũng đặc biệt đến xem Thẩm Uyển dạy con gái mình các động tác, một tuần qua, khi nào bà rảnh rỗi liền cùng con gái luyện tập như Thẩm Uyển nói.

 

Tiểu Lệ thật sự thích khiêu vũ, Thẩm Uyển không có ở đây, cô cũng có thể kiên trì, mỗi lần Giang Hồng Liên thấy con gái nhịn đau chân, chính bà cũng không đành lòng nhìn, nhưng con gái còn nhỏ như vậy đã rất kiên trì, bà còn có lý do gì không ủng hộ.

 

"Cám ơn mợ!" Tiểu Lệ vui mừng nhận được đôi giày mới.

 

Chờ sau khi Thẩm Uyển dạy cô mang vào, cô liền vịn tay cầm, cẩn thận học theo dáng vẻ của mợ, thẳng lưng, chỉ dùng mũi chân để đứng thẳng, vừa mới bắt đầu học rất đau, nhưng sau khi Tiểu Lệ đứng lên, không chỉ không kêu đau mà còn cười với mẹ và mợ.

 

Trương Tú không biết từ khi nào đã đứng ở cửa, nhìn thấy cảnh tượng như vậy liền cười khen: 

 

"Đứa nhỏ này rất có nghị lực, điều kiện ngoại hình cũng không tệ, quả thật là một mầm non tốt để luyện vũ đạo."

 

Giang Hồng Liên vốn đang nói lời cảm ơn với Thẩm Uyển, vừa quay đầu lại nhìn thấy lãnh đạo đoàn đi tới, có chút khẩn trương nuốt nước miếng, sợ Thẩm Uyển mang con gái mình đến đây, chiếm lấy phòng để luyện tập sẽ ảnh hưởng đến ấn tượng của cô với lãnh đạo.

 

“Chào bà ạ.”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Giang Hồng Liên ngượng ngùng nở nụ cười chào hỏi Trương Tú xong, lại nhìn Thẩm Uyển nói:

 

"Lãnh đạo, bà đừng hiểu lầm, chúng tôi đứng ở đây sẽ không làm lỡ buổi tập luyện của Uyển Uyển đâu.”

 

Sau khi Trương Tú đi tới liền tươi cười với bà, lắc đầu nói: "Không sao, việc này tôi đã sớm biết rồi, Thẩm Uyển tự có chừng mực.”

 

Thẩm Uyển cũng gật đầu với bà, vừa rồi cô đã muốn nói việc đưa Tiểu Lệ tới đây là cô đã được lãnh đạo đoàn đồng ý, hơn nữa Trương Tú đã sớm giao quyền sử dụng phòng luyện tập này cho cô nên không cần lo lắng.

 

Giang Hồng Liên thấy không ảnh hưởng đến cô cũng yên tâm, đồng thời cô cũng nhớ ra, vừa rồi vị lãnh đạo này hình như khen con gái mình có thiên phú.

 

Trương Tú nhìn cô gái nhỏ còn đang thử đặt chân sang một bên, trong lòng bỗng nhiên có một ý nghĩ.

 

Trước đây trong đoàn văn công cũng không phải là không tuyển những đứa trẻ nhỏ tuổi hơn học khiêu vũ, nhưng trước đây những đứa trẻ này đều là lãnh đạo hoặc giáo viên dùng đặc quyền mang vào đoàn luyện tập để chuẩn bị cho việc thi văn nghệ binh trước thời hạn, không có trải qua tuyển chọn chính thức.

 

Hiện tại bà bỗng nghĩ nếu như có thể thông qua tuyển chọn, chọn ra một nhóm trẻ em có thiên phú vũ đạo từ nhỏ để bắt đầu bồi dưỡng luyện tập hình như cũng không tồi, hơn nữa độ dẻo dai của trẻ em rất tốt, càng dễ dàng thích ứng với một ít kỹ xảo vũ đạo.

 

Cô càng nghĩ càng cảm thấy ý tưởng này có thể thực hiện được, thời gian các diễn viên múa của đoàn văn công vốn ngắn, thường thường 16-17 tuổi được tuyển vào đoàn, sau một khoảng thời gian bỏ ra rất nhiều sức lực bồi dưỡng thì thời gian có thể lên sân khấu cũng chỉ còn lại vài năm mà thôi, nhưng nếu được bồi dưỡng từ thời thơ ấu, vậy đến khi 16-17 tuổi thì có thể lên sân khấu, không chỉ kéo dài thời gian biểu diễn của diễn viên múa, còn có thể liên tục vận chuyển nhân tài mới cho đoàn, chỉ là giai đoạn đầu đầu tư nhiều hơn một chút mà thôi.

 

Trương Tú nghĩ tới những thứ này, dường như không thể chờ đợi được xoay người đi đến văn phòng đoàn trưởng, thương lượng với đoàn trưởng về tính khả thi của chuyện này.

 

Nhưng đoàn trưởng Lưu sau khi nghe xong suy nghĩ của cô cũng có rất nhiều băn khoăn, đầu tiên, nếu cô muốn bồi dưỡng bọn trẻ nhất định phải tìm những đứa trẻ có khiếu luyện múa, trước không nói những đứa trẻ này phải đi đâu để tìm, khi tìm được rồi, liệu phụ huynh của những đứa trẻ đó sẽ nguyện ý cho bọn trẻ đến đoàn học tập sao.