----
Mặt Vương Xuân Yến trắng bệch, trán toát mồ hôi lạnh, cô không biết sau khi bị phát hiện sẽ có hậu quả nghiêm trọng như vậy, nếu biết, nếu cô biết...
Thẩm Uyển ở một bên thờ ơ, lạnh lùng nhìn cô giãy dụa, đột nhiên nói:
"Vương Xuân Yến, cô làm vậy là có ý gì?"
Ấn tượng của cô đối với thành viên này không sâu, Vương Xuân Yến ở trong đoàn cũng không xuất chúng, năm nay hai mươi lăm tuổi, đợi đến tháng mười cô sẽ xuất ngũ, trước đây hai người rất ít khi gặp nhau.
Cô ấy không có động cơ gì để chủ động làm hại bản thân, trừ khi cô ấy làm việc đó cho người khác hoặc bị đe dọa.
"Em tự nghĩ xem làm như vậy rốt cuộc có đáng giá hay không?"
Cô Quý chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói.
Vương Xuân Yến cúi đầu, vẫn không nói một lời.
Thẩm Uyển nhíu mày, ý tứ không rõ ràng nhắc nhở cô: "Gói bột t.h.u.ố.c này là người khác đưa cho cô phải không? Nhưng hiện tại cái gì cô cũng không nói, trách nhiệm của cô sẽ rất nặng nề."
Hình phạt của quân đội đối với việc cố ý làm tổn thương đồng đội là vô cùng nghiêm trọng, không chỉ là bị khai trừ quân tịch, trong trường hợp nghiêm trọng có thể còn phải ngồi tù.
Vương Xuân Yến ở trong quân đội nhiều năm như vậy, hiển nhiên biết rất rõ những điều này, bả vai run lên, bộ dáng cực kì sợ hãi.
"Đúng rồi, hình như tôi có nghe qua một tin đồn ở trong đoàn, nói trong đoàn chúng ta có một nữ binh lén lút yêu đương với nam binh, mà nữ binh kia gần đây hình như sắp xuất ngũ."
Thẩm Uyển nhìn cô, lại nói một câu như vậy.
Cô Quý hiển nhiên không biết chuyện này, cô nhíu mày, ánh mắt dừng lại trên người Vương Xuân Yến như là đang suy nghĩ chuyện gì.
"Sao cô lại biết?" Vương Xuân Yến nghe thấy Thẩm Uyển nói, đột nhiên ngẩng đầu lên.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Cô chưa bao giờ nói ra điều này, thậm chí ngay cả Tôn Thanh cũng không khai ra vì cô muốn che giấu chuyện này, nếu như cô khai ra Tôn Thanh, như vậy chuyện cô bị uy h.i.ế.p cũng không giấu được.
Cô phạm sai lầm, nhất định sẽ bị trừng phạt, nhưng mà, nhưng mà anh ấy không sai, cô không muốn lại làm liên lụy đến anh ấy.
Thẩm Uyển cười nhạt một tiếng, đáy mắt lại không có bất kỳ ý cười nào, nói với cô:
"Cô đừng quan tâm làm sao chúng tôi biết được, nhưng có một việc cô hẳn là cũng rõ ràng, những gì cô nói ra và những gì chúng tôi điều tra ra, kết quả sẽ không giống nhau."
Vương Xuân Yến như bị uy hiếp, ngón tay nắm siết chặt chán nản buông ra:
"Tôi nói, là Tôn Thanh uy h.i.ế.p tôi đi hại Thẩm Uyển, gói bột t.h.u.ố.c này cũng là do cô ấy cho tôi.”
Trong đại lễ đường, Tôn Thanh còn đang không yên lòng xem trận đấu thì bất ngờ bị giáo viên dẫn đội của đoàn văn công Tuyên Thành gọi ra ngoài.
Đi theo giáo viên đến một văn phòng, sau khi thấy người bên trong, trong lòng Tôn Thanh giật mình, đầu óc trong nháy mắt trở nên trống rỗng, sau đó trong lòng liền cảm thấy căng thẳng và không kịp chuẩn bị.
Vương Xuân Yến nhìn cô, lại lên án cô một lần nữa trước mặt mọi người.
Ở đây, ngoại trừ viên dẫn đội của đoàn văn công Tuyên Thành lộ ra vẻ mặt không thể tin được, những người khác đều rất bình tĩnh, bao gồm Tôn Thanh.
Cô lạnh mặt đứng đó, một câu giải thích cũng không có, không biết là thanh giả tự thanh hay là do chứng cớ đã quá xác thực nên ngay cả ngụy biện cũng không được.
Chuyện sau đó hầu như không cần Thẩm Uyển ra mặt nữa, cho dù Tôn Thanh có thể nghĩ ra lý do thoát tội, nhưng nhân chứng vật chứng đều bày ở đó, cô cũng không thể thoát khỏi.
Sau khi Thẩm Uyển rời đi, cô Quý trực tiếp nói với giáo viên dẫn đầu đoàn văn công Tuyên Thành chân tướng của chuyện này.
Cuối cùng không biết bọn họ nói những gì, chỉ biết là đoàn văn công Tuyên Thành đã trực tiếp từ bỏ trận đấu kế tiếp.
Đợi đến ngày thứ ba, kết quả cuộc thi cũng đã có, dù đoàn văn công Tương Thành biểu diễn múa kịch sáng tạo, hay biểu diễn trọn vẹn một cách đặc sắc thì đều xứng đáng đứng thứ nhất.
Mà sau khi trận đấu kết thúc, đoàn trưởng đoàn văn công Tổng cục Chính trị cũng ném cành ô liu cho Thẩm Uyển, cô Quý không nhịn được liền đen mặt, ngược lại Trương Tú vẫn cười híp mắt.