----
Tính toán như vậy, buổi biểu diễn ngày mai của Thẩm Uyển coi như là thay anh ăn mừng.
Nói xong chuyện vui vẻ, Thẩm Uyển cũng nói với anh chuyện lúc trước ở Tổng chính cô bị người anh bỏ t.h.u.ố.c xuống nước.
Tuy rằng việc này đã được giải quyết, nhưng Thẩm Uyển nhớ tới vẫn cảm thấy tức giận, cũng may Trương Tú đã nói cho cô biết Tôn Thanh đã bị đoàn văn công Tuyên Thành khai trừ quân tịch, chờ đợi cô sẽ bị xử phạt hình sự từ năm đến mười năm.
Lúc chuyện này phát sinh lúc cô không lựa chọn liên lạc anh là sợ ảnh hưởng anh, vốn cho rằng anh hiện tại biết sau sẽ rất đau lòng, lại không nghĩ tới Tô Yến Thành không chỉ đau lòng cô, còn có chút tức giận.
"Uyển Uyển, ở nhà anh nói thế nào, em nói nếu anh bị thương không thể giấu em, sau khi trở về còn phải kiểm tra, nhưng tại sao tin tức em gặp chuyện không may anh lại là người cuối cùng biết?"
Anh tức giận Thẩm Uyển chịu ủy khuất nhưng không nói cho cô biết, càng tức giận chính mình, chuyện vợ bị người hãm hại anh là người cuối cùng biết, lúc cô khó chịu chính mình lại không thể ở bên cạnh cô.
Biểu hiện của anh khi tức giận cũng không rõ ràng, chỉ là sắc mặt thoạt nhìn so với bình thường càng lạnh hơn một chút, người bên ngoài có thể chỉ cảm thấy khí thế trên người anh khác bình thường, nhưng Thẩm Uyển lại cảm thấy rất rõ ràng, bởi vì từ khi hai người bắt đầu quen biết, anh ở trước mặt cô vẫn luôn dịu dàng.
Thẩm Uyển không biết sẽ để ý chuyện này như vậy, cũng có chút chột dạ, tay phải đặt xuống dưới bàn len lén ngoắc ngoắc ngón tay anh trấn an nói: "Chuyện đã giải quyết rồi, anh xem em không phải cũng không có chuyện gì sao, không nên tức giận có được hay không, lần sau có chuyện gì nữa em nhất định sẽ không giấu anh."
Tô Yến Thành đối với cô liền lạnh mặt, hơi dỗ dành một chút tâm liền mềm nhũn, bất đắc dĩ nói: "Uyển Uyển, anh không trách em, là anh không tốt, lúc em gặp chuyện không may cũng không thể ở bên cạnh.
"Sao có thể trách anh, đây chỉ là một lần ngoài ý muốn, không ai biết sẽ có chuyện gì xảy ra, sau này em nhất định sẽ cẩn thận hơn nữa, em cam đoan."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Thẩm Uyển xuất thân từ đoàn văn công, đối với một số hành vi bí mật của một số người cũng có nghe nói, trước đó đã có nhiều phòng bị, chỉ là không nghĩ tới vẫn trúng chiêu.
Tô Yến Thành có chút đau lòng nắm chặt ngón tay của cô, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve đồng thời đáy lòng cũng dâng lên hàn ý càng sâu.
Sau bữa cơm chiều hai vợ chồng lại tách ra, Thẩm Uyển còn phải đến đại lễ đường tiến hành buổi tập luyện cuối cùng trước khi biểu diễn, Tô Yến Thành cũng phải trở về đội ngũ của mình tổ chức họp, chỉ là trước khi bắt đầu, anh tìm người nghe điện thoại, gọi một cuộc điện thoại ra ngoài.
Người hại Thẩm Uyển quả thật đã bị trừng phạt, nhưng anh cảm thấy chưa đủ, còn lâu mới đủ.
Sáng sớm hôm sau, Thẩm Uyển ở căn tin nhìn thấy Tô Yến Thành một thân quân trang thẳng tắp, ăn mặc chỉnh tề, anh cố ý chờ ở đây, mời cô làm đại biểu người nhà đi tham gia đại hội khen ngợi.
Thẩm Uyển rất vui mừng, không ngờ cô có thể tận mắt nhìn thấy anh lên sân khấu lĩnh thưởng, đương nhiên đồng ý, vội vàng đi xin Trương Tú.
Cũng không phải lần đầu tiên cô tham gia đại hội khen ngợi, nhưng là lần đầu tiên lấy thân phận một người vợ ngồi dưới đài nhìn anh lên đài, huân chương đeo trên người anh, nhưng trong lòng cô cũng không tự chủ được dâng lên một cỗ cảm giác tự hào.
Sau đại hội khen ngợi, buổi trưa chính là buổi biểu diễn ăn mừng, lần này, đổi lại là Tô Yến Thành ở dưới sân khấu xem vợ biểu diễn, bọn họ rất tự hào về đối phương.
Ngày thứ hai sau khi buổi biểu diễn kết thúc, đoàn văn công Tương Thành liền cùng các chiến sĩ Tương Thành tới tham gia thi đấu trong quân cùng nhau trở về quân khu.
Rời đi đã hơn một tháng, trong nhà tuy rằng trước khi đi dọn dẹp rất sạch sẽ, nhưng đồ dùng trong nhà và trên mặt đất khắp nơi đều rơi một tầng tro.