Đại Mỹ Nhân Ở Những Năm 60

Chương 306



----

 

Hôm nay thứ bảy, Thẩm Uyển đến đoàn văn công sau đó đi trước thay quần áo luyện công, đi phòng tập luyện trong luyện một giờ kiến thức cơ bản, thả lỏng gân cốt xong lại mặc áo khoác đi một gian khác phòng tập luyện xem các học trò tiểu học đi theo giáo viên luyện tập, lần nữa trở lại phòng tập sau tất cả mọi người cơ bản đều đến đông đủ.

 

Nhiệt độ ngày càng lạnh, đến giữa tháng 11 thậm chí còn có vài trận mưa lạnh, mắt thấy sắp có tuyết rơi.

 

Nửa trưa hôm nay trời vẫn âm u, đoán chừng hai ngày nay không phải mưa thì cũng là tuyết rơi.

 

Mùa đông trời tối sớm, Thẩm Uyển ăn cơm ở căn tin, chưa đến sáu giờ về đến nhà thì trời đã tối.

 

Tô Yến Thành lúc này dẫn đội đi ra ngoài huấn luyện dã ngoại còn chưa trở về, Thẩm Uyển tắm rửa xong sợ anh trở về muộn, sớm đun một nồi nước nóng.

 

Hơn bảy giờ, ngoài cửa sổ tí tách đổ mưa, Thẩm Uyển mở cửa sổ phòng ngủ nhìn ra ngoài, một cơn gió ẩm ướt lạnh lẽo trong nháy mắt thổi xuyên qua quần áo của cô, ngón tay sờ vào khung cửa sổ đều mất đi độ ấm.

 

Cô đóng cửa sổ lại lần nữa, ngẩng đầu nhìn thoáng qua, lại đợi hơn mười phút sau cửa mới có tiếng động.

 

Tô Yến Thành cả người ướt đẫm đẩy cửa tiến vào, cả người phát ra khí lạnh.

 

"Sao anh không mặc áo mưa?"

 

Thẩm Uyển thấy tóc và phần dưới của anh đều nhỏ giọt, vội lấy khăn lau cho anh.

 

Tô Yến Thành lui về phía sau một bước né tránh.

 

"Người anh lạnh đó, em đừng tới gần."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Anh vốn là mặc áo mưa, bất quá nửa đường tặng cho một chiến sĩ bị rách áo mưa.

 

Thẩm Uyển không thể làm gì khác hơn là thúc giục anh mau đi tắm nước nóng, còn cô thì đi vào phòng bếp chuẩn bị nấu cho anh một bát mì nóng.

 

Khoảng thời gian trước khi không bận rộn, hai vợ chồng cơ bản đều tự mình nấu cơm ăn ở nhà, phần lớn thời gian đều do Tô Yến Thành làm, thỉnh thoảng Thẩm Uyển tính chất cũng sẽ tự mình ra tay, từ từ luyện được một chút tài nấu nướng, ít nhất nấu mì đ.á.n.h trứng ốp la không tệ.

 

Chờ Tô Yến Thành tắm rửa xong đi ra, mì Thẩm Uyển nấu cũng vừa vặn ra khỏi nồi, ăn một chén nóng hầm hập cả người cũng ấm hẳn.

 

Sáng hôm sau, sau khi thức dậy, nhiệt độ bên ngoài lại hạ xuống.

 

Đợi đến chủ nhật nghỉ ngơi, Thẩm Uyển và Tô Yến Thành đi dạo trong thành phố, nhìn thấy trong quầy có bán len, cô liền đi qua chọn mấy sợi len màu xám đậm, muốn đan cho Tô Yến Thành một chiếc áo len mỏng, bình thường có thể mặc trong áo khoác quân trang.

 

Tô Yến Thành tận mắt nhìn cô chọn len, màu sắc đó, cho dù cô không nói, anh cũng biết là đan cho anh.

 

Tại chỗ anh không nói gì, chờ hai người về đến nhà anh mới ôm cô vào trong ngực, chân thành tha thiết lại sâu sắc truyền đạt tâm tình vui sướng của mình.

 

Lần này khiến Thẩm Uyển tức giận suýt chút nữa đã muốn thu hồi suy nghĩ của mình, đan áo len gì chứ, nên để cho anh dầm thêm mấy trận mưa.

 

Bất quá đây là lần đầu tiên cô đan áo len cho người ta, trước kia chỉ nhìn Lý Lệ Hoa đan nên trước khi bắt đầu đã qua nhà Tiền Tuệ học hỏi một chút.

 

Ban ngày Thiên Thẩm Uyển tập luyện trong đoàn, buổi tối ăn cơm xong mới đan một hai tiếng, tiến độ vô cùng chậm chạp, không biết có thể cho chồng mặc lên người trước khi tuyết rơi hay không.