----
Gần đây Thẩm Uyển bận rộn tập luyện, thỉnh thoảng về nhà sớm một lần, ăn cơm xong sẽ cầm lấy que đan áo len, cứ như vậy không ngừng đẩy nhanh tốc độ cuối cùng đan ra một cái áo gile cho Tô Yến Thành vào mười ngày sau.
Vì sao lại là áo gile? Bởi vì chỗ kim cài của áo len có tay quá khó, Thẩm Uyển thử vài lần chỗ bả vai đều bị phồng lên khó coi, sau khi tháo ra hai lần cô dứt khoát đổi áo len thành áo gile.
Chỉ cần là cô tự tay đan thì Tô Yến Thành sẽ không ghét bỏ rốt cuộc là áo len hay là áo gile, đan xong liền cởi áo khoác thay ngay tại chỗ, khen tay nghề của cô tốt.
Tuy rằng Thẩm Uyển đan kiểu đơn giản nhất, nhưng lúc cô đan rất cẩn thận, mặc trên người vô cùng vừa vặn ấm áp, Tô Yến Thành quả thật cực kỳ thích.
Sáng hôm sau đi tập thể d.ụ.c buổi sáng liền trực tiếp mặc vào, lúc khoa tay múa chân với Thẩm Bắc Dương trên sân huấn luyện còn cố ý cởi áo khoác.
Lúc đầu Thẩm Bắc Dương vẫn chưa chú ý tới, về sau lúc khoa tay múa chân mấy lần anh ta đưa tay muốn tóm lấy anh đều bị Tô Yến Thành né tránh. Anh ta còn buồn bực cười nhạo:
"Lão Tô, có phải cậu sợ rồi không?
Tô Yến Thành không để ý tới anh ta, nắm lấy cơ hội trực tiếp đạp anh ta cong chân, lại lưu loát ném người qua vai vào trong hố cát, còn mình thì sạch sẽ phủi tay đứng lên nói:
"Vợ tôi tự tay làm quần áo mới cho tôi, tay cậu bẩn đừng đụng lung tung."
Thẩm Bắc Dương nằm sấp trong hố cát: "...”
Đây là Tô Yến Thành mà anh ta biết sao?!
Chỉ có cậu cưới vợ? Chỉ có vợ cậu tự tay đan áo len cho cậu?
Không phải chỉ là một cái áo gile thôi sao? Nói cứ như ai không có vậy.
Mấy bữa nữa anh ta sẽ đi tham gia giao lưu hữu nghị lập tức tìm đối tượng đan cho mình mười cái tám cái, đến lúc đó anh cũng phải khoe khoang.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
…
Tiết mục của Thẩm Uyển và mọi người đã được sắp xếp xong xuôi, trong đoàn cũng chuẩn bị thêm một tiết mục cho các học sinh tiểu học vừa mới học được chút kiến thức cơ bản.
Không cần quá để ý hiệu quả biểu diễn như thế nào, chủ yếu chính là tăng thêm vui mừng, còn để cho các phụ huynh kia tự mình xem, để bọn họ yên tâm cho con cái tiếp tục học tập ở trong đoàn.
Chuyện này vốn được giao cho Trương Tú phụ trách, sau dó Thẩm Uyển cũng cung cấp chút ý kiến. Hai giáo viên và học sinh cùng nhau sắp xếp cho các học sinh tiểu học một vở kịch sân khấu của những đứa trẻ anh dũng.
Vừa vặn bọn nhỏ được nghỉ đông, biết mình cũng có thể lên sân khấu thì mỗi ngày đều luyện tập hết sức chăm chỉ.
Cuối tháng mười một, Tương Thành nghênh đón trận tuyết đầu tiên của năm nay.
Tuyết không lớn lắm, rơi được một nửa lại biến thành mưa lạnh dầm dề, từng hạt tuyết nhỏ trộn lẫn với nước mưa lạnh hạ xuống mặt đất là lập tức ngưng kết thành băng.
Trời càng lạnh hơn, mắt thấy sắp đến cuối năm, người lớn tuổi hai bên đều gọi điện thoại cho hai vợ chồng, hỏi họ về chuyện ăn tết.
Hai người cũng đã thảo luận riêng chuyện này. Chủ yếu là cuối tháng một năm nay Tô Yến Thành vừa mới được điều đến đây, năm nay vô cùng bận rộn, cuối năm khẳng định không được nghỉ.
Thẩm Uyển lại càng không cần phải nói, sớm đã bắt đầu bận rộn với việc sắp xếp biểu diễn đêm hội cuối năm.
Hai người đều không có thời gian, cuối cùng vẫn quyết định không trở về, cứ ở bên Tương Thành ăn tết vậy.
Các trưởng bối đều tỏ vẻ thông cảm, sau khi người nhà họ Tô và Lý Lệ Hoa biết được sự sắp xếp của họ, mỗi người đều gửi một ít đồ đến đây, hy vọng vợ chồng son cũng có thể vui vẻ qua năm mới.
Sau khi Giang Hồng Liên biết được ý của bọn họ đã nói trước với Thẩm Uyển, bảo hai người đón năm mới thì đến nhà mình ăn cơm tất niên.
Cho nên năm nay còn chưa qua, chuyện mừng năm mới của hai người đều đã sắp xếp xong xuôi.
Tết âm lịch là ngày lễ quan trọng nhất trong năm, trong viện dành cho người nhà cũng ngày càng náo nhiệt.