Đại Mỹ Nhân Ở Những Năm 60

Chương 313



----

 

"Nhưng em sợ sẽ trì hoãn việc luyện tập, hơn nữa em không có ý định phát triển theo con đường này, em vẫn thích sân khấu hơn." Nói trắng ra đóng phim điện ảnh chỉ là một chút lòng hư vinh của cô, cô không muốn được cái này mất cái kia.

 

Tô Yến Thành nghe xong lại khuyên cô: "Sao có thể? Chỉ là một lần biểu diễn mà thôi, em đi rồi có phải không trở về đâu? Hơn nữa cho dù rời khỏi đoàn thì cũng có thể tiếp tục luyện tập vào thời gian rảnh rỗi, cũng không chậm trễ gì."

 

Lúc này Thẩm Uyển lại cười lắc lắc bả vai anh, hỏi:

 

"Sao anh biết em sẽ trở về, ngộ nhỡ em cảm thấy đóng phim vui hơn, sau này trực tiếp rời đoàn không trở về nữa, vậy anh cũng ủng hộ sao?"

 

“Ủng hộ.”

 

Tô Yến Thành không hề do dự nói ủng hộ, nhưng khi nghe cô nói không trở về thì tay ở bên hông cô vẫn siết chặt hơn.

 

“Ồ, thật ư? Vậy ngày mai nói không chừng có thể em sẽ đi hỏi biên kịch Lý, xem bọn họ còn ký hợp đồng hay không, ối..."

 

Bàn tay to đặt bên hông Thẩm Uyển càng nóng rực, khiến cô khẽ kêu một tiếng, vừa định vỗ vỗ vai anh để anh buông ra.

 

Tô Yến Thành trực tiếp ôm người đi vào phòng ngủ, vừa đi vừa thản nhiên nói: "Thật, anh ủng hộ tất cả quyết định của Uyển Uyển, nhưng không bỏ cũng là thật."

 

Đi tới bên giường, Tô Yến Thành buông người xuống rồi chậm rãi cúi người đè cô cùng nằm xuống giường, hơi nhướng mày, giọng nói khàn khàn hỏi:

 

"Cho nên Uyển Uyển phải bồi thường trước cho anh đúng không?"

 

“…”

 

Thẩm Uyển không nhịn được, oán trách đ.á.n.h vào bả vai anh một cái.

 

Chuyện còn chưa được quyết định, anh đã muốn bồi thường cái gì.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 



 

Ngày hôm sau đến đoàn, biên kịch Lý quả nhiên còn chưa đi. Sau khi nhìn thấy Thẩm Uyển, ông ta lại nói với cô một số chuyện cụ thể về kịch bản điện ảnh, cuối cùng tranh thủ một chút.

 

Sau khi Thẩm Uyển nói chuyện riêng với Trương Tú, lần này không do dự gì liền đồng ý với biên kịch Lý. Ông ta mừng đến mức hận không thể mang Thẩm Uyển về quay ngay lập tức.

 

Đáng tiếc danh sách diễn viên còn chưa định ra, biên kịch Lý không thể ở đây lâu được, ngày mai ông ta sẽ rời đi. Hôm nay tranh thủ thời gian nói chuyện với đoàn văn công Tương Thành và xác định thời gian quay phim với Thẩm Uyển.

 

Những chuẩn bị cơ bản khác cho bộ phim này của biên kịch Lý đã hòm hòm rồi. Chờ mấy nhân vật chính được quyết định, chậm nhất là tháng 9 năm nay sẽ có thể bắt đầu quay, khoảng chừng ba tháng là có thể kết thúc.

 

Thẩm Uyển cảm thấy thời gian thế này vẫn ổn. Biên kịch Lý sợ cô đổi ý liền viết ra một hợp đồng ngay tại chỗ, ba bên ký xong ông ta mới hoàn toàn yên tâm.

 

Sau khi ông ta rời đi, Thẩm Uyển cũng có chút tò mò vị trí của biên kịch Lý ở xưởng phim là gì, tại sao một mình ông ta lại có thể nhanh chóng quyết định vai diễn diễn viên như vậy.

 

Cô chưa từng tiếp xúc với ngành điện ảnh. Nhưng giới nghệ thuật đều tương thông, Trương Tú lại có vài phần hiểu biết về biên kịch Lý.

 

"Từ mấy chục năm trước, thế hệ ông nội trong gia đình ông ta đã làm việc này rồi. Ở xưởng sản xuất phim trong nước hiện nay, cha ông ta là đạo diễn nổi tiếng, phim do ông ấy sản xuất được đảm bảo nhất, trước đây chính phủ cũng từng hợp tác với họ. Người khác muốn tìm em thì cô sẽ không yên tâm, nhưng nếu là bọn họ thì cô yên tâm."

 

Nếu như người tìm đến không đáng tin cậy, Trương Tú sẽ thay cô từ chối ngay lập tức, căn bản sẽ không đưa người đến trước mặt Thẩm Uyển.

 

Thẩm Uyển hiểu được sự quan tâm của cô giáo đối với mình, nghe vậy liền cười nói: "Cảm ơn cô đã suy nghĩ nhiều như vậy cho em, cô thật sự đã giúp đỡ em rất nhiều."

 

Từ giây phút đồng ý theo Trương Tú điều đến Tương Thành, Thẩm Uyển chưa từng hối hận. Cô giáo không chỉ dạy cô rất nhiều mà ngày thường còn quan tâm và yêu thương cô, khiến cô rất cảm động.

 

Ngày hôm sau, Thẩm Uyển vẫn chuyên tâm chuẩn bị cho sân khấu Trung thu tiếp theo, chuyện đồng ý diễn giống như một giấc mộng, cô cũng không lấy ra nói khắp nơi.