Đại Mỹ Nhân Ở Những Năm 60

Chương 314



----

 

Trước mắt người trong đoàn biết chuyện này cũng chỉ có Trương Tú và đoàn trưởng Lưu, ngay cả người nhà cô cũng không nói, chỉ có Tô Yến Thành biết.

 

 

Vốn dĩ qua tháng năm thì trời sẽ dần dần nóng lên, nhưng kể từ hôm mùng một tháng sáu bắt đầu mưa dầm liên miên, gió trong núi lại lớn nên mỗi lần ra ngoài Tô Yến Thành đều không ngại phiền toái dặn dò Thẩm Uyển đừng quên mặc áo khoác.

 

Mấy ngày liền trời mưa dầm, không chỉ bên ngoài khắp nơi đều ướt sũng mà giường chiếu, còn có quần áo đặt ở trong tủ quần áo trong phòng cũng có cảm giác đều ướt sũng, quần áo phơi hai ba ngày vẫn không khô được.

 

Tám rưỡi sáng chủ nhật, khi Thẩm Uyển tỉnh lại Tô Yến Thành không có ở nhà, ngoài cửa sổ vẫn còn mưa nhỏ tí tách, xa xa tầng mây sương mù tràn ngập đỉnh núi xanh um, rất có tình thơ ý hoạ.

 

Trên bếp lò đun một nồi cháo hoa, còn để hai quả trứng gà luộc và bánh bao.

 

Thẩm Uyển rửa mặt xong ăn bữa sáng đặc biệt để lại cho cô, lấy đệm trải trên mặt đất, bắt đầu luyện tập kiến thức cơ bản, thuận tiện hoạt động thắt lưng bủn rủn.

 

Hơn mười giờ, Tô Yến Thành mang theo rau thịt trên tay thuận tiện đến Cung Tiêu Xã mua về đẩy cửa bước vào. Hôm nay vốn cũng là ngày nghỉ của anh, nhưng vừa rồi lại đột ngột bị gọi về họp.

 

Thẩm Uyển nghe thấy động tĩnh, cả người nhẹ nhàng bước ra khỏi phòng ngủ phụ. Tô Yến Thành nhìn thấy vợ lại nhớ tới chuyện vừa mới nhắc tới, trầm mặc một lát mới cười hỏi cô: "Dậy từ mấy giờ đấy, bữa sáng để lại cho em trong phòng bếp đã ăn chưa?"

 

"Em dậy lúc tám rưỡi, đã ăn sáng rồi."

 

Thẩm Uyển nói xong đi đến bên cạnh bàn, nhìn anh lấy rau thịt mua về ra, lại hỏi anh buổi trưa chuẩn bị làm như thế nào.

 

Tô Yến Thành họp xong lại đến mua thức ăn thì hơi muộn, thức ăn của Cung Tiêu Xã không còn nhiều đồ tốt. Anh chỉ mua được hai cái xương sườn không có nhiều thịt, còn có một nắm cải đỏ, một miếng đậu hũ và nửa miếng bí đao người khác cắt còn lại.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

"Buổi trưa làm canh xương sườn bí đao, xào rau, trứng gà chiên đậu hũ được không?" Tô Yến Thành nhìn trên bàn đồ ăn đề nghị.

 

Anh không kén chọn chuyện ăn uống. Thẩm Uyển ăn uống thanh đạm, vì sân khấu mà luôn khống chế sự thèm ăn, mấy món này cơ bản đều là món cô thích ăn.

 

Nghe xong Thẩm Uyển không có ý kiến gì khác bèn gật đầu, sau đó cùng anh đi vào phòng bếp. Nhìn thấy mặt bàn phòng bếp buổi sáng cô vừa lau qua không biết từ lúc nào lại ngưng tụ một tầng bọt nước thì không khỏi thở dài.

 

Thẩm Uyển nhìn về phía anh, oán giận nói: "Không biết khi nào thì mưa tạnh.”

 

Quần áo và ga trải giường phơi trên ban công sẽ bốc mùi nếu không khô.

 

May mắn lúc trước cô đã chuẩn bị mấy thứ này tương đối nhiều, nhưng nếu mưa không ngừng thì rất nhanh bọn họ cũng sẽ không có ga giường để thay.

 

"Không sao, đợi lát nữa làm cơm xong anh nhấc bếp lò tới phòng ngủ phụ, hong khô ga giường và quần áo là được rồi." Tô Yến Thành đối diện với tấm mắt mang theo khiển trách của vợ, trầm giọng nói.

 

“..." Thẩm Uyển không còn gì để nói, chỉ có thể thúc giục anh nhanh chóng nấu cơm.

 

Buổi trưa ăn cơm xong, hai vợ chồng trở về phòng, một người đọc sách, một người ghi chép, lẳng lặng làm bạn lại không quấy rầy lẫn nhau.

 

Chỉ là trong phòng vừa ngột ngạt vừa ẩm ướt, Thẩm Uyển thấy mưa ngoài cửa sổ dường như đã ngừng liền đẩy nửa cánh cửa sổ ra. Gió lạnh mang theo mưa bụi mịt mù ập vào mặt, lúc này cô mới phát hiện mưa còn chưa ngừng, chỉ là đã nhỏ hơn một chút.

 

Tô Yến Thành thấy cô ghé vào bên cửa sổ tham lạnh, xoay người từ trong tủ quần áo lấy ra một cái áo khoác mỏng đi qua khoác lên vai cô, hơi nhíu mày không tán đồng nói: "Gió này rất lạnh, đừng đứng ở đầu gió."

 

Nói rồi bàn tay to đi xuống theo cánh tay cô, nắm lấy đầu ngón tay hơi lạnh lẽo của cô, kéo ra khỏi cửa sổ.