----
Buổi sáng Lý Lệ Hoa đã hỏi qua tình hình gần đây của con rể, nhưng bà không trực tiếp hỏi Tô Yến Thành có thể cho Thẩm Gia qua chơi vài ngày hay không, bà là muốn hỏi lại con gái, lỡ như con rể bận rộn lại không tiện từ chối bà, lại chậm trễ chuyện của hai người thì không tốt.
Bây giờ nghe con gái nói vậy, Lý Lệ Hoa yên tâm một nửa, nhưng suy nghĩ một chút vẫn để bà hỏi lại con rể.
Thẩm Uyển nghe xong câu này, cầm ống nghe quay đầu lại nhìn Tô Yến Thành, anh ngồi ngay bên cạnh cô, ống nghe không cách âm, vừa rồi đã nghe thấy hết.
Tô Yến Thành nhìn cô, gật đầu, ghé sát vào ống nghe trong tay cô nói:
"Mẹ, Uyển Uyển nói rất đúng, Tiểu Gia nhớ chị thì để cho em ấy tới đây ở một thời gian đi."
"A, được, Yến Thành à, đúng là thêm chuyện cho con." Lý Lệ Hoa nghe được giọng của hắn, cười nói.
Tô Yến Thành vòng qua vai Thẩm Uyển, kê cằm lại mu bàn tay đang nắm ống nghe của Thẩm Uyển, cười nói:
"Mẹ, mẹ khách khí quá rồi, chờ Tiểu Gia đến trạm xe bên này thì để tụi con tự mình đi đón nó.
Hai người xem như không có ai xung quanh mà nói chuyện, Thẩm Uyển nghiễm nhiên trở thành công cụ nghe điện thoại.
"Được, vậy để mẹ sắp xếp, đợi khi nào có thời gian cụ thể thì mẹ sẽ nói cho các con biết." Lý Lệ Hoa nói.
Thẩm Uyển đẩy Tô Yến Thành ra, hơi nghiêng người nói với mẹ: "Con biết rồi mẹ, mẹ và ba ở bên kia nhớ chăm sóc tốt thân thể của mình, chúng ta lúc sau nói chuyện tiếp."
Cúp điện thoại xong, Thẩm Uyển đứng dậy muốn rời khỏi văn phòng.
Tô Yến Thành lại kéo cô ngồi xuống lần nữa, dịu dàng hỏi: "Tiểu Gia sắp tới đây ở một thời gian, chúng ta có nên chuẩn bị cái gì không?"
"Không cần, đến lúc đó Tiểu Gia trực tiếp đi theo em là được, anh không cần quan tâm." Thẩm Uyển suy nghĩ một chút rồi nói.
"Anh cũng là người thân của Tiểu Gia, sao có thể không quan tâm."
Tô Yến Thành nắm c.h.ặ.t t.a.y cô, cảm giác người trong tay muốn tránh thoát, không khỏi tăng thêm một chút lực mà nắm chặt, khẽ cúi đầu ghé sát bên tai cô thấp giọng hỏi:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
"Uyển Uyển, còn đang giận anh chuyện tối hôm qua hả?"
Thẩm Uyển cũng không chịu thua kém, đỏ bừng tai, nghiêng đầu tránh hơi thở của Tô Yến Thành, nghiêm trang nói:
"Anh nói bậy bạ gì đó? Em không có giận."
Tô Yến Thành nhìn cô như vậy, ngược lại anh mặt mày càng thoải mái, trong đôi mắt đen nổi lên ý cười, nhẹ giọng phụ họa: "Ừ, anh biết rồi, mặc kệ em có giận hay không, thì đều là lỗi của anh, Uyển Uyển có thể tha thứ cho anh không?"
Trong giọng nói trầm thấp dễ nghe cất giấu ý cười, Thẩm Uyển không nhịn được quay đầu lại trừng anh một cái, còn không dứt đúng không, Tô Yến Thành nào có ý xin lỗi nhận sai.
Cô chớp chớp mắt, bỗng nhiên nảy ra một kế nói:
"Anh không phải muốn quản chuyện của Tiểu Gia sao, vậy thì vừa lúc quá, trong khoảng thời gian nó đến nhà ở thì anh đi ngủ chung với Tiểu Gia đi, nó tuổi còn nhỏ lại có chút sợ người lạ, em sợ một mình nó sẽ không dám ngủ đâu."
Trong nháy mắt, ý cười của Tô Yến Thành không còn nữa, trầm ngâm một lát ám chỉ nói:
"Anh nhớ rõ là Tiểu Gia năm nay cũng đã tám tuổi rồi đúng không, anh ở tuổi này đã tự ngủ một mình."
"Tiểu Gia thì khác, từ nhỏ nó đã nhát gan rồi."
Thẩm Uyển nói như thật, quay đầu nghi ngờ hỏi hắn: "Không phải là anh không muốn Tiểu Gia đến chứ, vậy anh nói sớm đi, em..."
"Không có."
Tô Yến Thành cảm giác như mình đã tự bê đá đập chân mình, biết rõ Thẩm Uyển cố ý, nhưng vẫn bất đắc dĩ dung túng nói: "Anh biết rồi, đợi khi Tiểu Gia tới, anh sẽ hỏi ý kiến của em ấy."
Đúng là gần đây khi dễ Thẩm Uyển hơi quá, khiến cho cô ấy tức giận cũng là việc đương nhiên.
…
Hai ngày sau, Lý Lệ Hoa gọi điện thoại tới nói cho bọn họ biết, Thẩm Gia đã ngồi lên xe lửa, khoảng chừng sáng mai là có thể đến nhà ga Tương Thành.
Thẩm Uyển nghĩ đến việc sắp được gặp em trai cũng rất vui, hôm nay còn cố ý xin nghỉ một ngày đi đón người, Tô Yến Thành tương đối bận rộn, nhưng cũng đặc biệt dành ra nửa ngày xin nghỉ cùng cô đến trạm xe đón người.