Đại Mỹ Nhân Ở Những Năm 60

Chương 319



----

 

Ngày thứ ba từ khi Tô Yến Thành trở về, trời đã hoàn toàn trong xanh.

 

Người người nhà nhà vội vàng phơi chăn, quần áo chất đống trong nhà không chịu được ẩm ướt cũng đều được lấy ra giặt lại.

 

Thẩm Uyển cũng sớm chịu không nổi hơi ẩm trong phòng, nhân lúc trời tốt, cũng lấy chăn ra phơi, còn mở cửa phòng và cửa sổ ra thông gió.

 

Nhà Tiền Tuệ sát vách cũng đang tổng vệ sinh, nhưng cô là phụ nữ có thai, cơ bản không cần cô động tay, đứng ở một bên chỉ đạo Cố doanh trưởng một chút là được.

 

Cố doanh trưởng cũng trở về cùng buổi sáng với Tô Yến Thành, về đến nhà là vội vàng ngủ, làm Tiền Tuệ đau lòng muốn c.h.ế.t, hai ngày nay một mực muốn bù đắp cho Cố doanh trưởng.

 

Ngay cả Thẩm Uyển cũng lợi dụng mối quan hệ của mình mà mua rất nhiều gà vịt trong thôn để tẩm bổ cho Tô Yến Thành.

 

Tẩm bổ cho anh để rồi anh lấy oán trả ơn, dồn hết sức lực lên người cô, khiến cho mấy ngày nay Thẩm Uyển đến đoàn chuyện đầu tiên làm là duỗi người.

 

Luyện tập buổi trưa kết thúc, Thẩm Uyển thu dọn đồ đạc chuẩn bị đi căn tin ăn cơm, vừa ra khỏi phòng tập lập tức thấy Tô Yến Thành đang chờ cô ở bên ngoài.

 

Triệu Lan đang kéo tay cô cũng cười hì hì rồi buông ra, xoay lưng lại kéo tay mấy người khác chạy mất hút.

 

Những đội viên xung quanh cũng đã sớm quen mắt với Tô Yến Thành, có người quan hệ không tệ với Thẩm Uyển cũng trêu ghẹo cười với cô, sau đó thức thời đi xa nhường không gian riêng cho hai vợ chồng bọn họ.

 

Hồi trước, lúc Tô Yến Thành không bận cũng thường xuyên tới đón cô đi căn tin hoặc là về nhà.

 

Mọi người nhìn thấy Tô Yến Thành cũng không có gì bất ngờ, nhưng hôm nay Thẩm Uyển nhìn thấy anh lại rất muốn phớt lờ.

 

Tô Yến Thành như là nhìn thấu suy nghĩ của cô, chủ động đi tới bên cạnh cô, ho nhẹ một tiếng nói: "Uyển Uyển, buổi sáng mẹ có gọi điện thoại tới, hình như là có việc tìm em."

 

Thẩm Uyển lúc này mới dừng bước nhìn hắn, nghi hoặc hỏi:

 

"Mẹ có nói là có chuyện gì không?"

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

"Không có, chúng ta đi ăn cơm trước, đợi lát nữa em theo anh về phòng làm việc điện lại cho mẹ hỏi xem."

 

Tô Yến Thành đề nghị nói.

 

Thẩm Uyển không hé răng, nhưng vẫn xoay người đi cùng anh đến căn tin.

 

Tô Yến Thành nhận hộp cơm từ trong tay cô, khóe môi hơi cong lên.

 

Ăn cơm xong, hai người cùng đến văn phòng Tô Yến Thành, Thẩm Uyển ngồi vào bàn gọi điện thoại cho ba Thẩm.

 

Trong lúc chờ nhân viên nối máy chuyển tiếp, Tô Yến Thành rót cho cô một ly nước, Thẩm Uyển liếc mắt một cái, nhận lấy uống một ngụm.

 

Đầu dây bên kia cong một tiếng, Thẩm Uyển vội đặt ly xuống mở miệng gọi: "Ba, con là Uyển Uyển."

 

Thanh âm bên kia vang lên, Lý Lệ Hoa cười nói: "Uyển Uyển, là mẹ."

 

"Mẹ, mẹ và ba gần đây thế nào rồi?" Thẩm Uyển nghe thấy giọng nói của mẹ thì nở nụ cười.

 

Hai mẹ con cách điện thoại hỏi thăm nhau vài câu về những chuyện gần đây, Thẩm Uyển cầm chén trà trong tay lên uống hai ngụm nước sau đó mới hỏi:

 

"Đúng rồi, mẹ, buổi sáng mẹ gọi điện thoại tới, có chuyện gì sao?"

 

"Có chút việc, còn không phải là về em của con hả?"

 

Lý Lệ Hoa nói đến việc này thì tức giận thở dài, cùng con gái oán giận nói:

 

"Bây giờ không phải là nghỉ hè sao, vậy mà nhóc con đó này ngày nào cũng làm ầm lên là muốn đi gặp chị, muốn đi kiếm con, mẹ mới thử gọi cho con xem, dạo này con với Tô Yến Thành có bận gì nhiều không, nếu không bận, mẹ nhờ con mang em con qua trông giúp mẹ vài ngày, đỡ mất công ngày nào nó cũng làm ầm lên với mẹ."

 

Thẩm Uyển vừa nghe lại không nhịn được nở nụ cười, nghĩ đến em trai Thẩm Gia cũng đã hơn một năm không gặp, bình thường cũng chỉ có thể một tháng gọi điện thoại một hai lần, cô cũng nhớ nó thật.

 

"Mẹ, chúng con gần đây đều khỏe, không bận lắm, em ấy muốn đến thì bảo nó đến đi, con không thể tự về thăm mẹ được, tìm một người đáng tin đưa nó đến đây ở một thời gian ngắn chắc cũng không sao."