----
"Ai u, Tráng Tráng thích dì Uyển Uyển như vậy, nhìn xem, vừa rồi mẹ gọi dậy thế nào cũng không dậy, vừa nhõng nhẽo với mẹ ruột xong, vừa nhìn thấy em, ngay cả khóc cũng quên.”
Tiểu Tráng Tráng mặc áo liền thân lộ mông, xoay người nắm lấy bả vai Tiền Tuệ. Lắc lắc cổ nhìn Thẩm Uyển, mở miệng a a hai tiếng, bỗng nhiên nhếch cái miệng nhỏ nhắn không răng nở nụ cười.
Tiền Tuệ bị đứa bé chọc cười, chỉ vào nó để Thẩm Uyển nhìn: "Nhìn xem, nhìn cái đứa nhỏ này!"
Thẩm Uyển đặt túi xách trên mặt đất, đi tới trước người Tiền Tuệ vươn tay về phía Tráng Tráng, đứa bé mập mạp không do dự đưa hai bàn tay về phía cô, muốn ôm.
Tiền Tuệ buông tay ra, nhìn Thẩm Uyển ôm lấy con trai, đ.ấ.m đấm vai, tức giận nói:
"Tiểu t.ử thối này, tuổi còn nhỏ đã học được cách nhìn thấy cô nương xinh đẹp vứt mẹ ruột sang một bên, nhất định là học theo tật xấu của ba nó.”
Nếu doanh trưởng Cố nghe thấy lời này, không chừng sẽ kêu oan uổng.
Thẩm Uyển ôm Tráng Tráng, cảm giác thằng bé nhiều thịt mềm mềm, ôm vào trong lòng đặc biệt nặng tay.
Cô nhận khăn lau nước miếng trong tay Tiền Tuệ, một tay ôm con, một tay nâng lên cho Tráng Tráng lau nước miếng.
Thẩm Gia khi còn bé rất dính Thẩm Uyển, mỗi lần về nhà đều phải ôm, cho nên cô ôm đứa bé rất thuần thục.
Hơn nữa Tráng Tráng ở trong lòng cô rất ngoan, không thèm nhìn cô ấy lấy một cái, nhìn vậy trong lòng Tiền Tuệ có chút ghen tị.
"Uyển Uyển, cô và đoàn trưởng Tô kết hôn cũng đã hơn hai năm rồi, hai người không nghĩ đến việc có con sao?"
Thẩm Uyển thay đổi hướng ôm Tráng Tráng, cười lắc đầu, tùy ý lấy cớ nói:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
"Hai người bọn em muốn thuận theo tự nhiên, bây giờ vẫn chưa có dự định ạ.”
Tiền Tuệ cũng chỉ thuận miệng hỏi, cũng không có hỏi tiếp, hai người đứng lại hàn huyên chút một chút, biết được Thẩm Uyển vừa biểu diễn kết thúc trở về nghỉ ngơi.
Sau đó nhận lấy Tráng Tráng, để cho cô về nhà nghỉ ngơi, cô ấy thì ôm đứa nhỏ xuống dưới lầu phơi nắng.
Bên này Thẩm Uyển về đến nhà, nấu nước rửa mặt, thu dọn đồ đạc xong mới đi vào phòng ngủ.
Tối hôm qua bởi vì đường xá quá xa, cô ở ký túc xá cấp dưới cả đêm, trong nhà không thay đổi gì lớn, gấp chăn mỏng ngay ngắn như miếng đậu hủ, vừa nhìn liền biết là bút tích của ai.
Thẩm Uyển ngồi trước bàn trang điểm lau tóc, trong tay cầm một phong thư mới từ trong đoàn lấy về chuẩn bị mở ra xem.
Thư là do biên tập Lý gửi tới, khi đó Thẩm Uyển không có ở đây, Trương Tú đã thay cô nhận trước, cho tới hôm nay mới đưa cho cô.
Mở phong bì ra, bên trong viết đầy hai trang giấy, sau khi Thẩm Uyển đọc xong, mới hiểu được đây là một phong thư chúc mừng cô, nghiêm túc mà nói thì cũng vui.
Trong thư, biên tập Lý nói với cô, bộ phim có cô tham gia gần đây đã thông qua xét duyệt sắp được công chiếu, còn nói chuyện với cô về chữ cắt ra chính anh đã xem qua trước, khen cô diễn xuất vô cùng đặc sắc, bảo cô chờ bộ phim chính thức công chiếu nhất định phải đến phòng chiếu tận mắt xem.
Thời gian gửi bức thư này là nửa tháng trước, tính theo thời gian xét duyệt cuối cùng mà biên tập viên Lý nói trong thư, có thể đã được công chiếu trong phòng chiếu rồi.
Thẩm Uyển giật mình, lập tức nghĩ đến việc đi xem phim với Tô Yến Thành, dù sao cũng là lần đầu tiên cô đóng phim, vô cùng chờ mong.
Chờ đến tối Tô Yến Thành trở về, Thẩm Uyển cũng không nhắc tới chuyện này với anh. Mà ôm lấy eo anh, nghiêng mặt dán vào n.g.ự.c anh, nghe nhịp tim trầm ổn, cảm giác vô cùng an tâm, ôm cô một hồi lâu mới buông ra.
Tô Yến Thành rất hưởng thụ sự ỷ lại của vợ đối với anh, đưa tay ôm lấy cô, anh cũng rất thích sự dịu dàng vô cùng đơn giản này.
Lúc ăn cơm, Thẩm Uyển mới nói chuyện này với anh, đúng lúc ngày mai là cuối tuần, hai người hẹn nhau cùng đến phòng chiếu phim trong thành phố.
Phòng chiếu phim lớn nhất khu thành phố Tương Nam, hầu như mỗi ngày đều có rất nhiều người trẻ tuổi đến chơi, hơn nữa hôm nay là cuối tuần.