----
Tuy rằng Thẩm Uyển tới rất sớm, nhưng trong phòng chiếu đã sớm chật ních người, xếp hàng ở cửa ra vé đều xếp thành hàng dài.
Tô Yến Thành có ưu thế về chiều cao, che chở Thẩm Uyển chen vào, ngẩng đầu liền nhìn tấm poster dán ở xa, cúi đầu cười nói cho cô biết: "Có, phim đã chiếu rồi, chúng ta đi xếp hàng mua vé đi."
Thẩm Uyển nhìn theo theo ngón tay của anh, phía trước quá nhiều người, cô chỉ lờ mờ nhìn thấy tấm poster một góc, cũng không nhìn phía trước nữa, hai người đứng đợi mua vé.
Xếp hàng hơn nửa tiếng mới đến lượt bọn họ, Tô Yến Thành đứng ở phía sau che chở cho cô, Thẩm Uyển cúi đầu trao đổi với nhân viên bán vé.
Người bán vé bận rộn ngay cả thời gian ngẩng đầu cũng không có, một tay thu tiền trả tiền, tay kia đưa vé ra mới ngẩng đầu nhìn thoáng qua hai người:
"Đồng chí, cầm vé cẩn thận, bên kia xếp hàng kiểm vé.”
Cô ta nói xong, nhìn Thẩm Uyển bỗng nhiên lại nhỏ giọng lẩm bẩm một câu: "A, sao nhìn cô hơi quen quen?"
Thẩm Uyển nhận lấy vé trong tay cô, cười nói: "Cảm ơn đồng chí.”
"Thật sự là rất quen mắt, nhìn cô ấy thật xinh đẹp, nhất định là tôi đã gặp qua ở đâu rồi."
Nhân viên bán hàng vội vàng choáng váng đầu, chờ người cô xoay người rời đi cũng không nhớ tới rốt cuộc vì sao nhìn Thẩm Uyển quen mắt.
Cho đến khi người tiếp theo mua vé giống họ, nhân viên bán hàng mới vỗ trán nhớ ra: "Ai da, đã nhớ ra rồi, cô ấy giống nữ diễn viên điện ảnh kia quá!"
Bộ phim mới chiếu hơn một tuần, người bán vé là nhân viên nội bộ nên đã xem qua, chỉ là nhất thời cô không kịp phản ứng lại có thể nhìn thấy người rất giống trong phim, mới không nhớ ra.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Nhưng xem ra nhân viên bán hàng cũng không biết, người cô gặp không phải là người giống người, mà vốn dĩ chính là diễn viên.
Phim mới chiếu ở rạp rất được nhiều người đón xem, hôm nay người đến xem phim rất nhiều nhưng đều là xem phim vừa mới phát hành, khiến cho phòng chiếu phim ngày nào cũng phải chiếu thêm, Thẩm Uyển mua vé xong, nhanh chóng đến phiên bọn họ lần này kiểm vé.
Che chở Thẩm Uyển đi vào bên trong, trong phòng chiếu tối om, hai người dựa vào ánh đèn yếu ớt tìm được vị trí ngồi xuống.
Khi khán giả tiếp tục đi vào, bộ phim nhanh chóng bắt đầu.
Bộ phim dài hơn một tiếng bốn mươi phút, từ đầu tới cuối Tô Yến Thành ngồi nghiêm chỉnh xem hết sức nghiêm túc, nhất là có hình ảnh Thẩm Uyển mỗi lần nhìn thấy đều không nhịn được nghiêng đầu liếc mắt nhìn người bên cạnh.
Thẩm Uyển vốn cũng đang chăm chú xem phim, sau khi phát hiện ra tầm mắt anh thường xuyên nhìn qua, mượn bóng tối che đậy, vươn tay ra nắm lấy bàn tay to của anh.
Trước mắt mặc dù là màn che đen trắng, nhưng khi nhìn thấy cảnh cô xuất hiện trong phim, anh đều vô thức cảm thấy cô chính là người trong tranh, mà không phải là người vợ chân thật bên cạnh mình, loại cảm giác huyền diệu khó hiểu này khiến trong lòng anh sinh ra một chút bất an, cho đến khi bị cô nắm tay, xúc cảm ấm áp lập tức xua tan cảm giác vi diệu trong lòng anh.
Mãi đến khi bộ phim kết thúc, hai người mới tách tay nhau ra, sau khi ra khỏi phòng chiếu. Hai người vừa lên xe, Tô Yến Thành liền bắt đầu khen ngợi cô.
Bộ phim rất đặc sắc, mặc dù đây là lần đầu Thẩm Uyển trở thành diễn viên, nhưng biểu hiện của cô rất tốt, mỗi lần xuất hiện đều có thể nắm bắt được tâm tư của nhân vật.
Thẩm Uyển xem xong bộ phim, cũng coi như hài lòng đối với biểu hiện của mình, dù sao biên kịch Lý cũng tự mình viết thư khen ngợi, trong thư còn nói rất mong chờ lần hợp tác tiếp theo của bọn họ, ít nhất chứng tỏ họ tuyệt đối không kéo dài thời gian.
Xem phim xong, Tô Yến Thành tìm một nhà hàng, gọi vài món Thẩm Uyển thích ăn, chúc mừng cô lần đầu tiên diễn xuất thành công mỹ mãn.
Ăn cơm xong, hai người trở về rạp chiếu phim, xếp hàng đi mua mấy tấm vé, sau khi trở về sẽ tặng cho gia đình chị gái, mời họ đến xem phim.
Sau khi trở về từ thành phố, Thẩm Uyển và Tô Yến Thành mang theo vé xem phim cố tình mua cho cả nhà chị gái, còn có bánh ngọt hoa quả mua ở cửa hàng đến nhà Giang Hồng Liên.