Đại Mỹ Nhân Ở Những Năm 60

Chương 342



 

----

 

Đáy mắt Tô Yến Thành lóe lên một tia sáng nhàn nhạt, lộ ra ý cười, bàn tay to lớn ôm lấy eo và chân của cô, mạnh mẽ bế cô đứng lên, đi về phía phòng ngủ.

 

Ý định của anh không cần nói cũng biết.

 

Tai Thẩm Uyển ửng đỏ chỉ biết cúi đầu, hai cánh tay ôm chặt lấy anh, nhưng không có ý phản đối.

 



 

Trong hai ngày kế tiếp, Tô Yến Thành vất vả dỗ dành cô, vào buổi sáng ngày thứ ba, mới chỉnh trang quần áo dẫn đội xuất phát.

 

Lần này anh đi, ít nhất phải hai tháng mới có thể trở về.

 

Lúc này Thẩm Uyển cũng đã điều chỉnh lại cảm xúc, mỗi ngày đều đến đoàn luyện tập như thường lệ.

 

Gần đây đoàn văn công không có kế hoạch biểu diễn gì, mọi người chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ luyện tập hằng ngày là được.

 

Vào khoảng thời gian này trong đoàn cũng tương đối nhàn nhã, thay phiên nhau cho mọi người nghỉ thêm vài ngày.

 

Trong đoàn văn công đa số là người trẻ tuổi, nghỉ phép đều muốn đi ra ngoài chơi, đơn giản hơn thì là đi dạo trung tâm thương mại trong thành phố, lại đi xem phim hay đi khách sạn Quốc Doanh ăn một bữa cơm gì đó.

 

Thường xuyên như vậy, rất nhiều người trong đoàn đều đi xem bộ phim cô đóng, mỗi ngày đều có người đến chúc mừng Thẩm Uyển, khen cô diễn xuất rất tốt.

 

Vốn dĩ trong đoàn cũng không có ý định khoe khoang chuyện này, ngay cả đương sự Thẩm Uyển cũng rất khiêm tốn, ngoại trừ chúc mừng cô, mọi người chỉ là có chút hâm mộ cô có thể đi đóng phim.

 

Ngược lại không có bất cứ ghen tị gì, có lẽ ngay từ đầu chuyện cô muốn đi đóng phim được truyền ra đã có người cảm thấy không công bằng.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Nhưng bây giờ nhìn thấy biểu hiện thú vị của Thẩm Uyển trong phim, mọi người cũng chỉ có thể tâm phục khẩu phục.

 

Chuyện điện ảnh này chỉ nổi ở đoàn văn công Tương Thành một thời gian, vì lãnh đạo đoàn khiêm tốn, cho nên rất nhiều người không biết, chuyện này đã gây ra động tĩnh lớn như thế nào ở các đoàn văn công khác.

 

Thẩm Uyển biết được một chút thông tin thông qua cô Trương và Lưu Đoàn, hai ngày trước Trình Anh còn gọi điện thoại tới, báo tin vui cho cô, đồng thời còn không quên nói cho cô biết, đoàn trưởng đoàn văn công Bắc Thành quả thực vô cùng hối hận khi đã để cô đi.

 

Cô nghe xong cũng chỉ mỉm cười, dù sao chuyện đoàn văn công Bắc thành ở rất xa cô.

 

Đảo mắt một cái tháng ba đã qua, Tô Yến Thành cũng đã đi hơn nửa tháng, hai người vẫn duy trì tần suất ba đến năm ngày lại gọi một cuộc điện thoại.

 

Ngoại trừ khoảng thời gian đầu cô chưa thích ứng kịp với cuộc sống mỗi ngày về nhà chỉ có một mình, sau đó khi từ từ bận rộn hơn, cô cũng dần thích nghi được.

 

Tháng tư vừa đến, trong đoàn lại bắt đầu chuẩn bị hội diễn Đoan Ngọ đầu tháng sáu, lần này Thẩm Uyển không chỉ phải chuẩn bị sân khấu biểu diễn của mình, còn phải giúp đỡ đội viên trong đoàn luyện tập, nhiệm vụ khá nặng nề.

 

Chỉ là gần đây không biết có phải quá bận rộn hay không, cô luôn cảm thấy mỗi ngày đều rất mệt mỏi, có cảm giác ngủ không đủ, lượng cơm ăn cũng lớn hơn trước rất nhiều.

 

Theo thói quen trước đây của cô, khi bắt đầu chuẩn bị sân khấu mới, cô sẽ ăn ít để kiểm soát cân nặng, tránh ảnh hưởng đến chất lượng biểu diễn.

 

Nhưng dạo này khi ăn theo thói quen thường ngày cô luôn cảm thấy ăn không đủ no, còn đói rất nhanh.

 

May mà cô không béo, thậm chí còn giảm được hai cân, Thẩm Uyển cũng không để tâm, chỉ nghĩ rằng gần đây quá bận rộn.

 

Điều chỉnh lượng cơm theo khẩu phần hiện tại của mình một lần nữa.

 

"Uyển Uyển, điệu nhảy hôm nay của cô thật hoàn hảo, rốt cuộc làm như thế nào vậy, có thể mời cô dạy tôi một chút được không?"

 

Thẩm Uyển đang ngồi bên sân uống nước, lấy một cái bánh bích quy nhỏ từ trong túi ra ăn, sau khi nghe cô ta hỏi cô cũng không giấu giếm gì, nói những kinh nghiệm của mình nói cho cô ta biết.

 

Triệu Lan Lan cũng không ngốc, đã nhanh chóng dựa theo tình huống của mình thông suốt điểm then chốt trong đó, đôi mắt lập tức phát sáng nói lời cảm ơn với cô.