Đại Mỹ Nhân Ở Những Năm 60

Chương 341



 

----

 

Bên kia Thẩm Uyển và Tô Yến Thành quay về nhà, cửa vừa đóng, Tô Yến Thành lập tức kéo vợ mình ngồi xuống.

 

"Xin lỗi, chuyện này không phải anh cố ý gạt em, mà là..."

 

Tô Yến Thành còn chưa nói xong đã bị động tác của Thẩm Uyển cắt ngang.

 

Thẩm Uyển nghiêng người ôm lấy anh, đầu vùi trên vai anh khẽ lắc:

 

"Không đâu, không phải em tức giận, chỉ là đột nhiên biết anh phải đi làm nhiệm vụ, nên không muốn anh đi."

 

Mái tóc trên trán cô cọ qua cổ anh, mang đến một cảm giác ngứa ngáy, bất giác khiến anh ôm chặt người cô hơn.

 

Tô Yến Thành cảm nhận được tâm trạng không nỡ chia xa của cô, khẽ nhếch khóe môi, trong nháy mắt rất muốn đồng ý với cô, không bao giờ rời xa cô nữa.

 

Nhưng anh cũng biết điều này là không thể, suy nghĩ một chút mới nói: "Anh sẽ mau chóng trở về, đợi khi anh đến đó, lúc nào rảnh rỗi sẽ gọi điện thoại cho em được không?"

 

Thẩm Uyển cũng biết đây chính là cách tốt nhất, chỉ là cô vẫn không khống chế được những cảm xúc trong lòng, cô vùi đầu vào n.g.ự.c anh, hồi lâu mới lên tiếng

 

 "Được."

 

Quả thật Tô Yến Thành rất thích những cảm xúc nhỏ nhặt này của cô, bởi vì đây đều là minh chứng tốt nhất cho thấy trong lòng cô có anh, chỉ khi thật sự để tâm mới có thể buồn bã mỗi một lần chia xa.

 

Nghĩ như vậy, anh không khỏi ôm chặt cô hơn một chút.

 

Lúc này Thẩm Uyển lại có chút thất thần, cô nghĩ tới lúc hai người mới kết hôn, cũng hiểu được khi đó anh phải khó khăn như thế nào mới có thể đồng ý điều kiện ở riêng của cô.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Mặc dù ngay từ đầu cô đã biết anh yêu mình hơn cô yêu anh, cho dù là tới ngày hôm nay, Thẩm Uyển cũng không dám nói một câu, cô yêu anh nhiều hơn, nghĩ như vậy, sự lưu luyến vừa rồi lại hóa thành một loại áy náy khó tả.

 

Thẩm Uyển ôm chặt lấy anh, nghe tiếng tim anh đập nhanh hơn, nhẹ giọng nói: "Anh Yến Thành, cảm ơn anh đã luôn nhượng bộ bao dung em khi chúng ta mới ở bên nhau."

 

Tô Yến Thành khựng lại một chút, chỉ nghe cô nói một câu đã hiểu được cô đang suy nghĩ những gì lúc này, im lặng trong giây lát anh mới nâng cằm của cô lên, nói với người trước mặt:

 

"Uyển Uyển, người nên nói cảm ơn là anh mới đúng."

 

Nếu như không phải cô từ bỏ toàn bộ mọi thứ ở Bắc thành tới nơi này, vậy anh muốn vợ chồng bọn họ đoàn tụ, ít nhất phải cố gắng thêm năm năm nữa mới có thể được điều về Bắc thành.

 

Đương nhiên anh có thể dùng quyền lực của Tô gia, nhưng như vậy lại vi phạm ước nguyện ban đầu khi mới nhập ngũ của anh, anh không muốn làm như vậy.

 

Về phần anh luôn nhượng bộ từ đầu, Tô Yến Thành hơi rũ mắt xuống, một lần nữa ôm chặt người trong ngực, đồng thời che đi bóng tối dưới đáy mắt không cho cô nhìn thấy.

 

Ngay từ đầu anh đồng ý nhượng bộ nhiều như vậy, đương nhiên là vì anh yêu cô, cho nên anh tôn trọng cô, ủng hộ tất cả lựa chọn của cô.

 

Nhưng cũng có một phần xuất phát từ lòng riêng của anh, ngay từ đầu anh đã biết Thẩm Uyển không yêu anh nhiều như vậy, đồng ý những điều kiện kia cũng là vì có thể nhanh chóng có được cô, kết hôn với cô.

 

Lúc trước anh cũng từng nghĩ, nếu như anh không đồng ý những điều kiện kia của cô, có phải cô sẽ không nguyện ý gả cho anh nữa hay không.

 

Vì thế mặc dù anh không nỡ xa cô, nhưng so với việc có thể có được cô, chút chia xa này chẳng tính là gì.

 

Trong dự định ban đầu của anh, kết hôn xong anh không muốn dùng thân phận đã kết hôn để ép cô theo mình vào quân doanh, anh chỉ muốn thông qua nỗ lực của bản thân, mau chóng quay về bên cạnh cô.

 

Có điều bây giờ bọn họ đã sớm đoàn tụ, những ý nghĩ kia đương nhiên cũng không còn quan trọng nữa.

 

Thẩm Uyển không biết trong lòng anh đang nghĩ gì, nhưng có thể nghe ra được sự dung túng bảo vệ trong giọng điệu của anh, trong phút chốc khiến cô cảm thấy rất cảm động, chủ động ngửa đầu hôn anh một cái.

 

Nhưng vì không nắm chắc góc độ, thế mà lại hôn lên yết hầu của anh.