Đại Mỹ Nhân Ở Những Năm 60

Chương 344



 

----

 

Đương nhiên, bởi vì có quan hệ tốt với gia đình chị gái, cô chắc chắn cũng sẽ đặc biệt chú ý đến Tiểu Lệ một chút.

 

Sau khi luyện tập buổi trưa kết thúc, Tiểu Lệ mời Thẩm Uyển cùng cô ấy về nhà ăn cơm, không đợi Thẩm Uyển từ chối, cô ấy đã lôi Giang Hồng Liên ra, nói là mẹ nhất định muốn cô ấy đưa thím nhỏ đi, nếu không sẽ tự mình tới mời.

 

Vốn dĩ Thẩm Uyển cũng không có ý định từ chối, bình thường vào cuối tuần căn tin không có đồ ăn ngon gì, hơn nữa cô đến nhà chị gái ăn chực cũng đã quen rồi, không còn ngại nữa.

 

"Được, con chờ một chút, mợ thay quần áo xong chúng ta cùng đi."

 

Thẩm Uyển gật đầu, xoay người đi vào phòng thay đồ.

 

Tiểu Lệ vui vẻ mỉm cười với cô, gật đầu tiếp lời: "Vâng, mợ nhỏ con ở đây chờ mợ."

 

Sau khi đến nhà, Thẩm Uyển chỉ nhìn thấy Giang Hồng Liên và Tiểu Dương ở nhà, vừa hỏi mới biết anh rể lại tăng ca.

 

"Uyển Uyển, em ngồi một lát đi, cơm sẽ xong ngay thôi."

 

 Giang Hồng Liên từ phòng bếp thò đầu ra chào cô một tiếng, sau đó đi vào tiếp tục bận rộn.

 

Đều là người trong nhà, không cần phải chào hỏi đặc biệt gì.

 

Từ khi Tô Yến Thành đi công tác, chỉ cần Giang Hồng Liên nghỉ ngơi ở nhà, đều sẽ làm chút đồ ăn ngon gọi cô qua qua ăn cơm chung.

 

Một bên là vì muốn thay em trai chăm sóc em dâu, bên kia cũng có ý cảm ơn Thẩm Uyển đã dạy dỗ Tiểu Lệ.

 

Sau khi quen thuộc với Thẩm Uyển Tiểu Lệ không còn cảm thấy gò bó như vậy nữa, bản tính cô bé rất hoạt bát, cũng có năng lực, sau khi trở về chủ động múc nước rửa tay lau mặt cho Thẩm Uyển.

 

Sáng sớm hôm nay Giang Hồng Liên vội vàng ra ngoài mua đồ ăn ngon, có thịt có cá, làm món thịt kho tàu, còn có canh đậu hũ cá trích, nhất món là canh cá hầm kia, đáy canh hầm nồng nàn trong veo, thơm ngon vô cùng.

 

Thức ăn được bưng lên bàn, Giang Hồng Liên dẫn đầu lấy bát múc cho Thẩm Uyển một chén canh cá lớn, để cô nếm thử hương vị.

 

Thẩm Uyển cầm thìa uống vài ngụm, cảm thấy vô cùng tươi ngon, trước khi bắt đầu dùng bữa cô đã uống hơn nửa bát canh.

 

Giang Hồng Liên thấy cô thích, vừa nhận lấy chén của cô đã múc cho cô một chén, Thẩm Uyển vội ngăn cô ta lại nói: "Chị hai cứ mặc kệ em, em tự làm là được rồi."

 

"Vậy em ăn nhiều một chút, hôm nay chị hầm rất nhiều."

 

Giang Hồng Liên ngừng tay lại, nhưng vẫn nói thêm một câu.

 

Thẩm Uyển nghe cô ta nói như vậy, lại múc hơn phân nửa bát canh đặt ở trong tay, mấy người vừa ăn cơm vừa nói chuyện.

 

Bất tri bất giác cô đã ăn no, chờ đến khi dừng lại mới phát hiện, sức ăn hôm nay của cô đã nhiều so với bình thường.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Quả thật Giang Hồng Liên cũng phát hiện, thường ngày cô đến nhà ăn cơm khẩu phần đều không lớn, hôm nay cô ta lại có cảm giác cô đã ăn nhiều hơn, nhưng cô ta không cảm thấy có gì, chỉ tưởng rằng là Thẩm Uyển hôm nay khẩu vị tốt.

 

"Một bữa ăn nhiều một chút cũng không sao, các người mỗi ngày luyện tập lâu như vậy, chị thấy em không béo một chút nào." 

 

Giang Hồng Liên biết các cô muốn khống chế cân nặng, vội vàng an ủi cô nói.

 

Thẩm Uyển khẽ lắc đầu, bản thân cô cũng không để ý, tùy ý nói: "Không sao cả, đúng lúc gần đây tập luyện cảm thấy mệt mỏi, lượng cơm ăn cũng lớn hơn rất nhiều, buổi tối em khống chế một chút là được rồi."

 

Giang Hồng Liên nghe cô nói gần đây rất mệt mỏi, sức ăn cũng lớn, ban đầu cũng không có phản ứng gì, cảm thấy như vậy cũng bình thường, vận động nhiều, sức ăn tự nhiên cũng tăng lên.

 

Chờ sau khi ăn xong hai người còn đang nói chuyện phiếm, Thẩm Uyển che miệng ngáp một cái, cô ta bỗng nhiên cảm thấy rất may mắn, trong đầu bỗng nhiên hiện lên một suy nghĩ.

 

"Uyển Uyển, gần đây có phải hay cảm thấy mệt mỏi, ngủ không đủ giấc, còn luôn cảm thấy đói bụng hay không?"

 

Giang Hồng Liên quan sát sắc mặt của cô, giọng nói vừa nhẹ vừa nhanh hỏi.

 

Thẩm Uyển gật đầu, bản thân cô cũng rất buồn bực, rõ ràng gần đây mỗi ngày cô đều ngủ rất sớm, nhưng vừa ăn cơm xong sẽ mệt rã rời, luôn cảm thấy thân thể rất mệt mỏi.

 

Trước đây cũng không phải là không bận rộn vì biểu diễn, nhưng cô chưa bao giờ cảm thấy mệt mỏi như vậy, có một loại mệt mỏi không nói nên lời.

 

Giang Hồng Liên lại như là đoán được cái gì đó, vỗ tay một cái thật to cười lớn nói với cô:

 

"Ai nha Uyển Uyển, sao chị lại cảm thấy em bây giờ giống như đang m.a.n.g t.h.a.i vậy?"

 

"Cái gì?" 

 

Thẩm Uyển nghi ngờ mình nghe lầm, theo bản năng hỏi lại cô ta.

 

Mang thai, làm sao có thể?

 

Đầu óc Thẩm Uyển mơ hồ, sau khi phản ứng lại, suy nghĩ đầu tiên trong đầu chính là cảm thấy không thể nào.

 

Tuy rằng lúc Tô Yến Thành ở cùng phòng bọn họ quả thật rất thường xuyên làm chuyện đó, nhưng hai người đã sớm nhất trí, bây giờ không phải lúc có con, mỗi lần cũng đều biết dùng biện pháp an toàn, cô không thể nào...

 

Cũng không phải lần nào cũng vậy, Thẩm Uyển đột nhiên nhớ tới, lần cuối cùng trước khi Tô Yến Thành đi, đêm hôm đó cô bị ôm vào nhà vệ sinh tắm rửa, khi đó cô mơ mơ màng màng, trong lòng không nỡ từ chối đòi hỏi của anh, cuối cùng cũng không nhớ rõ anh có lấy ra bên ngoài hay không.