Đại Mỹ Nhân Ở Những Năm 60

Chương 347



 

----

 

Trưởng bối hai bên sau khi biết đều rất vui vẻ, cách điện thoại nói chuyện với cô hồi lâu, quan tâm cô, truyền thụ kinh nghiệm cho cô, dặn dò cô chú ý những việc cần làm. Tiếng chị dâu Tô còn vây quanh ống nghe điện thoại nói muốn gửi t.h.u.ố.c bổ cho cô cũng đều truyền tới.

 

Sau khi báo tin vui cho người nhà, Thẩm Uyển vẫn đến đoàn văn công như thường lệ. Cô suy nghĩ rồi càm thấy vẫn nên đến phòng làm việc của Trương Tú báo trước cho bà.

 

Trương Tú rất kinh ngạc khi biết tin cô mang thai, nhưng nhanh chóng chấp nhận. Dù sao Thẩm Uyển đã kết hôn, m.a.n.g t.h.a.i chỉ là chuyện sớm muộn.

 

"Chúc mừng em, vậy hiện tại em cảm thấy như thế nào? Bình thường luyện tập có mệt hay không? Có ăn không tiêu không?"

 

Trương Tú có quan hệ tốt với Thẩm Uyển, quan tâm thêm mấy câu như trưởng bối trong nhà.

 

Thẩm Uyển cong mắt cười với bà.

 

"Cảm ơn cô, em không sao.”

 

"Vậy là tốt rồi. Có điều huấn luyện sau này em vẫn phải chú ý hơn, có chỗ nào không khỏe phải lập tức nói cho cô, biết không?"

 

Trương Tú trầm ngâm rồi vẫn quyết định để cho cô tiếp tục đảm nhiệm vị trí múa chính của hội diễn.

 

Thật ra Thẩm Uyển cũng không có ý định từ bỏ, chỉ là cô không muốn giấu giếm tin tức mang thai. Trước khi đến, cô quả thật có băn khoăn, không biết trong đoàn liệu có dùng lý do m.a.n.g t.h.a.i để thay thế cô hay không.

 

Bây giờ nghe cô giáo nói xong cô liền yên tâm, đồng ý: "Em đã biết thưa cô.”

 



 

Những ngày kế tiếp, mỗi ngày Thẩm Uyển vẫn huấn luyện như thường lệ, chỉ là khi làm những động tác mạnh thì sẽ cẩn thận hơn một chút.

 

Em bé trong bụng cô cũng rất ngoan, không hề cản trở cô. Cô không hề xuất hiện những triệu chứng khó chịu ban đầu khi m.a.n.g t.h.a.i một lần nào, ngoại trừ nhanh mệt nhanh đói, dáng người của cô vẫn uyển chuyển nhẹ nhàng như cũ, hoàn toàn không nhìn ra dấu hiệu mang thai.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Lúc trước cô không biết mình mang thai, bây giờ Thẩm Uyển đã biết nên mỗi bữa đều ăn no đến tám phần, giữa chừng nghỉ ngơi cũng sẽ mang chút bánh ngọt bánh quy thêm một bữa cho mình, tất cả đều rất thuận lợi.

 

Đến cuối tháng năm, hai quân diễn tập thuận lợi kết thúc, Tô Yến Thành lòng nóng như lửa đốt chạy về quân khu Tương Thành.

 

Sau khi bàn giao với lãnh đạo xong, anh xoay người sải bước về phía viện dành cho người nhà, đi mãi rồi thậm chí còn chạy, thoạt nhìn còn vội vã hơn đi báo cáo cho lãnh đạo.

 

Thẩm Khai Dương là người duy nhất biết trong lòng anh gấp gáp cái gì, anh ta nói những lời hâm mộ đến mệt luôn rồi.

 

Hôm nay là cuối tuần, buổi sáng Thẩm Uyển như thường lệ đến đoàn luyện tập, ăn cơm trưa xong về nhà ngủ trưa.

 

Thường ngày cô đều ngủ thẳng đến khoảng một giờ rưỡi chiều liền tỉnh lại. Chiều hôm nay cô định nghỉ ngơi nên không đặt đồng hồ báo thức chuẩn bị ngủ đến khi tự nhiên tỉnh.

 

Kết quả khi cô ngủ mơ mơ màng màng luôn cảm giác có một thân thể quen thuộc dán vào sau lưng mình, cơ thể người mang theo nhiệt độ nóng bỏng cẩn thận ôm cô vào trong ngực, sợ đ.á.n.h thức cô.

 

Bàn tay to của Tô Yến Thành cách quần áo nhẹ nhàng dán lên bụng dưới của cô. Bây giờ nơi này vẫn bằng phẳng, anh khó có thể tưởng tượng trong đó đang t.h.a.i nghén đứa con có dòng m.á.u của anh và vợ.

 

Thẩm Uyển hé mở mắt tỉnh lại, nghiêng đầu nhìn về phía sau. Trong tầm mắt còn chưa hoàn toàn tỉnh táo đột nhiên xuất hiện bóng người khiến cô đặc biệt nhớ nhung. Cô ngẩn ra, mừng rỡ xoay người ôm lấy anh.

 

“Anh đã trở lại rồi!”

 

"Ừ."

 

Tô Yến Thành thấp giọng đáp một tiếng, chậm rãi thu động tác ôm lấy cô, lại không dám ôm quá chặt, ánh mắt dừng ở trên mặt cô, sợ cô có bất kỳ chỗ nào khó chịu.

 

Thẩm Uyển cười với anh, cọ vào hõm vai anh lần nữa ôm chặt anh, trong giọng nói tràn đầy sự ỷ lại.

 

“Anh Yến Thành, em rất nhớ anh."

 

Nói xong, cô lại cầm lấy tay anh chủ động dán lên bụng mình, mềm giọng nói: "Cục cưng cũng nhớ anh đấy.”