Đại Mỹ Nhân Ở Những Năm 60

Chương 346



 

----

 

Thẩm Uyển đưa kết quả cho cô ấy, bên môi tràn ra một nụ cười nói: "Đúng là đã mang thai, bác sĩ nói được hơn một tháng rồi."

 

“Thật, thật sự tốt quá."

 

Tuy rằng Giang Hồng Liên cũng có suy đoán nhưng nhìn thấy kết quả kiểm tra rõ ràng thì vẫn hết sức mừng rỡ.

 

Trên hành lang người đến người đi, Giang Hồng Liên kéo Thẩm Uyển ngồi xuống ghế dài bên cạnh, lại tỉ mỉ xem lại giấy chẩn đoán một lần, rất vui mừng thay cho bọn họ.

 

Hiện tại Yến Thành không có ở nhà, anh còn chưa biết tin tức tốt này đâu.

 

Giang Hồng Liên lại hỏi cô mấy câu vừa rồi bác sĩ nói với cô như thế nào, biết được tình trạng của cô hiện tại tốt đẹp thì lại càng yên tâm hơn.

 

Nhưng cô ấy nghĩ đến Thẩm Uyển ở nhà một mình vẫn rất không yên lòng, liền đề nghị:

 

"Hay là khoảng thời gian này Uyển Uyển cứ ở nhà chị ăn cơm đi, để chị chăm sóc em."

 

"Chị hai, vừa rồi chị cũng đã xem kết quả kiểm tra rồi, hiện tại tình trạng của em rất tốt, không cần đặc biệt chăm sóc em đâu."

 

Thẩm Uyển cười lắc đầu từ chối cô ấy.

 

Vừa rồi bác sĩ đã nói, mà chính cô cũng cảm thấy thân thể không có chỗ nào không tiện, còn chưa tới mức cần người chuyên môn chăm sóc.

 

Nhưng cô biết Giang Hồng Liên cũng là vì tốt cho cô, vẫn nói cám ơn cô ấy.

 

Giang Hồng Liên cũng không miễn cưỡng cô ấy, sau khi bị từ chối lại nói với cô mấy nơi cần chú ý hằng ngày, dặn dò cô ở nhà chăm sóc tốt bản thân, có chuyện gì thì tới tìm mình, chờ Thẩm Uyển đồng ý mới để cô rời đi.

 

Sau khi ra khỏi bệnh viện, Thẩm Uyển trực tiếp đến phòng thường trực của bộ đội, cô muốn nói cho Tô Yến Thành biết tin cô m.a.n.g t.h.a.i trước tiên.

 

Có lẽ là ông trời cũng đang vui vẻ cho cô, cô đột nhiên gọi điện thoại qua, vừa vặn đúng vào thời gian Tô Yến Thành tạm dừng nghỉ ngơi. Điện thoại vừa gọi qua đã được kết nối.

 

Thẩm Uyển cầm ống nghe đợi chừng một phút đồng hồ, bên kia liền truyền đến một giọng nói trầm thấp quen thuộc.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Cô nghĩ đến tin tức sắp nói cho anh biết, nhịn không được nở nụ cười.

 

“Anh Yến Thành, em m.a.n.g t.h.a.i rồi!”

 

Đầu bên này điện thoại, Tô Yến Thành vốn đang giãn mặt mày nhất thời ngẩn ra, đồng t.ử co lại, nhưng chỉ trong nháy mắt đã phản ứng lại, mừng rỡ:

 

"Uyển Uyển, em nói em có t.h.a.i ư?"

 

“Vâng, hôm nay vừa kiểm tra ra, đã hơn một tháng rồi."

 

Thẩm Uyển giải thích hàm súc qua điện thoại cho anh nghe.

 

Tô Yến Thành nhanh chóng tính toán ngày tháng trong lòng, rất nhanh đã đưa ra kết luận cụ thể, hẳn là buổi tối trước khi anh đi...

 

"Uyển Uyển, bây giờ em cảm thấy thế nào?" Giọng Tô Yến Thành lộ ra vẻ quan tâm và khẩn trương, tay nắm ống nghe siết chặt.

 

Tô Yến Thành hỏi xong, rất nhanh lại nhớ tới đoạn thời gian trước cô nói mình mệt mỏi, căng thẳng trong lòng. Giờ khắc này, mong muốn ở bên cạnh cô của anh cũng đạt tới đỉnh.

 

May mà ngay sau đó Thẩm Uyển nói với anh:

 

"Không sao đâu, bác sĩ nói đó đều là phản ứng bình thường, bác sĩ còn nói với em hiện tại em rất khỏe mạnh, đứa bé cũng rất tốt, anh không cần lo lắng cho chúng em."

 

“Được, em chăm sóc tốt cho mình, anh sẽ mau chóng trở về."

 

Ngữ khí Tô Yến Thành có chút khó khăn, vì giờ phút này không thể làm bạn bên cạnh vợ mà tràn ngập áy náy.

 

Nhiệm vụ ở chỗ anh rất khẩn cấp, hai người mới vừa nói mấy câu, Tô Yến Thành đã phải lần nữa rời đi, trước khi đi còn không quên dặn dò cô phải nghỉ ngơi thật tốt, có việc nhất định phải nói cho anh biết.

 

Thẩm Uyển cúp điện thoại của anh, lại gọi điện thoại cho nhà họ Tô và Lý Lệ Hoa ở Bắc thành, nói cho bọn họ biết tin tức mình mang thai.

 

Trước kia Thẩm Uyển quả thật không muốn m.a.n.g t.h.a.i sinh con nhanh như vậy, nhưng cô biết người nhà hai bên đều mong đợi, chỉ là không muốn ép buộc cô.

 

Hiện tại tuy rằng đứa bé này đến tương đối đột ngột nhưng cô đã tiếp nhận chuyện mang thai, cô sẽ chăm sóc tốt cho bản thân, chăm sóc tốt đứa bé trong bụng.