Đại Mỹ Nhân Ở Những Năm 60

Chương 350



 

----

 

Hai đứa trẻ, ngoại trừ Tiểu Lệ đã bắt đầu đi theo đoàn văn công học khống chế ăn uống không có ý kiến gì ra thì thằng nhóc choai choai đang tuổi ăn tuổi lớn Tiểu Dương này vừa thấy không có thịt lập tức bất mãn.

 

Trong nhà bọn họ, cha mẹ đều đang đi làm. Tiền lương của Vu Hồng Hà và Giang Hồng Liên đều không tính là thấp, bình thường cũng chịu tiêu tiền trong việc ăn uống, trong nhà không thể nói là bữa nào cũng có thịt nhưng cơ bản buổi trưa hoặc buổi tối ít nhất phải có một món thịt.

 

Hôm nay thức ăn vừa lên bàn, chưa nói không có thịt, ngay cả rau xanh cũng không được xào bằng mỡ heo. Tiểu Dương bĩu môi hỏi mẹ:

 

"Mẹ ơi, tối nay không có thịt sao?"

 

Vu Hồng Hà cũng nhân cơ hội hỏi:

 

"Hồng Liên, ớt khô phơi nắng của chúng ta đã hết rồi à? Hay là ngày mai anh bảo mẹ anh đưa thêm cho chúng ta một ít nhé?"

 

Anh ấy chỉ đang thăm dò, ớt khô treo thành từng chuỗi trên phòng bếp, trong vườn rau nhỏ bên ngoài cũng có không ít các loại ớt xanh đỏ, làm sao có thể không đủ ăn được?

 

Giang Hồng Liên nghe hai cha con nói vậy, xoay người vào trong tủ lấy ra một chai tương ớt rót vào trong chén bưng lên bàn. Lúc này mới mở miệng nói:

 

"Về sau chúng ta phải ăn chay nhiều hơn, ăn cơm phải thanh đạm, ăn nhiều dầu mỡ thì dạ dày tiêu hóa không tốt.

 

Còn có con nữa Tiểu Dương, còn ăn thịt nữa? Con nhìn cánh tay kia của con xem, sắp to bằng chân chị con rồi.

 

Sau này cơm nước xong phải ra sân thể d.ụ.c chạy hai vòng cho mẹ."

 

Vu Hồng Hà nhìn tương ớt trong bát, lại nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn ấm ức của con trai, thức thời ngậm miệng.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Trong nhà ăn chay mấy ngày liền, thế là Hồng Hà mới hiểu được vợ mình đã chịu kích thích như thế nào. Hôm đó anh ấy liền chạy đến phòng làm việc của cậu em vợ tố khổ một trận, hy vọng có thể bảo vợ anh đi khuyên nhủ.

 

Người đàn ông đàn ang như anh ấy có thể không ăn thịt nhưng không có ớt thì anh thật sự không chịu được. Còn ăn nữa thì miệng cũng sắp nhạt đi rồi.

 

Tô Yến Thành về nhà liền nói chuyện này với Thẩm Uyển. Lúc ấy Thẩm Uyển mới biết hôm đó sau khi trở về chị hai đã làm cái gì.

 

Nghĩ đến anh rể còn vì chuyện này chạy đi tìm anh xin giúp đỡ, suýt chút nữa nhịn không được bật cười.

 

Nhưng cô cũng bó tay trước việc này. Dù sao thì người nấu cơm cũng là Giang Hồng Liên, cô ấy muốn ăn cái gì thì làm cái đó, cô ấy muốn đổi khẩu vị thì người một nhà cũng chỉ có thể đổi theo cô ấy.

 

Cô không quản được nhà chị gái ăn gì, nhưng sau khi biết Giang Hồng Liên cũng có lòng giảm béo, Thẩm Uyển liền chủ động hỏi cô ấy.

 

Giang Hồng Liên vẫn rất ngượng ngùng. Dù sao cô ấy cũng đã lớn tuổi như vậy rồi, còn quan tâm dáng người như các cô gái trẻ, nói ra đều làm cho người ta chê cười.

 

Cô ấy mặt dày tìm cho mình một lý do tạm được, cười ha ha giải thích: "Là vì mấy năm nay béo lên nhiều, rất nhiều quần áo trước kia đều không mặc vừa, cứ để như vậy thật lãng phí."

 

Thẩm Uyển nghe cô ấy nói như vậy liền cẩn thận quan sát trên người cô ấy vài lần, sau đó cười nói: "Chị hai, thật ra chị cũng không tính là béo.”

 

Giang Hồng Liên còn tưởng rằng cô đang dỗ mình, đã đến bước này, cô ấy dứt khoát bất chấp tất cả, chỉ vào bụng mình trêu chọc nói: "Thế này còn không gọi là béo sao? Em xem, bụng của chị còn lớn hơn em đang m.a.n.g t.h.a.i năm sáu tháng."

 

Thẩm Uyển thành thật nói: "Vóc dáng chị không thấp, dáng người cũng cân xứng, chỉ có một số bộ phận trên cơ thể nhiều thịt, sửa dáng có thể thay đổi được việc này, không cần cố ý giảm béo. Đương nhiên, khống chế ăn uống phối hợp với sửa dáng thì sẽ nhanh hơn."

 

Tình hình của cô ấy và Tiền Tuệ không khác nhau nhiều lắm, đều là bởi vì sau khi m.a.n.g t.h.a.i sinh con không chú ý, thịt trên bụng vẫn không giảm xuống, hơn nữa tích lũy nhiều năm nhiều tháng cho nên không dễ giảm.

 

Giang Hồng Liên cũng không phải xấu xí, nhưng nghe Thẩm Uyển nói như vậy, cô ấy không khỏi hỏi một câu, "Uyển Uyển, em nói chị có thể giảm được ư?"

 

Thẩm Uyển gật đầu với cô ấy: "Đương nhiên là được, nếu như chị hai thật sự muốn giảm thì em sẽ dẫn chị cùng nhau rèn luyện.”