----
Mắt thấy ngày sinh dự tính dần tới gần, Tô Yến Thành còn có vẻ khẩn trương hơn cả đương sự Thẩm Uyển, mỗi nửa đêm đều phải tỉnh lại một lần, nhìn dáng vẻ vợ bình yên ngủ, anh mới có thể yên tâm nằm xuống tiếp tục ngủ.
Cuộc sống như vậy kéo dài hơn mười ngày, cho đến một buổi chiều nắng đẹp, Thẩm Uyển tỉnh lại từ trong giấc ngủ trưa, cảm nhận được trên người mơ hồ đau từng cơn thì hít sâu, lên tiếng gọi Lý Lệ Hoa vào.
"Mẹ ơi, có lẽ con sắp sinh rồi."
Lý Lệ Hoa vừa mới đẩy cửa ra liền nghe thấy câu này của con gái, sửng sốt một lát rồi lập tức đi tới đỡ cô nửa ngồi dậy, "Bắt đầu đau rồi à? Đã vỡ nước ối chưa? Con chậm rãi ngồi dậy trước đã, giờ mẹ sẽ đi thu dọn đồ đạc mang con đến bệnh viện!”
Thẩm Uyển tự mình cảm nhận, chỉ loáng thoáng cảm thấy đau đớn, nước ối còn chưa vỡ.
Sau khi nghe xong Lý Lệ Hoa xoay người đi thu dọn đồ đạc, mang theo đủ đồ cần dùng để sinh sản rồi đỡ cô chậm rãi đi ra ngoài cửa.
Bệnh viện bộ đội cách viện dành cho người nhà một khoảng cách nhất định, đi bộ mất khoảng hơn hai mươi phút, may mà hiện tại Thẩm Uyển cảm giác cơn đau bụng cũng chưa rõ, còn có thể kiên trì.
Hai người đi tới dưới lầu, Lý Lệ Hoa nhờ một cô vợ quân nhân quen mắt đi nói cho con rể một tiếng giúp, còn bà thì đỡ Thẩm Uyển đến bệnh viện trước.
Cô vợ quân nhân kia cũng rất nhiệt tình, gần như là chạy suốt đường đi tìm Tô Yến Thành, nói cho anh biết tin vợ anh sắp sinh.
Cho nên khi hai người Thẩm Uyển đi được nửa đường, Tô Yến Thành đã từ chỗ quân đội đuổi theo, vốn dĩ Thẩm Uyển thi thoảng lại dừng lại vì đau bụng.
Sau khi Tô Yến Thành đuổi kịp họ bèn trực tiếp ôm lấy cô, mang cô bước nhanh đến bệnh viện.
Vừa tới cửa bệnh viện, Thẩm Uyển liền cảm thấy dưới người ướt sũng, đã vỡ nước ối.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Sau đó mấy người phía gặp Giang Hồng Liên ở hành lang, cô ấy trực tiếp dẫn bọn họ đi tìm bác sĩ. Sau khi làm xong kiểm tra đơn giản thì bảo bọn họ đi đăng ký trước, đợi ở phòng bệnh hơn một giờ, Thẩm Uyển đã được đẩy vào phòng sinh.
Lúc Thẩm Uyển ở bên trong sinh nở, Giang Hồng Liên cũng không đi, vẫn ở bên ngoài phòng sinh.
Lý Lệ Hoa đi lại tại chỗ hai vòng, trong miệng nhỏ giọng lẩm bẩm Phật tổ phù hộ, phù hộ con gái bà sinh nở thuận lợi, mẹ con bình an.
Tô Yến Thành đứng ở cửa phòng sinh, cau mày nhìn vào bên trong. Giang Hồng Liên gọi anh ngồi sang một bên chờ cũng không có phản ứng.
Cũng không lâu lắm, trong phòng sinh bắt đầu truyền ra tiếng kêu đau của Thẩm Uyển. Sắc mặt anh nhất thời trở nên trầm hơn, mím chặt khóe môi, giống như là như lâm đại địch anh lại không có đối sách, trong lòng dâng lên cảm giác tràn đầy bất lực.
Bởi vì thời gian m.a.n.g t.h.a.i Thẩm Uyển vẫn duy trì rèn luyện khống chế ăn uống, t.h.a.i nhi không tính là lớn, từ lúc bắt đầu co thắt cho đến khi sinh xong chỉ mất không đến năm giờ, tính là nhanh rồi.
Nhưng năm tiếng đồng hồ này đối với Tô Yến Thành mà nói quả thực như hàng năm trời. Cách cửa phòng sinh anh không nhìn được tình hình của Thẩm Uyển ở bên trong, chỉ có thể nghe thấy cô đau đớn kêu lên hết tiếng này đến tiếng khác.
Mãi đến khi y tá ôm cục cưng vừa mới sinh ra, Tô Yến Thành đứng tại chỗ bước chân mới xê dịch, phân tâm để ý đến cô ấy.
Lý Lệ Hoa và Giang Hồng Liên thì lập tức vui vẻ vây quanh, nhìn đứa bé nho nhỏ trong lòng cô y tá.
Y tá đưa đứa bé được quấn trong chăn cho Lý Lệ Hoa, nói với họ:
"Đứa bé là nữ, sinh lúc 8 giờ 57 phút, cân nặng khoảng hai cân bảy lạng, đứa bé rất khỏe mạnh, tình trạng sản phụ rất tốt, lát nữa sẽ ra ngoài".
Tô Yến Thành nghe được lời của cô ấy, lập tức quay lại nhìn chằm chằm cửa phòng sinh.
Lý Lệ Hoa còn muốn ôm cháu gái mới sinh cho anh xem, lúc này Thẩm Uyển vừa vặn được y tá đẩy ra, Tô Yến Thành đi tới bên cạnh cô, đ.á.n.h giá vợ từ trên xuống dưới, cuối cùng tầm mắt dừng lại màu môi trắng bệch của cô, cảm xúc đau lòng lan tràn trong mắt.
“Uyển Uyển, vất vả rồi." Tô Yến Thành cúi đầu, đưa tay vuốt ve mặt cô.