Đại Mỹ Nhân Ở Những Năm 60

Chương 354



 

----

 

Tầm mắt Thẩm Uyển dừng lại trên người anh, muốn cong môi cười, cuối cùng không chống lại được cơn mệt mỏi, nhắm mắt lại hôn mê.

 

Cô ngủ một giấc thật dài, mãi đến hơn sáu giờ sáng hôm sau mới tỉnh dậy. Lúc tỉnh dậy cô liền phát hiện tay mình đang được nắm chặt.

 

Hơi nghiêng đầu nhìn sang bên giường liền thấy Tô Yến Thành ngồi ở trên ghế, mặt hướng về phía cô, nắm một tay cô, nhắm mắt ngủ.

 

Cô mới vừa nhẹ nhàng cử động ngón tay, Tô Yến Thành lập tức liền mở mắt nhìn tới.

 

Hơi co lại trong ánh nắng, có thể thấy rõ trong mắt anh không có chút buồn ngủ nào, chứng tỏ anh vẫn luôn canh chừng cô tỉnh lại.

 

"Em muốn uống nước không?" Tô Yến Thành cả đêm không ngủ, giọng nói có chút khàn khàn, hơi nghiêng người tới gần hỏi.

 

Thẩm Uyển lắc đầu, tầm mắt khẽ chuyển, nhìn về phía bên kia giường.

 

Đây là một gian phòng bệnh hai người, Lý Lệ Hoa ngủ ở bên kia, giữa hai giường còn đặt một cái giường nhỏ, cạnh giường có rào chắn, góc độ của cô không nhìn thấy đứa trẻ trong rào chắn.

 

Lúc này Tô Yến Thành đã đứng lên cầm bình nước ấm bên cạnh tủ đầu giường, pha một ly nước ấm ra, đưa tới bên môi cô.

 

Thẩm Uyển ngẩng đầu uống vài ngụm, ra hiệu cho anh tránh ra, sau đó chậm rãi thử ngồi dậy, vừa đè nén giọng hỏi anh: "Đứa bé thế nào, y tá nói cho em biết đó là một bé gái, anh thấy chưa?"

 

Tô Yến Thành đỡ cô nửa tựa vào đầu giường, chuyển động bước chân đi đến bên giường nhỏ. Vốn định ôm đứa bé ra cho vợ nhìn một cái nhưng anh thấy một cục nhỏ đang ngủ say trong lan can giường, bàn tay to do dự không biết nên bế như thế nào.

 

Cũng may lúc này Giang Hồng Liên đang ngủ say nghe được động tĩnh của hai người liền tỉnh lại, ngồi dậy ôm đứa bé cho Thẩm Uyển xem.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Cục nhỏ bọc trong chăn, chỉ lộ ra khuôn mặt nhỏ bằng nửa bàn tay ở bên ngoài, nhìn làn da hồng hồng, còn nhăn nhúm, mắt chưa mở, chỉ có một khe hở.

 

Thẩm Uyển khẽ nhíu mày, cảm thấy đứa bé mình sinh ra sao có thể xấu xí như vậy.

 

Lý Lệ Hoa liếc mắt một cái liền biết cô đang suy nghĩ cái gì, không nhịn được cười nói:

 

"Con là mẹ ruột làm sao có thể ghét bỏ con mình được?

 

Lại nói, Đóa Đóa của chúng ta lớn lên khẳng định rất xinh đẹp, hiện tại nhìn đỏ hỏn thế thôi, chờ hết đỏ khẳng định sẽ trắng trẻo sạch sẽ. Còn có đôi mắt này cái mũi nhỏ này, quả thực giống hồi con còn nhỏ như đúc."

 

Đóa Đóa là nhũ danh Thẩm Uyển đặt cho con gái, ngụ ý rằng cô hy vọng cuộc đời của con gái mình sẽ rực rỡ và đầy màu sắc như những bông hoa nở rộ.

 

Tên của Đóa Đóa còn chưa được đặt, Thẩm Uyển đã giao cho Tô Yến Thành, anh suy nghĩ mấy tháng vẫn chưa quyết định.

 

Thẩm Uyển cũng chỉ không thể tiếp nhận lúc ban đầu, nhìn lâu rồi, kỳ thật vẫn hơi xấu nhưng có thể là bởi vì quan hệ huyết thống mẹ con, cô vừa nhìn thấy đứa nhỏ liền cảm thấy trong lòng mềm mại hỗn loạn.

 

Lúc hai người trò chuyện, Tô Yến Thành mang theo bình nước nóng đi đổ đầy rồi trở về.

 

Phòng bệnh bên này không chỉ có một mình nhà bọn họ ở, bệnh viện hơn sáu giờ đã có người đi lại trên hành lang, anh thuận tiện gọi bác sĩ trực ban tới.

 

Bác sĩ kiểm tra đơn giản cho Thẩm Uyển, sau đó dạy cô làm thế nào để cho con b.ú sữa. Đóa Đóa đói bụng đã lâu vừa được đặt vào trong lòng mẹ, tự mình tìm chỗ, cái miệng nhỏ nhắn b.ú từng ngụm một.

 

Lần đầu tiên cho b.ú hơi đau, nhưng Thẩm Uyển vẫn có thể chịu đựng được.

 

Vừa rồi sau khi bác sĩ bắt đầu kiểm tra cho Thẩm Uyển, Tô Yến Thành liền tránh ra. Không phải anh không muốn ở bên trong mà là vợ và mẹ vợ đuổi anh ra ngoài, anh đành phải bất đắc dĩ cầm lấy hộp cơm chuẩn bị đến căn tin bệnh viện xem hiện tại có cơm canh để mua hay không.

 

Tô Yến Thành vừa đi tới đại sảnh lầu một liền thấy Giang Hồng Liên mang theo hai hộp cơm đi tới.