----
Sợ là lần này sẽ thật sự không quan tâm đến cô ta nữa, Thẩm Tình không để ý đến Thẩm Uyển nữa, lập tức thừa nhận sai lầm của mình với ba Thẩm:
"Ba ơi, con biết sai rồi, con thật sự biết sai rồi. Hôm nay con bị anh ta dọa, ba đừng gả con cho anh ta mà."
"Chuyện đã đến nước này rồi, con còn muốn giải quyết như thế nào nữa?"
Ba Thẩm không hề lung lay.
Cô ta muốn giải quyết như thế nào? Cô ta muốn ba Thẩm dùng quan hệ của mình để nhốt Lâm Hùng, tốt nhất là nhốt anh ta cả đời, sau đó kiếm cho cô ta một công việc ở lại thành phố, làm sáng tỏ những tin đồn đó.
Nhưng lần này Thẩm Tình đã thông minh hơn, cô ta thầm nghĩ những gì ba Thẩm vừa nói hẳn là lời khi tức giận, ông sẽ không thể để mặc cô ta được.
Vì vậy, cô ta giả vờ ngoan ngoãn nói, "Ba ơi, con nghe ba hết, ba nói gì con đều nghe."
Ba Thẩm im lặng một lúc, mặt không cảm xúc hỏi:
"Con thật sự nghĩ như vậy sao?"
Thẩm Tình vội vàng gật đầu với ông, bà nội Thẩm cũng tiếp tục nói như mây với bùn ở bên cạnh.
"Được rồi, vậy ba sẽ giúp con lần cuối cùng, cha sẽ giải quyết chuyện của Lâm Hùng cho con.
Con không cần phải đi cùng cậu ta, ba sẽ đổi vùng quê khác cho con, ngày mai con hãy thu dọn đồ đạc rồi qua đó báo cáo đi."
Thẩm Uyển đang lắng nghe, lập tức hiểu ra ba Thẩm lại mềm lòng, giống như lúc mới bắt đầu, ông để Thẩm Tình về quê, nơi này có thể khó khăn nhưng ông nhất định sẽ sắp xếp ổn thỏa cho cô ta.
Giờ chỉ muốn đổi chỗ để cô ta tránh mũi dùi, nhân tiện rèn luyện cô ta hi vọng cô ta sửa đổi.
Lần đầu tiên, Thẩm Tình hoàn toàn không hiểu nổi sự vất vả nhọc lòng của ông, tự mình chuốc lấy nhiều phiền phức như vậy.
Lần này, Thẩm Uyển đoán cô ta chắc chắn vẫn không muốn trở về nông thôn.
Sự thật chứng minh, cô đã đoán đúng.
Gần như ngay khi lời của ba Thẩm vừa dứt, Thẩm Tình lập tức thay đổi thái độ và phản đối:
"Con không đi! Tại sao con phải xuống nông thôn chứ?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Ba Thẩm bị cô ta chọc tức đến nghẹn lại, nói: "Được rồi, nếu cô không đi thì cô trở về gả cho Lâm Hùng đó đi.
Tôi không quản cô nữa, ông bà nội cô cũng không được giúp cô, bây giờ cô hãy cút ra ngoài cho tôi!"
"Con biết ngay mà! Ba vẫn thiên vị Thẩm Uyển! Ba chỉ muốn đuổi con đi!
Mấy người mới là người một nhà!”
Thẩm Tình điên cuồng hét lên với ông, quay đầu lao ra ngoài.
Bà nội Thẩm vội vàng đuổi theo hai bước, Thẩm Tình đã chạy ra khỏi nhà rồi không nhìn thấy nữa nên đành phải quay đầu lại nói với ba Thẩm:
"Kiến Quốc, con làm cái gì thế? Con không thể nói chuyện cho t.ử tế hay sao?"
"Ba, mẹ, nếu hai người thật sự muốn tốt cho nó thì hai người đừng quan tâm chuyện của Thẩm Tình nữa."
Lần này ba Thẩm đã cứng rắn quyết tâm muốn đuổi cô ta đi, ai nói cũng vô dụng.
Ông không để Thẩm Tình chạy trốn, cô ta vừa đi ra, ông liền đi theo.
Bà nội Thẩm không quản được ông, không biết làm sao đành đi đi lại lại quanh nhà hai lần, không ngừng thở dài nói:
"Lại làm ầm ĩ gì thế này!"
Ông nội Thẩm nhìn thoáng hơn bà ta, ông ta cũng cảm thấy cháu gái của mình quả thật nên quản lý cho tốt, còn khuyên bà ta:
"Được rồi, chuyện còn lại bà đừng quản nữa."
Suốt cả quá trình, hai mẹ con Lý Lệ Hoa nếu có thể không xen vào liền không xen vào.
Bà là mẹ kế, nếu quản nhiều hơn thì rất dễ bị người khác nói này kia, cho nên bà không làm chuyện không đâu này.
Nhưng bây giờ ba Thẩm đã đi rồi, bà nội Thẩm Uyển ở đó vuốt n.g.ự.c thở dài, bà chỉ đành tạm thời ở lại chờ ông trở về.
Cùng lúc đó trong nhà họ Tô, dì Tô biết con trai mình lại có quan hệ với Thẩm Tình thì cũng hết sức tức giận.
Thấy con trai trở về, bà trực tiếp túm lấy tai anh ta và mắng:
"Sao con lại dính líu đến cô ta?Con quên hết những gì mẹ vừa nói với con ngày hôm qua rồi à, có phải não con là não heo không? Hả?"