----
"Mẹ, con không có. Tình huống lúc ấy là như vậy, con không thể bỏ mặc cô ta chạy một mình được..."
Tô Lộ Hoài bị mẹ trợn trừng, những lời giải thích đều lặng lẽ nuốt xuống, nhìn bà nội Tô ở bên cạnh như muốn cầu cứu.
Bà cụ lại dửng dưng không giúp, Tô Lộ Hoài đành phải mím môi không nói gì, ngoan ngoãn nghe dạy dỗ.
Thực ra lúc này anh ta cũng rất khó chịu, những bộ lọc trong lòng đối với Thẩm Tỉnh khi còn nhỏ đã hoàn toàn tan vỡ sau sự cố này, không còn một chút tình bạn nào nữa.
Dì Tô mắng con trai xong vẫn chưa hết giận, quay sang bà nội Tô phàn nàn:
"Mẹ, mẹ thấy chuyện này ầm ĩ như thế, gia đình chúng ta đúng là không dưng bị liên lụy."
Trong lòng bà đang ôm lửa giận, cảm thấy Thẩm Tình là một cô gái thật sự không biết xấu hổ, đồng thời thậm chí còn có chút oán trách Thẩm Uyển.
Nếu không phải nhớ đến ông cụ đã mất thì bây giờ bà thật sự rất muốn đến nhà họ Thẩm rút lại hôn ước này.
Bà nội Tô không ngờ một mối hôn ước còn có thể gây ra nhiều chuyện như vậy, nhưng suy cho cùng thì vẫn là vì Thẩm Tình, nhưng bọn họ lại không thể can thiệp vào chuyện nhà họ Thẩm, bây giờ thật sự rất khó xử lý.
Đúng lúc này, Tô Yến Thành từ ngoài cửa đi vào, anh vẫn mặc quân phục, sáng sớm nay vừa dậy đã bị anh cả gọi đến quân đội mở cuộc học.
Vừa trở về liền phát hiện tâm trạng của mấy người trong nhà đều không tốt, vì vậy Tô Yến Thành dừng lại, đi vào đại sảnh hỏi bà nội:
"Ở nhà xảy ra chuyện gì thế ạ?"
Nhìn thấy chú nhỏ xuất sắc, dì Tô càng cảm thấy con trai mình không nên trò trống gì, bà càng ngại phải nói ra chuyện ngu ngốc mà Tô Lộ Hoài làm trước mặt anh.
Bà chỉ cười hai tiếng trong sự xấu hổ rồi đẩy Tô Lộ Hoài về phòng để tiếp tục dạy dỗ.
Bà nội Tô khẽ thở dài, giải thích đơn giản với anh, thật ra bây giờ bà ấy cũng không biết hôn ước mà ông lão để lại là chuyện tốt hay chuyện xấu.
Bà ấy đương nhiên hiểu được ý vừa rồi của con dâu, nhưng hôn ước này là mong muốn của ông cụ, bà không muốn rút lại như vậy.
Nhưng nếu tiếp tục, chưa biết chừng bà sẽ phải oán thán, thật sự là một vấn đề nan giải.
"Đều tại ông già lắm chuyện, người đã đi rồi mà còn để lại một vấn đề hóc búa như vậy cho chúng ta."
Bà nội Tô nghĩ đến đây, oán giận cả lão Tô bị chôn trong đất nhiều năm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Tô Yến Thành nghe xong thì im lặng một lúc, đột nhiên lên tiếng:
"Con có cách."
Bà nội Tô lấy làm lạ nhìn anh: "Con thì có thể có cách gì được chứ?"
"Chị dâu không muốn hôn ước này thì đổi người là được rồi." Tô Yến Thành ngẩng đầu nhìn bà nói.
Bà nội Tô tạm thời vẫn chưa hiểu ra, nhà họ Tô chỉ có một đứa cháu trai là Tô Lộ Hoài, đổi người thì có thể đổi ai chứ, không thể để Tô Lộ Hoài thật sự cưới Thẩm Tình đúng không?
Hả? Không đúng, thằng nhóc thối tha này có ý gì?
Bà nội Tô sợ mình hiểu nhầm nên ngước mắt nhìn chằm chằm anh hồi lâu.
Tô Yến Thành rất bình tĩnh, đón nhận ánh mắt của bà, tiếp tục nói:
"Mẹ có từng nghĩ rằng có lẽ là họ không hợp nhau không."
"Con nói Lộ Hoài không hợp với Thẩm Uyển sao?"
Bà nội Tô đành phải đích thân nói ra, hỏi: "Vậy con nghĩ đổi thành ai thì thích hợp?"
Thằng nhóc thối tha này, rốt cuộc là nảy ra ý nghĩ này từ khi nào, ngay cả bà cũng không phát hiện ra.
"Con ạ." Tô Yến Thành đáp một cách thản nhiên.
"Con cũng họ Tô, đây là hôn ước do ba con để lại, con phù hợp hơn Lộ Hoài."
Để đạt được mục tiêu của mình, anh thậm chí còn có thể nói ra những lời như vậy.
Sau khi nghe xong, bà nội Tô sửng sốt, có chút do dự:
"Nhưng trước đây..."
Tô Yến Thành không đợi bà nói ra, vì vậy anh trực tiếp ngắt lời bà:
"Trước đây họ cũng không có gì cả, hôn ước đầu môi do ba con để lại không chỉ định rõ là ai, phải không?
Trước đây bọn họ chưa từng chính thức đính hôn, hai gia đình chúng ta đều không lộ ra bên ngoài, những người khác sẽ không biết có đổi người hay không."