----
Thẩm Uyển không nhịn được duỗi tay kéo một ống tay áo của anh, ngay khi cô lắc lắc phía dưới, tay cô đã bị anh nắm chặt.
Mấy ngày nay, anh dẫn quân ra ngoài huấn luyện, đến bây giờ mới quay về, không ngờ vừa tìm thấy cô, lại nhìn thấy cảnh tượng khiến anh vô cùng tức giận.
Bàn tay kia của Tô Yến Thành vuốt nhẹ túi s.ú.n.g quanh eo mình, đáy mắt lóe lên vẻ hung ác.
Thái Tiến Minh chật vật đứng dậy, hỏi người đàn ông cao lớn xa lạ ở trước mặt:
“Anh là ai?”
“Anh là ai? Sao anh lẻn vào đây được?”
Ánh mắt Tô Yến Thành lạnh lùng nhìn đối phương.
Anh ta không quan tâm đối phương là ai, người dám động vào anh ta nhất định phải trả giá đắt.
Thái Tiến Minh bị hơi thở lạnh lẽo trên người anh đông cứng, cũng không còn sức lực uy h.i.ế.p Thẩm Uyển lúc nãy nữa, ánh mắt anh ta do dự đảo quanh, một lúc lâu mới nói:
“Cô ta hẹn tôi tới đây, người phụ nữ này không biết xấu hổ, muốn quyến rũ tôi.”
Mồ hôi lạnh trên lưng anh ta chảy ròng ròng, lúc này anh ta mới nhớ đến lời ba già đã bảo anh ta kiềm chế tính khí của mình, nói Quân khu Bắc Thành không bằng các quân khu khác, nhưng thế lực ở đây rất phức tạp, nếu đụng phải kẻ khó ăn thì ông nội anh ta cũng không bảo vệ được anh ta.
Tuy Thái Tiến Minh là một kẻ khốn nạn, không có ưu điểm nào khác, nhưng anh ta nhìn người rất chính xác.
Người đàn ông oai phong trước mặt này trông không lớn hơn anh ta bao nhiêu, nhưng cũng đã lên cấp quản lý, bối cảnh gia đình của anh nhất định phải rất mạnh, anh ta không thể tùy tiện chọc anh được, cho nên anh ta nhanh chóng c.ắ.n ngược lại để trốn tránh trách nhiệm của mình.
Thẩm Uyển không vội giải thích, kinh thường liếc mắt nhìn anh ta, sau đó mới lắc lắc tay của Tô Yến Thành nói:
“Anh Yến Thành, em rất chán ghét anh ta.”
Tô Yến Thành đương nhiên sẽ không tin anh ta, ngược lại càng tức giận vì đã vu khống Thẩm Uyển, nếu đây không phải là quân đội, anh thật sự muốn để s.ú.n.g quật ngã anh ta.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Tôi biết, cứ giao chuyện này cho tôi giải quyết, cô về trước đi, lát nữa tôi sẽ quay lại tìm cô sau.”
Tô Yến Thành cũng lộ vẻ chán ghét giống như Thẩm Uyển, quay người nhẹ nhàng an ủi Thẩm Uyển, đợi cô đi rồi, anh mới nheo mắt, khiêng Thái Tiến Minh lên rời đi.
Mà lúc này, Thái Tiến Minh nhìn giọng điệu quen thuộc của hai người, trách sao lúc trước mình không hỏi thăm rõ ràng, bây giờ lại đá trúng vào tấm sắt.
Thẩm Uyển ngoan ngoãn rời đi, ngày hôm sau, cô nhìn thấy vẻ mặt Trình Anh vui vẻ chạy đến tìm cô, nói cho cô biết tin tức cô ấy vừa nghe được.
“Ha ha, không biết Thái Tiến Minh lại đắc tội với ai, tôi nghe cô tôi nói anh ta bị đuổi về phía tây bắc ăn cát rồi.
Uyển Uyển, sau này anh ta không thể làm phiền cậu nữa, thật sự là một tin cực kỳ tốt mà.”
Thẩm Uyển cười nhẹ, cũng thuận mình hùa theo:
“Đúng vậy, thật sự là một tin tốt.”
Không uổng công cô dùng thân mình làm mồi nhử để diễn ra một vở kịch như vậy, cuối cùng cũng giải quyết xong rắc rối này.
Từ lúc bắt đầu nhìn thấy danh sách bạn bè từ Trình Anh, Thẩm Uyển đã lên kế hoạch sử dụng sức mạnh của nhà họ Tô để giải quyết mối tai họa ngầm của nhà họ Thái, nhưng không ngờ Thái Tiến Minh lại ngu ngốc và dễ dàng chui vào bẫy của cô như vậy.
Trưa ngày hôm đó, Tô Yến Thành lại ở dưới lầu của đoàn văn công chờ Thẩm Uyển.
Sau khi bị chặn đường lần trước, rất nhiều cô gái trong đoàn đã hỏi thăm Thẩm Uyển về anh, nhưng tất cả đều bị Thẩm Uyển trả lời qua loa lấy lệ.
Hôm nay gặp lại anh, Trình Anh mỉm cười đầy ẩn ý với cô:
“Uyển Uyển, tôi đang chờ cậu giới thiệu chính thức với chúng tôi đó.”
Nói xong, cô ấy bỏ chạy theo những người khác.
Thẩm Uyển từ từ đi xuống lầu, đi tới bên cạnh anh.
Dường như Tô Yến Thành cảm nhận ra gì đó, quay đầu nhìn lại, hai người ăn ý nhìn nhau, rồi đứng cách nhau một mét, lần lượt bước ra ngoài.