----
Tô Yến Thành thở gấp, cũng không biết đang nghĩ chuyện gì, yết hầu chuyển động, nghiêng đầu ăn hạt dẻ, đầu lưỡi lại vô tình l.i.ế.m vào đầu ngón tay của cô, cô đột nhiên rút tay lại, ánh mắt anh nhìn theo, chỉ thấy vành tai trắng nõn mềm mại và cả bên mặt cô cũng đỏ bừng.
Thẩm Uyển giả vờ bình tĩnh hỏi:
“Hạt dẻ có ngon không?”
Anh gật đầu, giọng nói mập mờ:
“Ừm, ngon.”
Chiếc xe chạy vững vàng đến hướng quân khu, càng ra xa thành phố, càng ít người đi bộ trên đường.
Trong xe chỉ nghe thấy tiếng loạt xoạt cô tách vỏ hạt dẻ, nhưng cuối cùng cô lại không ăn hạt dẻ mình bóc.
“Uyển Uyển?”
Trong giọng điệu của Tô Yến Thành ẩn chứa ý cười không thể che giấu được.
“Hả?”
Thẩm Uyển giả vờ không hiểu.
Lúc này Tô Yến Thành mới thật sự mỉm cười, còn nhắc nhở cô:
“Vừa mới ăn xong, đừng ăn quá nhiều hạt dẻ, rất dễ đầy bụng.”
Thẩm Uyển vừa định nói chuyện tán gẫu với anh ấy lúc này lại im lặng, lặng lẽ nhìn ra ngoài cửa kính xe.
Trước mặt bọn họ có một đôi nam nữ trẻ tuổi đạp xe đi ngang qua, bạn học nữ ngồi ở ghế sau ôm eo bạn học nam ngồi đạp xe ở phía trước, bạn học nữ mỉm cười nói gì đó với cậu, khiến bạn học nam cứ quay đầu nhìn cô, cử chỉ tự nhiên và thân mật giữa hai người trông ngọt ngào như một cặp vợ chồng mới cưới.
Tô Yến Thành không biết tại sao trong lòng anh đột nhiên dâng lên cảm giác hâm mộ.
Hắn nghĩ đến lần trước Thái Tiến Minh dám quang minh chính đại quấy rầy cô ở trong quân khu, anh có thể dạy cho anh ta một bài học, nhưng vẫn không thể nói trực tiếp cho người khác biết Thẩm Uyển là người anh bảo vệ.
Bỗng nhiên anh cảm thấy hơi bất mãn với chuyện này.
...
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Trở về quân khu, sau khi hai người tách ra không lâu, Tô Yến Thành bị anh cả gọi đến phòng làm việc.
anh cả Tô hơn em trai cùng cha khác mẹ gần hai mươi tuổi, cha mất sớm nên gần như anh ấy là nửa người cha của em trai mình.
Sau khi Tô Yến Thành gõ cửa bước vào, anh cả nhà họ Tô mới ngẩng đầu ra khỏi đống công vụ, ra hiệu anh ngồi xuống.
Quan hệ của hai anh em rất tốt, anh cả Tô đứng dậy rót cho anh một tách trà rồi sau đó ngồi xuống cạnh anh.
“Hôm nay anh bảo em đến đây cũng không có chuyện gì cả.
Mấy ngày nay anh bận quá không có thời gian về nhà, trong nhà sao rồi?”
Tô Yến Thành cầm tách trà đặt lên bàn, trong lòng đang suy nghĩ gì đó, thuận miệng nói vài câu với anh ấy.
anh cả Tô nhìn anh, cười nhẹ, lắc đầu nói:
“Nếu anh không hỏi, cậu cũng không định nói phải không?”
Lúc này anh ấy mới ngồi thẳng dậy, nhìn sang, ánh mắt bình thản.
“Nói anh biết, rốt cuộc thằng nhóc nhà họ Thái kia đã đắc tội gì cậu thế?”
Người nhà họ Tô đều bao che, anh cả Tô cũng không ngoại lệ, lúc trước khi em trai chỉnh Thái Tiến Minh thì anh ấy nhắm mắt làm ngơ.
Cho đến hôm nay, người nhà họ Thái kia kỳ quái nhắm thẳng mũi nhọn vào anh ấy trong cuộc họp, anh cả Tô nhớ ra có chuyện như vậy, nên mới gọi em trai đến hỏi thăm tình hình.
Nhắc đến anh ta, đến bây giờ lông mày của Tô Yến Thành vẫn nhíu lại:
“Nhân phẩm thấp kém, loại người này hoàn toàn không xứng ở lại trong quân doanh.”
anh cả Tô cũng nghe nói tác phong làm việc lúc trước của Thái Tiến Minh, nhưng những người lãnh đạo như bọn họ không thể chỉ nhìn thấy khuyết điểm của người khác mà phải biết cách dùng người, mà bỏ qua những vấn đề nhỏ nhặt không đáng khác, vốn đây là căn bệnh chung của phần lớn mọi người.
Nhưng bây giờ anh ấy lại hơi tò mò, rốt cuộc anh ta đã chọc gì Tô Yến Thành thế.
“Nghe nói trước đây anh ta dây dưa với một nữ binh của đoàn văn công, cậu đang muốn anh hùng cứu mỹ nhân với cô ấy à?”
Thật ra, đây mới là mục đích thật sự hôm nay anh ấy gọi người đến đây, đôi khi anh cả Tô cũng lo lắng chuyện cả đời của em trai mình, chỉ là anh ấy vẫn chưa ra tay.