Đại Sư Huynh Chỉ Biết Soi Gương Trang Điểm

Chương 103: Chiều tà như ánh ban mai



Đứa trẻ khóc thút thít khi vừa mới ra đời nhất định do nó linh cảm được sau khi đến nhân thế sẽ chỉ gặp vô số nỗi đau.

Bọn nó khóc mãi, thậm chí ngày đầu tiên cũng không muốn mở mắt nhìn thế giới này.

Sau đó khi bọn nó lớn, bọn nó dựa vào tia nắng ấm áp từng nhận được, muốn soi sáng bóng tối quấn quanh suốt cuộc đời.

Đường Trĩ nhận được truyền lời của đệ tử, do dự một lúc.

Lý trí nói với hắn ta rằng tốt nhất không nên đi gặp người đó.

Nhưng tình cảm lại nhắc nhở hắn ta, lần trước câu cuối cùng Đông Phương Tố Quang nói là trước khi cậu ta chết sẽ tới gặp hắn ta một lần.

Bây giờ cậu ta tới, có phải có nghĩa…

Đường Trĩ vừa nghĩ vậy đã lập tức lắc đầu.

Đông Phương Tố Quang sẽ không chết, đúng hơn là cậu ta sẽ không để mình chết.

Bởi vì cậu ta biết rõ, nếu như cậu ta chết thì phải vào Quỷ thành, bị ác quỷ tra tấn, trải qua cuộc sống không thấy vui, cho nên dù thế nào cậu ta cũng sẽ không chết.

Giờ này đã sắp đến hoàng hôn.

Cửa lớn Phục Hy viện được mở ra vang tiếng nặng nề.

Cánh cửa này khó mở có lẽ vì báo cho người phía sau nó rằng thế giới bên ngoài đáng sợ đến mức nào.

Nghe tiếng vang, Đông Phương Tố Quang ngẩng đầu lên, vẻ mặt Đường Trĩ phức tạp đứng ở cửa.

“Ha.” Đông Phương Tố Quang lộ ra nụ cười cô đơn trước sau như một.

Đường Trĩ đi về phía hắn.

“Từ lâu ta đã nghe nói nếu như muốn vào cửa Phục Hy viện, nhờ người Phục Hy viện truyền lời thì không đợi mấy mươi năm là không được.” Đông Phương Tố Quang cụp mi cười quá đỗi dịu dàng: “Ta nói ta muốn gặp ngươi, người ở cửa đưa ta môt tấm thẻ, còn nói chắc ta phải đợi mười năm, ta nghe vậy vốn định đi rồi, nhưng ta đột nhiên nhớ một chuyện từ rất nhiều rất nhiều năm trước, lần đầu tiên chúng ta gặp mặt. Ngươi đã nói nếu có một ngày ta muốn gặp ngươi thì hãy báo tên Đông Phương Thần Khê.”

Đường Trĩ nhìn cậu ta, mím môi.

Bởi vì Đường Trĩ có hảo cảm với Đông Phương Thần Khê.

Lúc Đường Trĩ căn dặn người gác cổng, hắn ta xem Đông Phương Thần Khê là một đại phu kì lạ thích kể chuyện xưa kinh khủng, sống trong một thành trấn bình thường.

“Không ngờ báo tên ra có hiệu quả thật.” Đông Phương Tố Quang ngẩng đầu nhìn Đường Trĩ.

“Lần trước ngươi nói nếu như ngươi tới gặp ta là ngươi sắp chết.” Đường Trĩ ung dung nói.

“À.” Đông Phương Tố Quang quay đầu lại nhìn mặt trời dần mất đi nhiệt độ, hờ hững nói: “Câu nói như thế thì sao lại tin được.”

Cậu ta lại gạt người!

Đường Trĩ tức giận hất tay áo định đi.

“Chờ một lát, chờ một lát, chúng ta cũng từng cùng giường chung chăn gối, đừng lạnh lùng vậy mà.” Đông Phương Tố Quang sốt ruột nắm ống tay áo Đường Trĩ: “Một người què như ta muốn lên núi cao như vậy khó khăn lắm ngươi biết không? Ít nhiều cũng nói thêm hai câu, sao lại đi rồi, ngươi thật sự không có lương tâm!”

“Ngươi định làm gì?” Người này thật sự là không có chuyện thì không thấy mặt.

Đông Phương Tố Quang mỉm cười nói: “Ta nghe nói ngọn núi phía sau Phục Hy viện đến mùa xuân sẽ có hoa nở rất đẹp. Bây giờ chắc đang độ ngắm hoa.”

“Ta sẽ không đưa người khả nghi vào sau núi Phục Hy viện.” Đường Trĩ khinh bỉ cậu ta.

“Đường ~ Trĩ ~”

Trời đất, không phải người này tưởng làm nũng có tác dụng chứ?

“Từ bên cạnh có thể đi đến sau núi.” Đệ tử trực ban nói: “Hai người đừng đứng ở cửa ra vào cản trở công việc của ta.”

Đường Trĩ nói: “… Cuối cùng ngươi đứng về phía ai?”

“Ta đứng giữa.” Đệ tử quái gở.

Vì để không cản trở công việc của người khác, Đường Trĩ đành phải dựa theo nguyện vọng của Đông Phương Tố Quang, đẩy xe lăn của cậu ta ra sau núi.

“Có phải sắc mặt ngươi hơi tái không?” Đường Trĩ phát hiện chuyện này.

“Quanh năm Đôi bờ Hoàng Tuyền không thấy ánh mặt trời, dễ làm mặt tái đi.” Đông Phương Tố Quang nói như vậy.

Đường Trĩ nhíu mày, đang định hỏi cậu ta có cần bắt mạch thử không, Đường Trĩ chợt nhớ người trước mặt mình là một đại phu.

“Ngươi muốn nghe chuyện xưa không?” Đông Phương Tố Quang thấy Đường Trĩ lo lắng nên mở miệng phá vỡ không khí.

Đường Trĩ im lặng một lát, nói: “Ta không nghe được không.”

“Ngày xưa.” Đông Phương Tố Quang lên tiếng.

Đường Trĩ muốn nhảy thẳng từ trên núi xuống.

“Ngày xưa có một con rắn độc hoạt động về đêm, rất rất đáng thương…”

“Rắn độc cũng đáng thương à?” Đường Trĩ chen vào.

“Dù là rắn độc thì cũng đáng thương.” Đông Phương Tố Quang cười nói: “Nó rất thích một bé heo.”

“Không phải bé heo được không?” Đường Trĩ kháng nghị.

“Ngươi thích động vật gì?” Đông Phương Tố Quang trưng cầu ý kiến của hắn ta.

“Ít nhất cũng phải là chim nhỏ.”

“Chim nhỏ sao?” Đông Phương Tố Quang chợt hoảng hốt: “Chim nhỏ cũng được.”

Chim nhỏ giương cánh bay cao, không ở lại tại chỗ cũ.

“Được rồi, có một con rắn độc, nó rất thích một con chim nhỏ. Cho nên khi nó bắt được con chim nhỏ kia bèn dùng cơ thể quấn lấy. Nó cũng không muốn giết chim nhỏ, chỉ muốn giữ chim lại. Nhưng bản tính của rắn độc là càng thích thứ gì sẽ càng cố quấn chặt thứ đó, chim nhỏ bị ghì chặt sắp chết. Lúc rắn độc lơi lỏng, chim nhỏ chợt vỗ cánh bay về bầu trời. Rắn độc ở dưới đất ngây ngốc ngước đầu nhìn lên. Bầu trời và tự do là thứ nó mãi mãi không đến được.

Đường Trĩ nói: “Khi ngươi kể chuyện về động vật thì không đáng sợ lắm.”

Hắn ta cắt ngang câu chuyện xưa của Đông Phương Tố Quang.

Đông Phương Tố Quang cười: “Cảm ơn lời bình của khách quan.”

Đường Trĩ cũng cười theo.

Đông Phương Tố Quang nhìn thấy nụ cười của Đường Trĩ, cậu ta chợt thấy may mắn mình chưa kể câu chuyện xưa khác.

Cậu ta vốn định nói.

Câu chuyện cực kì lâu trước kia, có một đứa bé trai.

Rất lâu về trước có một bé trai, nó vẫn luôn có một câu hỏi.

Vì sao ca ca nó phải cố gắng tu hành mà nó lại không cần. Bọn họ nuôi nó như thú cưng, cho ăn uống ấm no, ngoài ra không còn gì nữa.

Đáp án có lẽ là bàn tay mẹ sờ lên đầu nó và nước mắt không ngừng rơi.

“Mẹ đừng khóc, con sẽ ngoan ngoãn, con sẽ thông minh tài giỏi hơn bất kỳ ai, con sẽ bảo vệ mẹ.” Dù có trôi qua bao nhiêu năm, Đông Phương Tố Quang vẫn nhớ được giọng nói ngây thơ kia.

Mẹ không nói gì với nó, khóc chạy đến trước mặt cha.

Đứa trẻ vẫn đứng ngoài cửa, nghe giọng nói đau lòng thắt ruột của mẹ.

“Xin ngươi đừng đưa con ta đi, cầu xin ngươi, đừng đẩy nó đến nơi ác quỷ. Nó cũng là con của ngươi mà, sao ngươi lại quyết định như vậy! Đông Phương Tiêu Nhiên, ta nguyền rủa ngươi chết không yên lành!”

Tiếng khóc và sự tức giận oán hận của mẹ không nhận được phản hồi.

Không lâu sau, mẹ qua đời vì bạo bệnh.

Trước khi chết, bà đã cố gắng hết sức để ra hiệu cho đứa trẻ bằng ánh mắt.

Chạy, chạy, chạy nhanh đi.

Đứa bé không bỏ chạy, lúc đó nó mới sáu tuổi, sau khi đi theo đội ngũ đưa tang chôn cất mẹ, nó nằm một mình trên giường lẳng lặng đợi bình minh lên.

Đông Phương Tố Quang tự nhận mình là một người thông minh, xem như không có ai dạy dỗ, cậu ta tự học tập cũng có thể hiểu được rất nhiều thứ. Cậu ta luôn cảm thấy mình đủ ưu tú, một ngày nào đó có thể thay đổi được cảnh ngộ của mình.

Tất cả những ảo tưởng buồn cười này bị phá vỡ năm cậu ta mười lăm tuổi.

Cha cậu ta, Đông Phương Tiêu Nhiên lôi kéo cậu ta đến Quỷ thành.

Cậu ta thấy được địa ngục trần gian, quái vật còn đáng sợ hơn ác quỷ bị dây xích trói lại.

“Sau này nó là thê tử của ngươi, đây là nơi sau này ngươi sinh sống.” Cha cậu ta lạnh lùng vô tình tuyên án số phận tương lai cậu ta.

“Hít.” Chủ nhân Quỷ thành xinh đẹp quỷ dị hít một hơi khói, không hề lo lắng nhìn cậu ta.

Trong Quỷ thành này, nam nhân sống lâu sẽ hóa thành nô lệ vô hình, nữ quỷ sinh ra luôn là con gái. Để đảm bảo huyết thống cho quỷ chủ đời sau, những người thành thân sinh con với quỷ chủ chỉ có thể là người có thể chất nửa quỷ của gia tộc Đông Phương, có thể duy trì hình thái vật chất trong Quỷ thành. Đây là giao dịch của bọn họ, kéo dài đến tận ngày nay.

Ở nơi này tối tăm không thấy ánh mặt trời, làm bạn với quỷ và bị giam cầm đến chết.

Đông Phương Tố Quang sợ hãi bỏ chạy.

Cuối cùng cậu ta cũng biết lời mẹ mình nói trước khi chết có ý nghĩa gì, chạy đi!

Ngay khi cậu ta chuẩn bị trốn thoát thì một bàn tay to lớn túm lấy cổ áo sau lưng cậu ta, dùng sức mạnh mà cậu ta không chống cự nổi quăng ngã cậu ta xuống đất.

Hồi ức dừng lại ở đây.

Đông Phương Tố Quang đặt tay lên cái chân bất động của mình.

Đường Trĩ đẩy cậu ta, khó nhọc đi trên đường núi.

Đông Phương Tố Quang quay đầu lại nhìn mặt trời dần lặn xuống.

Bầu trời bắt đầu tối dần, vật giấu trong tay cậu ta bắt đầu phát ra ánh sáng mờ nhạt.

Đó là một viên Tinh Tủy Châu.

Nếu muốn nói tại sao cậu ta lại cầm một hạt châu, mạch suy nghĩ cần quay lại một đêm cách đây không lâu.

Trong đêm tối, những hạt Tinh Tủy Châu đặt trên bàn phát ra ánh sáng rực rỡ. Ánh sáng đó thật ấm áp, nếu như Đông Phương Tố Quang không biết những ánh sáng này dùng mạng người để thắp lên.

Lúc cậu ta im lặng, một trận âm phong thổi tới từ ngoài cửa sổ.

Ngọn nến trước mặt cậu ta chợt tắt phụt.

Quỷ khí quanh quẩn, linh đang rung động.

Bởi vì thành Thương Lãng Tuyền biến mất mà Quỷ thành bị buộc phải lang thang, tìm kiếm cậu ta rồi lại phiêu bạt đến nơi này.

“Ngươi trốn không thoát.”

“Sống, chúng ta sẽ không ngừng tìm kiếm ngươi, chết, ngươi cũng sẽ trở về nơi này.”

“Thực hiện lời hứa của nhà Đông Phương.”

Đám ác quỷ như hàng triệu con mối nhúc nhích, tàn khốc, buồn nôn, tham lam gặm nuốt ý chí của cậu ta.

Đông Phương Tố Quang cầm một viên Tinh Tủy Châu, dùng cách nào đó mà ánh sáng từ hạt châu tỏa ra bốn phía, tất cả ác quỷ bị đánh bay, Quỷ thành tiếp tục phiêu bạt theo cơn gió.

Thấy xung quanh yên tĩnh lại, Đông Phương Tố Quang thở dài một hơi, bàn tay run rẩy thắp sáng ngọn nến.

“Lạnh quá.”

Có lẽ là vì rét tháng ba nhỉ.

Từ khi cậu ta giúp đỡ Thạch Đông Lâm tiêu diệt thành Thương Lãng Tuyền, người Quỷ Thành vẫn tới quấy rối cậu ta, tính đến nay cũng đã mười năm rồi. Bình thường nếu có Thạch Đông Lâm ở đó thì Quỷ Thành không dám phách lối như vậy, bởi vì khí tức của hung thú tất nhiên sẽ uy hiếp bọn họ. Bây giờ Quỷ thành dám đến xem ra bởi vì Thạch Đông Lâm không ở đây.

Gần đây chắc Thạch Đông Lâm bận rộn nhiều việc.

Bởi vì cậu ta thí nghiệm phóng thích sức mạnh của Tỉnh Tủy Châu, tiêu hao một hạt châu.

Trong một hạt châu có vô số mạng người hoặc là mạng yêu thú.

Vì bổ sung cho viên Tinh Tủy Châu bị Đông Phương Tố Quang tiêu hao, Thạch Đông Lâm lại phải mạo hiểm đi ra ngoài tạo hạt châu mới. Nhưng chế tạo Tinh Tủy Châu không phải là một chuyện dễ dàng. Mấy năm nay người Phục Hy viện đã nghiên cứu tới trận pháp gã sử dụng và công bố cách phá hủy trận pháp. Tất cả mọi người đều đang đề phòng, cắt ngang bọn họ.

Đông Phương Tố Quang nhiều lần thúc giục Thạch Đông Lâm tiêu diệt Quỷ thành cho cậu ta, gã tìm ra vô số lý do nhưng vẫn không đi, Đông Phương Tố Quang cảm giác nam nhân này đã không còn tin tưởng cậu ta.

Gã muốn dùng sự tồn tại của Quỷ thành để uy hiếp mình.

Vì ngoài cậu ta thì không ai biết mục đích của gã.

Đông Phương Tố Quang biết rõ không thể tin tưởng hay dựa vào bất cứ ai.

Cậu ta cố ý tiêu hao Tinh Tủy Châu để lừa Thạch Đông Lâm đi ra ngoài.

Quỷ thành quấy rối, làm cậu ta xác định được Thạch Đông Lâm không ở Đôi bờ Hoàng Tuyền.

Đông Phương Tố Quang nghĩ vậy rồi khép hộp chứa Tinh Tủy Châu lại ôm vào ngực. Ác quỷ bị cậu ta thuần phục đẩy xe lăn cho cậu ta, giúp cậu ta che giấu khí tức rồi dẫn cậu ta chạy xa.

Cậu ta có một kế hoạch tinh vi đòi hỏi phải sử dụng những hạt châu này.

Nếu cậu ta thành công, Quỷ thành sẽ biến mất, mà cậu ta… Sẽ bị Thạch Đông Lâm giết chết.

Quá tốt rồi.

Chết mới là chốn về của cậu ta, nếu cậu ta có thể chết tự do thì đó hẳn là một cái kết viên mãn.

Đông Phương Tố Quang mang theo một hộp Tinh Tủy Châu quay về quê cũ.

Thành Thương Lãng Tuyền.

Bắt đầu từ ngươi, kết thúc từ ngươi.

“Ngươi thật ngu ngốc.” Một tiếng nói mỉa mai cất lên.

Một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng Đông Phương Tố Quang.

"Nếu ngươi chạy trốn, ta cũng không cần đi tìm ngươi, bởi vì ta biết nơi cuối cùng ngươi đến chỉ có thể là nơi này.” Thạch Đông Lâm cầm Quan Thương Hải lạnh lùng đi ra từ phía sau tường thành: “Bạn tốt à, nếu ngươi đã dám trở về nơi này thì chứng minh ngươi đã biết làm gì với những hạt châu này, ta thật sự vui lắm đấy.”

Đông Phương Tố Quang mím môi.

“Kế hoạch của ngươi không tồi, nhưng con người không sánh được tốc độ di chuyển của hung thú.” Thạch Đông Lâm hờ hững nhìn cậu ta: “Trả Tinh Tủy Châu lại cho ta.”

“Sau đó thì sao, ngươi tha chết cho ta sao?” Đông Phương Tố Quang cười hỏi gã.

Thạch Đông Lâm lắc đầu.

Nếu Đông Phương Tố Quang vẫn ngoan ngoãn đợi thì đúng thật là gã sẽ không giết cậu ta, nhưng một khi cậu ta bắt đầu lăm le với những hạt châu này, theo sự hiểu biết của Thạch Đông Lâm đối với cậu ta, gã biết chỉ cần Đông Phương Tố Quang còn một hơi tàn nhất định phải giết cậu ta. Thời gian của gã cũng không nhiều, không có thời gian có thêm một Đông Phương Tố Quang khác.

“Thế đừng nhiều lời vô ích nữa.” Xung quanh Đông Phương Tố Quang quỷ khí âm trầm.

Thạch Đông Lâm xông về hướng cậu ta.

Vạn quỷ quấn thân nhưng không đánh lại một con hung thú.

Thạch Đông Lâm nhìn cậu ta một cái, trong mắt có vẻ không đành lòng, sau đó gã buông Quan Thương Hải xuống, lấy từ tay áo ra một chiếc lông vũ màu đen. Lông vũ xuyên qua thân thể Đông Phương Tố Quang, đau đớn lập tức tấn công, lục phủ ngũ tạng chợt xoắn lại với nhau.

Đông Phương Tố Quang phun ra một ngụm máu tươi.

Gió bụi cuồn cuộn.

Đợi cậu ta khôi phục ý thức, chiếc hộp trong ngực đã biến mất tăm, Thạch Đông Lâm cũng biến mất.

Đông Phương Tố Quang mờ mịt nhìn xung quanh và cả thân thể mình.

Xung quanh vang lên tiếng ác quỷ cười chói tai.

Tay Đông Phương Tố Quang run rẩy, lau sạch máu dính trên khóe miệng.

Có lẽ sự sợ hãi do mạng sống bị uy hiếp đến giờ vẫn chưa tan đi, Đông Phương Tố Quang chợt nghĩ ra muốn tìm một chỗ tiêu trừ sự sợ hãi của mình, muốn đi gặp một người khiến cho mình yên tâm.

Người bị cậu ta chọn làm người yên tâm không còn lựa chọn nào khác, cậu ta đẩy xe lăn, dùng chút sức lực cuối cùng để đến được cổng Phục Hy viện.

Giờ đây cậu ta đã thực hiện được mong muốn của mình.

Đông Phương Tố Quang cảm giác được thân thể càng ngày càng lạnh, ý thức dần dần mơ hồ.

Có rất nhiều thứ hiện lên trong đầu, nếu phải gọi thì chính là đèn kéo quân.

“Đến rồi.” Giọng nói của Đường Trĩ làm cậu ta chợt tỉnh.

Đông Phương Tố Quang mở bừng mắt, sau đó trên mặt hiện lên vẻ kinh ngạc trước cái đẹp.

Hai người đang ở trên đỉnh núi phía sau Phục Hy viện, từ đây nhìn ra, bầu trời có màu đỏ cam với tia sáng trắng cuối cùng trên bầu trời, mặt trời chuyển sang màu cam và núi non xanh tươi chờ nó lặn xuống.

Xung quanh tràn ngập những đóa hoa đẹp đẽ, khi gió thổi, những cánh hoa bị thổi rơi và bay lả tả theo gió.

Đôi bờ Hoàng Tuyền cũng mọc đầy hoa nhưng đều âm u đầy tử khí, tất cả mọi thứ ở nơi này lại tưng bừng sức sống, một khung cảnh đẹp đẽ tốt tươi.

Đông Phương Tố Quang cảm thấy hốc mắt hơi ướt, nhưng cậu ta vẫn im lặng.

“Thích không?” Giọng Đường Trĩ dịu dàng ấm áp như tình nhân nỉ non.

“Ta muốn ngồi ở vách núi bên kia.” Đông Phương Tố Quang đề nghị với Đường Trĩ.

Đường Trĩ khó hiểu hỏi: “Sao ngươi lại muốn ngồi chỗ đó.”

Đông Phương Tố Quang suy nghĩ rồi nghiêm túc nói: “Như vậy nếu như thật sự ghét ta thì có thể đẩy ta xuống đó, dễ xử lý thi thể.”

“Bệnh thần kinh.” Đường Trĩ mắng cậu ta nhưng vẫn đỡ cậu ta qua đó.

Khi Đường Trĩ ôm Đông Phương Tố Quang, cằm cậu ta đặt lên vai hắn ta, cười khẽ.

“Ngươi cười cái gì chứ?” Đường Trĩ khó chịu hỏi.

“Ngươi thật ấm áp dịu dàng.” Đông Phương Tố Quang khen ngợi.

“Dịu dàng thì có phải phẩm chất gì tốt đâu.” Đường Trĩ cảm thấy vì mình dịu dàng nên bị cậu ta hố quá lâu.

Đông Phương Tố Quang lại cười.

Hai người họ đang ngồi trên bờ vực.

Đường Trĩ thấy cảnh hoàng hôn ở đây càng đẹp hơn.

Môi Đông Phương Tố Quang hơi tái.

Đường Trĩ lo lắng liếc hắn một cái, nói: "Ngươi có thấy hơi lạnh không?"

Chẳng những môi Đông Phương Tố Quang trắng bệch mà vừa rồi Đường Trĩ ôm cậu ta cũng phát hiện nhiệt độ cơ thể cậu ta hơi thấp.

“Rắn là động vật máu lạnh.” Cậu ta nói bằng giọng đùa giỡn.

“Nhưng mà ngươi cũng không phải rắn.” Đường Trĩ khẽ phản bác.

Đông Phương Tố Quang nghe vậy thì cười rất khoa trương, cậu ta cảm thấy cả lồng ngực đều đau, lộ ra nụ cười khổ sở. Đây chỉ là biểu hiện trong chớp mắt, cậu ta nhanh chóng thu lại nụ cười nhưng cậu ta phát hiện mình ngồi không vững nữa.

Đường Trĩ vẫn chưa biết rõ vì sao Đông Phương Tố Quang đột nhiên lại tới tìm mình.

“Cho ngươi vật này, ta cảm thấy chắc các ngươi rất cần.” Đông Phương Tố Quang thản nhiên ném viên Tinh Tủy Châu mình giấu đi cho Đường Trĩ.

Hai người họ đang ngồi bên bờ vực, hạt châu vừa bị ném ra đã dọa Đường Trĩ, hắn ta lập tức luống cuống tay chân đón lấy.

“Lúc đầu ta cho rằng mình không vào được Phục Hy viện, cho nên muốn dùng cái này làm mồi nhử.” Đông Phương Tố Quang dùng tay ấn chặt bụng, mỉm cười nhìn Đường Trĩ.

“Đây là hạt châu đã chôn vùi tính mạng hàng trăm người sao?” Đường Trĩ giơ hạt châu lên nhìn dưới ánh sáng hoàng hôn, sau đó bĩu môi nói: “Cũng không có gì đặc biệt cả, bọn họ thật sự là một đám ngu ngốc.”

Đông Phương Tố Quang nói: “Không có đám ngu ngốc thì làm sao nổi bật sự dễ thương của ngươi.”

Đây là lần đầu tiên cậu ta nói lời ngọt ngào.

Đường Trĩ nghe vậy thì nổi da gà.

“Được rồi, chắc Lâm Kiến dùng được, ta nhận.” Đường Trĩ nhanh chóng cất hạt Tinh Tủy Châu và hỏi cậu ta: “Sau đó thì sao, ngươi muốn gì?”

“Hửm?” Trán Đông Phương Tố Quang đổ mồ hôi lạnh, không cách nào tập trung.

“Sao rắn độc lại tốt bụng tặng đồ cho ta, ngươi tới nơi này muốn làm gì?” Đường Trĩ thật sự không thể tin tưởng Đông Phương Tố Quang lại rảnh rỗi như vậy, chỉ tới thăm hắn ta.

“Nói cũng phải, đúng là ta có muốn một thứ.”

Đường Trĩ ngượng ngùng quấn quấn tóc, sau đó dáng vẻ hơi kệch cỡm nói: “Không phải không thể kết giao bằng hữu với ngươi, trừ khi ngươi sửa sai hướng thiện, đừng trộn lẫn với Thạch Đông Lâm nữa. Còn nữa, dù ngươi không phải là thủ phạm nhưng cũng là đồng phạm, ít nhất cần phải tỏ ra ăn năn, sau đó…”

“Ta muốn tựa vào vai ngươi.” Đông Phương Tố Quang ngắt lời Đường Trĩ.

Đường Trĩ sững sờ.

Hắn ta còn chưa đồng ý, đầu Đông Phương Tố Quang đã nặng nề tựa lên vai hắn ta.

“Thật là đẹp.” Đông Phương Quang nhẹ nhàng nói, giống như chỉ cần gió thổi qua cũng át mất tiếng nói của cậu ta.

Nhưng lỗ tai Đường Trĩ ở ngay bên cạnh, cho nên dù cậu ta có nói khẽ đến mức nào thì Đường Trĩ đều nghe được.

“Đúng vậy, đây là cảnh đẹp nổi danh của Phục Hy viện. Năm đó, Chưởng môn đời thứ mười tám của bọn ta và tình nhân của ông ấy…”

Đường Trĩ nói liên miên lải nhải, Đông Phương Tố Quang phát hiện mí mắt mình càng ngày càng nặng, ý thức tan rã, hoàn toàn không nghe rõ Đường Trĩ nói.

Trước mặt là mặt trời sắp lặn.

Đông Phương Tố Quang cảm giác được mặt trời rời đi sẽ mang theo tính mạng của mình.

Cả đời này cậu ta chưa từng nhìn thấy mặt trời lặn đẹp đẽ như vậy.

Lúc trước Đông Phương Tố Quang xem hoàng hôn là tàn khốc, thế giới sau khi mặt trời lặn tràn ngập bất an, vô định và sợ hãi, nhưng giờ phút này, cậu ta lại cảm thấy ánh chiều tà ấm áp như thế, như thân thể Đường Trĩ vậy.

Cậu ta không cần lo chuyện ngày mai.

Cậu ta tới đây vốn để cảm ơn Đường Trĩ.

Ngươi mãi mãi sẽ không biết được, ngày đó ngươi cứu ta, che chở trước mặt ta có ý nghĩa như thế nào.

Ngươi không chỉ cứu mạng ta, còn cứu cả trái tim rách rưới của ta.

Thật sự rất xin lỗi, ta là tiểu nhân lấy oán trả ơn.

Nhưng mà thời gian ở bên người đùa giỡn, ta thật sự rất vui vẻ.

Thì ra cuộc đời ta còn có được thời gian giống vậy.

Sợ hãi, phản kháng, ngoan độc.

Ta biết ngươi cũng từng trải qua quá khứ đau lòng, cho nên ta càng không rõ vì sao ngươi như vậy còn ta lại như vậy.

Thật xin lỗi.

Còn có…

“Đường Trĩ, ôm vai ta được không?’ Đông Phương Tố Quang hỏi.

Đông Phương Tố Quang đợi một chút, sau đó có một bàn tay đặt trên vai cậu ta.

Chính cái ôm này đã khiến Đông Phương Tố Quang không khỏi ngẩng đầu lên, nhìn ánh hoàng hôn, cuối cùng rơi nước mắt.

Đường Trĩ vẫn đang nói chuyện, hắn ta cảm thấy mình không thể tự nhiên ở chung với Đông Phương Tố Quang, nên chỉ có thể nói nhảm để làm dịu bầu không khí.

Khi hắn ta đang nói thì bả vai nặng xuống.

Đông Phương Tố Quang không hề khách khí, dồn hết sức nặng lên người hắn ta.

Đường Trĩ tức giận nhìn về phía trước.

Mặt trời chỉ còn chút nữa là sẽ chìm hẳn xuống đỉnh núi.

Đường Trĩ đột nhiên hoài niệm lúc hai người mới gặp.

Tay hắn ta bị thương, vội vàng đến một y quán gần nhất mình nhìn thấy, vừa bước vào hắn ta đã nhìn thấy khuôn mặt của Đông Phương Tố Quang

Đông Phương Tố Quang đang ngồi trên ghế, đối diện cậu ta là đường xá ồn ào, mùi pháo hoa nồng nặc như muốn cuốn người vào. Nhưng Đông Phương Tố Quang lại ngồi một mình, vắng lặng cô đơn. Khi cậu ta quay mặt sang, Đường Trĩ cảm thấy như mình quay lại thời thiếu niên, nhìn thấy một mỹ nhân đẹp đẽ, tim đập thình thịch.

Giá như cuộc đời giống như lần đầu chúng ta gặp nhau.

"Gần đây ta rất buồn chán. Nếu ngươi quyết tâm cải tà quy chính, có muốn hẹn hò với ta không?” Đường Trĩ ngượng ngùng nói.

Khóe miệng Đông Phương Tố Quang hiện lên nụ cười.

Mặt trời đã hoàn toàn xuống núi.

Này, ta nghe nói sau khi mặt trời xuống núi, sau bóng tối dài thì thế giới này nhất định sẽ đón bình minh đẹp nhất.