Bên rìa bờ biển mở ra một cái lỗ.
Một đôi tay giơ ra từ trong kẽ hở, lập tức có một người nhảy ra từ trong kẽ hở hư không, xuất hiện trên thế giới này.
Sau khi Hạ Trường Sinh lên bờ, phủi y phục, rồi hắn xòe tay ra.
Cùng lúc với hành động của hắn, có hai tờ giấy rơi ra từ trong tay áo, một tay hắn cầm cuốn sổ nhỏ, một tay cầm bút lông.
Hạ Trường Sinh mở cuốn sổ ra, dùng bút lông vẽ ký hiệu bên trên.
“Được rồi, như vậy sẽ không nhầm thời gian nữa.”
Sau khi nhìn thấy việc hắn làm, một người giấy nhảy lên vai và nhìn hắn, rồi đi vòng quanh cổ hắn.
Những người giấy này đều là Hạ Trường Sinh dùng linh hồn của mình tạo thành, bọn chúng không cần nói chuyện, Hạ Trường Sinh cũng có thể hiểu được suy nghĩ của bọn chúng.
Người giấy này đại diện cho sự kiêu căng của hắn.
Kiêu căng nói: Sao ngươi lại bị người phàm thuần phục rồi? Ta thật sự khinh thường ngươi.
Hạ Trường Sinh bĩu môi.
Tình cảm nói: Nhưng ngươi làm như vậy rất vui.
“Cũng tạm, bình thường thôi.” Hạ Trường Sinh cứng miệng.
Đám người giấy đã không còn muốn quan tâm đến hắn nữa.
Hạ Trương Sinh lật sổ ra, tính toán sơ thời gian: “Sắp được một năm rồi.”
Ý của hắn là sắp phải trở về Phục Hy viện rồi.
Bốn người giấy nghe thấy lời hắn nói thì vui sướng nhảy lên nhảy xuống.
Những người giấy này kế thừa rất nhiều phẩm chất của Hạ Trường Sinh, chẳng hạn như ham ăn biếng làm. Đối với bọn chúng, có thể nghỉ ngơi thời gian dài, lười biếng, ngủ thoải mái ở Phục Hy viện, còn ở bên ngoài, không những phải gánh vác này nọ, còn phải dỗ dành Hạ Trường Sinh vui vẻ mọi lúc mọi nơi.
Khó quá rồi!
Chuyện này giao cho Lâm Kiến sẽ tốt hơn.
Y có khả năng hơn.
Bốn người giấy có cùng suy nghĩ.
Lâm Kiến nên giúp bọn chúng gánh vác nỗi khổ cực này.
Bởi vì…
Bởi vì!
Bởi vì lúc Lâm Kiến còn nhỏ đã đến rừng kiếm lấy kiếm. Hạ Trường Sinh vì y, hắn đã nhập vào người bọn ta, bảo vệ y suốt đường đi!
Nhận được hời của Hạ Trường Sinh! Bắt buộc phải trả lại!
Hạ Trường Sinh cong ngón trỏ, búng bay người giấy.
Người giấy suýt chút rớt xuống mặt biển, nó lập tức nằm thẳng xuống để gió nhẹ thổi đi. Nó thuận theo chiều gió, trở về trên người Hạ Trường Sinh.
Này! Ướt rồi.
“Không được cười cợt ta.” Hạ Trường Sinh nheo mắt, uy hiếp.
Bốn người giấy lập tức tập hợp, sau đó cùng nhau chui vào trong ống tay áo của hắn.
Sau khi bọn chúng im lặng, Hạ Trường Sinh ngẩng đầu nhìn sắc trời.
Bầu trời u ám, mây đen trôi lơ lửng, mênh mông không bến bờ.
Trên ý nghĩa nào đó, vực sâu và nhân thế cũng không có gì khác biệt, mây đen chằng chịt, vướng mắc hỗn loạn, cũng là mênh mông không bến bờ.
Thiên đạo bất nhân.
Hung thú cũng bất nhân.
Thiên đạo và hung thú mới là người cùng một đường.
Hạ Trường Sinh lấy ra một cuốn sổ khác.
Hắn mở cuốn sổ ra, bên trong chỉ có một tờ giấy, nó là bản đồ của Thần Châu và mấy cục đá có thể di chuyển. Mấy cục đá này hơi giống với Thất Xảo Bản trong thế giới của Đường Trĩ, có thể tạo thành rất nhiều hình dạng. Một khi hình dạng được tạo thành sẽ dẫn đến một nơi nào đó trên Thần Châu. Nơi được chỉ dẫn chính là cánh cửa của Hư Không Chi Cảnh.
Đây là một bảo bối hiếm có, nhờ sự giúp đỡ của Vu Di, Hạ Trường Sinh đã tìm được trong kho bảo vật của Phục Hy viện.
Tay Hạ Trường Sinh chuyển động nhanh nhẹn, một lát sau đã có được vị trí chính xác.
Bờ bên kia Hoàng Tuyền.
Đó thật sự là một chỗ tốt mà, không những gần vết nứt của vực sâu, mà còn cất giấu cánh cửa của Hư Không Chi Cảnh.
Hạ Trường Sinh cất sổ đi, sau đó ngửa đầu nhìn bầu trời.
Sấm chớp cuồn cuộn, mưa bão sắp đến.
Hạ Trường Sinh bay lên bầu trời, trước khi nước mưa dính vào y phục, hắn đã đáp xuống nền đất.
Đôi giày Kim Lũ Tường Vân của hắn giẫm xuống đất, góc áo thêu hình hoa hồng bị gió thổi bay, áo choàng được may bằng chỉ vàng rơi xuống. Hạ Trường Sinh mở quạt ra, hoa đào bên trên quạt sống động như thật, dường như đang nở rộ dưới ánh mặt trời.
Sau khi Hạ Trường Sinh đứng vững thì ngước mắt lên.
Không ngờ hắn lại đáp xuống một vườn hoa bỉ ngạn, màu đỏ trải khắp mặt đất, nước sông chảy dài, cuốn theo cánh hoa rơi, dội thẳng xuống dưới.
Hạ Trường Sinh từ từ cất quạt đi, mở bản đồ ra, đi về phía nào đó.
Đóa hoa màu sắc sặc sỡ trong bàn tay khéo léo của đứa trẻ trở thành vòng hoa.
Đứa trẻ trịnh trọng đội vòng hoa lên đầu của Xi Chi, sau đó hai tay giữ lấy vai nó, kéo ra xa để quan sát.
“Ha ha, đẹp.” Đứa trẻ nhìn có vẻ rất hài lòng.
Xi Chi buồn chán đỡ trán, vắt chân ngồi trên bãi cỏ.
“Đẹp!” Đứa trẻ vui sướng dang tay, xoay vòng vòng: “Đợi sau này ta làm tân nương, ta cũng phải đội vòng hoa xinh đẹp.”
Xi Chi nghe vậy, lập tức hừ một tiếng lạnh lùng.
“Nếu Xi Chi chịu đối xử tốt với ta, sau này Tiểu Ngư trưởng thành cũng có thể suy nghĩ đến việc làm tân nương của ngươi đó nha.” Đứa trẻ chắp hai tay sau lưng, nhảy nhót lon ton đến trước mặt nó.
“Làm ơn đi, ngươi là con trai đó!” Xi Chi cảm thấy mình không ứng phó được với đứa trẻ này.
“Sau này Tiểu Ngư muốn làm tân nương.” Đứa trẻ vẫn còn đang vui vẻ xoay vòng.
Dựa vào mức độ đầu óc có vấn đề của cậu bé, Xi Chi nghi ngờ rốt cuộc cậu bé có thể trưởng thành hay không.
“Hay là Xi Chi đã có tân nương rồi?” Tiểu Ngư hỏi nó.
“Không có.” Xi Chi thành thật trả lời: “Tuổi thọ của người phàm ngắn ngủi, hơn nữa để tiếp tục độc chiếm thế giới này, cho nên mới kết hợp chuyện sinh con đẻ cái tùy tiện kia. Chủng tộc của bọn ta thì khác, bọn ta có tuổi thọ dài đằng đẵng, đồng thời cá thể trong chủng tộc gần như không thân thiết với nhau, không có chuyện huyết thống. Cho dù thật sự có quan hệ huyết thống, trong tình huống nào đó cũng sẽ đấu đến mức ngươi chết ta sống. Đến lúc đó, không hề quan tâm đối phương có phải người thân của mình hay không, vẫn sẽ giết hại nhau mà thôi. Dưới tình hình như vậy, bọn ta càng kết hợp, con cái sinh ra ngày càng nhiều thì càng đe dọa đến bản thân. Do đó, trời sinh chủng tộc của bọn ta đã bài xích chuyện kết hợp và cũng không muốn sinh ra sinh mạng mới.”
“Ồ ồ, vậy Xi Chi không có tân nương.” Cậu bé chỉ nghe hiểu được hai chữ “không có”.
Xi Chi trợn mắt.
“Nếu Xi Chi cưới Tiểu Ngư làm vợ, ta sẽ chăm sóc cho ngươi cả đời.” Tiểu Ngư sờ mặt của nó.
Xi Chi nói: “Bỏ đi.”
Đầu óc của đứa trẻ này có vấn đề! Tại sao nó phải nói nhiều câu cậu bé nghe không hiểu vậy chứ?
Tiểu Ngư rụt tay về, đi tới bên cạnh bứt cỏ.
Xi Chi suy nghĩ một lát, bỗng nhiên biến ra một sợi lông màu đen, đung đưa trước mặt cậu bé.
Tiểu Ngư ngẩng đầu nhìn nó.
“Biết đây là gì không?”
Tiểu Ngư lắc đầu.
“Hung thú sống lâu, không ngừng tích lũy sức mạnh, nhưng cơ thể của bọn ta không thể nào chịu được tất cả sức mạnh, cho nên mới ngưng kết một phần sức mạnh vào trong sợi lông vũ. Một sợi lông vũ có thể giúp đỡ người tu đạo nhận được công lực hơn trăm năm. Nói tóm lại, là một món đồ rất quý giá.”
Tiểu Ngư trơ mắt nhìn nó.
“Hừ, nếu ngươi quỳ xuống xin ta, ta cũng có thể tặng cho ngươi, ít nhất có thể khiến ngươi thông minh lên, sống lâu một chút.” Xi Chi rất đắc ý.
Tiểu Ngư nheo mắt nhìn nó.
Khi Xi Chi vẫn còn đang đắc ý, Tiểu Ngư giơ tay ra, lấy vòng hoa đang đội trên đầu nó xuống.
Xi Chi: “???”
“Hóa ra Xi Chi không phải thú tốt lành gì.” Tiểu Ngư hiểu ra rồi, cậu bé lắc đầu, chuẩn bị rời đi.
“Này!” Xi Chi muốn giải thích, nó vội vàng kéo góc áo của Tiểu Ngư. Vào lúc nó định nói gì đó để níu kéo cậu bé thì có một cơn gió thổi tới.
Trong làn gió có mùi hương quen thuộc nào đó.
Xi Chi cau mày, sau đó nó buông góc áo của Tiểu Ngư ra, lập tức đứng dậy.
“Xi Chi?” Tiểu Ngư ngẩng đầu nhìn nó.
Bỗng nhiên Xi Chi nghiêm mặt nói: “Ừ, hôm nay ngươi về nhà trước đi.”
Có khách đến rồi.
Âm thanh gấp quạt vang lên, gió cuốn những cánh hoa rơi xuống, không ngừng thổi về phía này. Đôi giày giẫm lên hoa, người đến còn xinh đẹp lộng lẫy hơn những bông hoa mọc khắp nơi này. Hắn mỉm cười, khuyên tai màu vàng kim đung đưa.
“Woa.” Tiểu Ngư mở to mắt, không dám tin trên thế giới này còn có một tiên tử như vậy.
“Thật không ngờ được nha, ngươi có được cơ thể hành động tự do trên thế giới này nhưng lại không đi du lịch khắp nơi, mà tự nguyện bị nhốt ở nơi bé nhỏ này, chơi trò gia đình với một đứa trẻ. Tân lang à, cho ta chơi chung nữa được không?”
Tiểu Ngư nghe thấy lời hắn nói, từ sự ngạc nhiên vì đẹp ban đầu trở thành kinh ngạc.
Xi Chi đi tới bên cạnh, chắn phía trước đứa trẻ.
“Hạ Trường Sinh.”
“Người cười hớn hở, ôm vải đến đổi tơ. Nhưng nào có phải đến đổi tơ, là đến bàn chuyện hôn sự.” Hạ Trường Sinh để quạt dưới mặt, cười nham hiểm: “Nhóc con, nếu muốn tìm tân lang, không thể tìm người tên nghe thật thà chất phác như vậy đâu, nói không chừng là người bạc bẽo nhất đó.”
“Nếu tên và vận mệnh ngược nhau, ngươi mới là người cần chú ý nhất đó, Hạ Trường Sinh.” Xi Chi giễu cợt, nhìn chằm chằm hắn.
Ngược lại với nó, Hạ Trường Sinh rất thản nhiên, ung dung tự tại.
Tiểu Ngư tóm lấy tay áo của Xi Chi, lén ló đầu ra, muốn nhìn Hạ Trường Sinh một cái.
“Ta bảo ngươi cút đi.” Xi Chi nhỏ giọng nói.
“Nếu ta muốn bắt thằng bé, thằng bé có thể chạy đi đâu?” Hạ Trường Sinh cảm thấy buồn cười.
“Không phải ngươi đến tìm ta sao?” Xi Chi dùng khuôn mặt của Thạch Đông Lâm, nhưng lại nói ra câu nói rất ngây thơ.
Hạ Trường Sinh xoay cổ, hai mắt lạnh lùng vô tình.
“Ngươi biết ta mà, có thù tất báo. Ngươi đã làm gì Lâm Kiến ở Quỷ thành, ta nhớ rõ mồn một.”
Hạ Trường Sinh vừa dứt lời, Xi Chi đã ra tay trước, nó lao qua chỗ Hạ Trường Sinh.
Tay của nó trở thành móng vuốt sắc nhọn, một cơn gió lướt qua khiến cây cỏ sau lưng đều bị bẻ gãy.
Tốc độ nhanh, động tác tàn nhẫn, sức mạnh lớn.
Hạ Trường Sinh đảo mắt, chuẩn xác tóm được động tác của nó. Hắn duỗi tay, dùng quạt chặn bàn tay đang đâm về phía mặt mình của Xi Chi. Xi Chi một lần không thuận lợi, không hề từ bỏ, nó không ngừng tấn công Hạ Trường Sinh, hoàn toàn không có ý định ngừng lại. Hai bọn họ đều không phải người trên thế gian, chỉ nói đến cuộc chiến sức mạnh, đúng thật là đối thủ thích hợp nhất trên thế giới này.
Tiểu Ngư đứng ở một bên nhìn đến hoa mắt, sau đó phát ra tiếng kêu sợ hãi.
“Hoa…”
Không chỉ hoa không còn nữa, mà chỗ này bởi vì sự tấn công của Xi Chi, mọi thứ trước mắt đều sắp trở thành mảnh đất hoang rồi.
“Hoa không còn rồi sao? Đừng vội.” Giọng nói của Hạ Trường Sinh truyền ra từ trong những cuộc tấn công như vũ bão.
Chẳng bao lâu sau, Tiểu Ngư trông thấy Xi Chi bị đá bay, đập vào gốc cây ở phía xa. Chưa đợi cậu bé kịp phản ứng lại, một cơn gió thổi qua, đã thấy tiên nhân mặc đồ trắng kia đi tới bên cạnh, đè quạt gấp lên vai cậu bé.
Xi Chi nhanh chóng chồm dậy, sau đó nó nhìn thấy cảnh trước mắt.
Hạ Trường Sinh cười mỉm, di chuyển quạt gấp từ vai lên cổ cậu bé.
Cho dù thường ngày đứa trẻ này kỳ quặc thì vẫn cảm thấy sống lưng lạnh ngắt, không dám cử động lung tung.
“Là như vậy nè.” Hạ Trường Sinh nhẹ nhàng giải thích với cậu bé: “Xi Chi trước mặt ngươi từng bẻ gãy cổ người của ta, “rắc” một cái đã giết chết rồi. Rất quá đáng có phải không?”
Tiểu Ngư không dám lên tiếng.
“Bọn ta thích nhất là sự trả thù. Nó bẻ gãy cổ người của ta, vậy ta cũng nên bẻ gãy cổ người của nó. Ngươi nói có đúng không?”
Tiểu Ngư vô cùng hoảng sợ, cậu bé muốn lắc đầu nhưng lại không dám cử động.
“Nực cười, ngươi muốn giết thì cứ giết đi.” Xi Chi cười khẩy: “Ngươi dùng cái gì để uy hiếp ta?”
Hạ Trường Sinh cười mỉm, dùng quạt gấp ma sát cổ cậu bé và nói: “Kiếp sau đừng bắt chuyện với người kỳ quái.”
“Tiểu Ngư không muốn chết! Xi Chi cứu ta!” Cậu bé liều mạng kêu cứu.
Xi Chi im lặng một lúc, sau đó quỳ xuống trước mặt Hạ Trường Sinh.
Đây là thái độ của một người thua cuộc trong cuộc chiến giữa hung thú bọn họ.
Đối với hung thú kiêu căng mà nói, nhận thua còn nhục nhã hơn cả cái chết.
Hạ Trường Sinh nheo mắt cười.
Hắn thật là một người ác độc, khi nhìn thấy người khác đau không muốn sống, đặc biệt người này còn là kẻ địch của mình, sao lại vui vẻ như thế chứ.
“Ngồi đi.” Quạt của Hạ Trường Sinh di chuyển khỏi cổ của Tiểu Ngư, vỗ vai cậu bé.
Chân Tiểu Ngư mềm nhũn, ngồi bệt xuống bãi cỏ.
“Tên phản bội.” Xi Chi nghiến răng nghiến lợi.
“Nói chuyện cẩn thận chút.” Hạ Trường Sinh nói: “Ngươi biết tính cách của ta không được tốt mà.”
“Đó là Liễu Diệc Hành!” Nếu không phải Liễu Diệc Hành, bọn họ đã thoát khỏi trói buộc từ lâu rồi. Bóng tối ngàn năm, sao có thể kết thúc như vậy.
“Ngươi biết y là Liễu Diệc Hành, ta có thể không biết được sao?”
“Không ngờ ngươi lại đứng về phía Phục Hy viện!” Thật ra Xi Chi cảm thấy ngạc nhiên vì chuyện này.
“Không, hung thú chỉ vì bản thân.” Hạ Trường Sinh thản nhiên nói: “Nếu chỉ có một mình ta sống trên thế giới này, vậy thì dù có hơn trăm đồng loại cũng nên tuẫn táng vì ta.”
Đây chính là cách sinh tồn của hung thú.
Xi Chi không còn gì để nói.
“Ngươi chạy ra ngoài chắc cũng không phải vì ôm tư tưởng vĩ đại cứu rỗi đồng loại khác nhỉ.” Hạ Trường Sinh thản nhiên nói.
“Ta quan tâm sống chết của bọn họ làm gì.” Xi Chi lạnh lùng vô tình.
Hạ Trường Sinh hất bốn người giấy trong tay áo ra, các người giấy cầm một mảnh vải, trải trên bãi cỏ. Sau khi bọn chúng chuẩn bị xong, Hạ Trường Sinh mới ngồi xuống. Con ngươi của Tiểu Ngư đảo quanh.
“Đừng hòng chạy.” Hạ Trường Sinh không thèm nhìn cậu bé lấy một cái: “Xi Chi, tốt nhất là ngươi dạy dỗ thằng bé chút đi.”
“Ngồi ngoan ngoãn.” Xi Chi không có sức lực: “Vừa nãy bảo ngươi chạy, ngươi lại không chạy nhanh chút. Bây giờ chạy cái rắm à.”
Hạ Trường Sinh xòe quạt ra, phe phẩy và nói: “Giải thích đi, sao ngươi lại trở về thế gian.”
Xi Chi hơi ngẩng đầu, suy nghĩ một lúc.
Nếu như nói Hạ Trường Sinh đều dựa vào chính mình tìm được nơi yếu nhất trong kẽ hở vực sâu, sau đó dùng sức mạnh của mình, xông ra khỏi vực sâu trong nháy mắt.
Vậy thì Xi Chi là bị tác động.
Kiếp này của Thạch Đông Lâm chỉ có hai lần nhìn chăm chú vực sâu.
Lần đầu tiên, bị rất nhiều hung thú hung ác rảnh rỗi không có việc làm dọa cho rút lui.
Lần thứ hai thì đến để giao dịch.
Gã muốn dùng cơ thể và hồn phách của mình đổi lấy sức mạnh của hung thú.
Thạch Đông Lâm muốn làm gì, không nằm trong suy xét của hung thú.
Lần đầu tiên gã nhìn chăm chú vực sâu đã bị dọa sợ, phần lớn hung thú đều không có hứng thú với gã. Nhưng Xi Chi đồng ý yêu cầu của gã.
“Gã muốn sức mạnh của ta, ta muốn quay trở về thế gian, chính là đơn giản như vậy, không có gì khác.” Xi Chi thản nhiên nói.
“Ngươi không đưa ra lời hứa đại loại như giúp bọn ta mở ra vực sâu, để tất cả hung thú quay trở về thế gian?” Hạ Trường Sinh hỏi nó.
Xi Chi nói: “Ngươi đừng ngốc nữa.”
Hạ Trường Sinh nói: “Ta xem người ngốc là ai.”
“Vực sâu là một không gian tồn tại mãi mãi, đặc tính là có quan hệ càng sâu sắc với vực sâu thì sẽ trở thành người trong vực sâu, ngày càng khó trốn thoát. Cho dù chúng ta trốn đến chỗ nào trên nhân thế này, chỉ cần vực sâu mở ra một vết nứt với thế gian, chúng ta rồi cũng sẽ bị đánh trở về. Bởi vì là một không gian, cho nên vực sâu và những không gian khác giống nhau, mãi mãi để lại cánh cửa trên thế gian này, đây cũng là nhân tố quan trọng mà ngươi có thể trốn thoát. Nó cũng là nguyên nhân khiến chúng ta rất dễ bị gọi về.” Xi Chi nói: “Đặc điểm thứ hai của vực sâu chính là cánh cửa mãi mãi không khóa chặt, mỗi khi đến chu kỳ nhất định, nó sẽ mở ra. Lúc bình thường, vực sâu hấp thụ đồ bên ngoài, chỉ khi cánh cửa mở ra, nó sẽ đẩy đồ bên trong ra. Đây cũng là nguyên nhân mấy trăm năm nay chúng ta có thể xuất hiện một khoảng thời gian ngắn ngủi.”
Bọn họ hiểu rõ vực sâu hơn bất cứ sinh vật nào.
“Sinh vật như hung thú là vật hủy diệt, một khi chúng ta đáp xuống thế gian, không phải ý muốn chủ quan của chúng ta, mạng sống của sinh vật xung quanh đều sẽ vì chúng ta mà trở nên khô héo. Sở dĩ ta và ngươi có thể tiếp xúc được vật có sinh mạng là vì chúng ta nương nhờ trong cơ thể người.”
Đây chính là nguyên nhân mà người trong Phục Hy viện không hề suy nghĩ đến việc nói chuyện thương lượng với bọn họ.
Không có hắn, quan hệ giữa người phàm và hung thú chính là một sống một còn.
“Cho nên vực sâu mãi mãi không đóng cửa, cũng rất khó mở ra.”
“Rất khó, nhưng không hẳn là không được.” Hạ Trường Sinh tiếp chuyện.
Xi Chi cười.
Trên thế giới này, chỉ khi bọn họ cùng là hung thú mới biết được đối phương đang nói gì.
“Thực ra, trận pháp của Phục Hy viện tồn tại khả năng có thể đóng hoặc mở hoàn toàn vực sâu.” Xi Chi nói.
“Nhưng là không thể nào.” Hạ Trường Sinh trả lời.
“Trận pháp của Phục Hy viện định sẵn chỉ có người phàm có thể sử dụng, dù là thần cũng không thể làm trái ý trời. Chỉ cần con người đồng ý chịu cực chịu khổ là có thể nghịch thiên.”
“Nhưng sức mạnh của con người có hạn, dù là thiên tài ra sao. Cho dù bọn họ muốn mở hoặc đóng hoàn toàn vực sâu, trận pháp tiến thêm một bước, chính là hồn vía bị phá hủy. Sức mạnh nghịch thiên, thần có nhưng không thể sử dụng trận pháp. Người sử dụng trận pháp, có cách nghịch thiên nhưng không có sức mạnh nghịch thiên.”
“Đây chính là lý do Phục Hy viện và hung thú dây dưa suốt triệu năm, thậm chí là chục triệu năm.”
“Ừ.” Khi nói chuyện đến chỗ này, Hạ Trường Sinh hiểu ra rồi.
“Ngươi hiểu được gì?” Xi Chi hỏi hắn.
“Ngươi chính là tên ngốc bị lợi dụng.” Hạ Trường Sinh hiểu ra điều này. Xi Chi hoàn toàn không hiểu Thạch Đông Lâm muốn làm gì, đối diện với hung thú cùng hợp tác và sử dụng chung cơ thể, nhưng gã không để lộ bất cứ thông tin nào.
Xi Chi nghiến răng nghiến lợi, tức giận nói: “Ta nhịn ngươi lâu lắm rồi nhé.”
“Vì sao?” Hạ Trường Sinh khó hiểu.
Xi Chi hung dữ bứt một ngọn cỏ và nói: “Năm đó khi Tư Không Văn Nhân phong ấn vực sâu, cuối cùng bọn ta khó khăn lắm mới đoàn kết một lòng, muốn ngăn cản bà ta, khi đó ngươi đang làm gì?”
“Chuyện rất lâu trước kia rồi.” Hạ Trường Sinh hồi tưởng lại: “Có lẽ là đang ngủ, vừa hay khi đó ta tìm được một vị trí có thể nhìn thấy ánh nắng chiếu xuống, còn rất dễ ngủ.”
“Lần Liễu Diệc Hành thì sao?” Xi Chi tiếp tục tra hỏi.
“Lần đó người và hung thú quá nhiều rồi.” Hạ Trường Sinh nói: “Ta không muốn bị các ngươi làm sặc, đi được một đoạn thì quay trở về rồi.”
“Không nói chuyện xa xăm nữa, lần Linh Triệt thì sao?”
Hạ Trường Sinh suy nghĩ một lúc, không nghĩ được gì cả: “Ngủ quá giờ rồi thì phải.”
Bởi vì hắn không có trí nhớ.
“Lười biếng, tính cách tệ, kiêu căng, lầm lì, nhỏ mọn, thích cái đẹp, ích kỷ!” Xi Chi nói: “Ta biết hung thú không phải thứ tốt đẹp gì, ngươi xếp hạng nhất!”
Lại là bảy cái tội của Hạ Trường Sinh.
Hạ Trường Sinh im lặng một lúc, sau đó nhắc nhở nó: “Nhưng năm đó chiến đấu với thần, ta lập nên chiến công nổi bật.”
Xi Chi nhìn hắn và nói: “Đó là chuyện trôi qua rất lâu rồi, thực lực của ngươi không còn như trước, vì để nhập vào cơ thể của người phàm, ngươi đã hy sinh quá nhiều. Ngươi như vậy còn dám chống đối với bọn ta. Lần sau vực sâu mở ra, cơ thể của ngươi sẽ bị xé rách.”
Hạ Trường Sinh nghe vậy, lên tiếng hỏi: “Bây giờ ngươi đang uy hiếp ta à?”
“Ha.” Xi Chi cười khẩy, sau đó cử động chân, chuẩn bị ngồi xuống.
“Quỳ đàng hoàng.” Nhưng Hạ Trường Sinh nhìn nó chằm chằm.
Xi Chi mặt đầy hổ thẹn, quỳ trở lại.
Hạ Trường Sinh gõ quạt lên đầu Tiểu Ngư.
Tiểu Ngư cảm thấy đầu lạnh buốt.
“Ngươi còn muốn làm gì?” Xi Chi chịu đủ rồi: “Ngươi nói thẳng đi.”
“Lập lời thề cho ta.” Hạ Trường Sinh nói: “Ngươi vĩnh viễn không được làm tổn thương đến Lâm Kiến.”
Chuyện này rất công bằng, một đổi một.
Xi Chi im lặng, sau đó nói cho hắn biết: “Bây giờ y là Chưởng môn của Phục Hy viện.”
Nếu trước kia bảo nó đưa ra lời thề như vậy là điều rất đơn giản. Nhưng hiện giờ Lâm Kiến đã trở thành Chưởng môn của Phục Hy viện, mọi ý nghĩa đều thay đổi rồi.
“Vậy được thôi.” Hạ Trường Sinh đứng dậy, sau đó vỗ vai Tiểu Ngư, bảo cậu bé rời đi: “Đứa trẻ này sống sót rồi, nhưng Xi Chi…”
Ngươi phải chết rồi.
Nó chết rồi thì không thể làm tổn thương đến Lâm Kiến nữa.
Tiểu Ngư ngơ ngác đứng dậy.
Xi Chi tùy tiện vẫy tay bảo cậu bé đi.
Có được sự cho phép của Xi Chi, cậu bé mới bỏ chạy. Trước khi chạy, cậu bé còn quay đầu lại mấy lần, nhưng Xi Chi không rảnh quan tâm đến cậu bé.
Hạ Trường Sinh đang hoạt động chân tay.
Vào lúc Hạ Trường Sinh suy nghĩ phải xé rách mặt hung thú như thế nào, Xi Chi đột nhiên đứng dậy, nhấc tay lên.
Hạ Trường Sinh khó hiểu.
“Ta, Xi Chi, ở đây lập lời thề vĩnh viễn không làm tổn thương Lâm Kiến.” Xi Chi nói từng câu từng chữ.
“Thạch Đông Lâm.” Hạ Trường Sinh bó tay.
“Không cần phải bất lực như vậy.” Thạch Đông Lâm cười nói: “Lời thề vừa nãy thật sự là Xi Chi lập ra, ta và nó thương lượng rồi, nó đã đồng ý. Cho nên, hôm nay chúng ta có thể không chiến hay không?”
Đánh nhau với Hạ Trường Sinh tổn thất quá lớn, Thạch Đông Lâm muốn cố hết sức tránh xảy ra xung đột với hắn.
“Vực sâu sắp mở ra, ngươi cũng không muốn bị thương trước lúc đó phải không.” Mặc dù thực lực Hạ Trường Sinh mạnh hơn Xi Chi, nhưng nếu hai người đấu nhau đến chết, Hạ Trường Sinh cũng không có kết cục tốt hơn là mấy.
Hạ Trường Sinh xòe quạt, che đi nửa khuôn mặt của mình, đảo mắt, dường như đang suy nghĩ.
“Ngồi xuống đi.” Thạch Đông Lâm ngồi xuống: “Mặc dù hoa cỏ xung quanh đã bị hủy, nhưng mặt trời vẫn chói chang. Thật ra, ta vẫn luôn muốn được nói chuyện với ngươi, nhất là khi biết được ngươi chính là hung thú. Đông Phương nói ta biết…”
Nhưng khi gã nói đến Đông Phương, giọng điệu không được bình thường cho lắm.
Gã che giấu rất tốt, Hạ Trường Sinh cũng không quan tâm, cho nên cứ thế cho qua.
“Hung thú, nói cho ta biết, ngươi muốn cứu thế giới này không?” Thạch Đông Lâm hỏi hắn: “Mặc dù theo ta thấy ngươi dường như không có khuynh hướng cứu thế.”
“Trả lời câu hỏi của ta trước. Thạch Đông Lâm, ngươi muốn làm gì?” Hạ Trường Sinh hỏi gã: “Bởi vì theo ta thấy ngươi cũng không có khuynh hướng muốn hủy diệt thế gian là mấy.”
Thạch Đông Lâm nghe vậy, ngẩng đầu nhìn bầu trời.
“Hôm đó ở vực sâu, ngươi đã nhìn thấy gì?” Hạ Trường Sinh hỏi gã.
“Hung thú nói ta nhìn thấy vực sâu mênh mông.” Thạch Đông Lâm cảm thấy chuyện này cũng đáng để nói: “Và ở dưới vực sâu, hết Chưởng môn này đến Chưởng môn khác của Phục Hy viện chết đi. Cái chết của bọn họ chỉ đổi lại sự tĩnh lặng trong giây lát và sự khó hiểu kéo dài muôn thuở của người đời đối với bọn họ.”
Giống như số mệnh tuần hoàn vô tận, mãi mãi không thể kết thúc.
“Sau đó thì sao?”
“Ta rất sợ hãi, rất tức giận.”
Hạ Trường Sinh nói cho gã biết: “Nếu ngươi sợ hãi có thể bỏ chạy, Phương Cảnh Tân sẽ không nhấn đầu, bắt ngươi phải hy sinh cho bọn họ.”
Thạch Đông Lâm nhìn Hạ Trường Sinh, mỉm cười, không trả lời.
Hạ Trường Sinh không cách nào ép một người nói ra sự thật.
“Ngươi còn nhớ màn luận đạo lúc trước của ta và ngươi không?” Thạch Đông Lâm nói.
“Một ít.” Hạ Trường Sinh nhớ lại, chỉ nghĩ đến chuyện Lâm Kiến phá vỡ, luyện thành trận pháp. Tiểu Lâm Kiến của hắn thật lợi hại.
“Lúc đó bởi vì bận tâm đến những người khác, mà ngươi không hề nói ra sự thật.” Thạch Đông Lâm nói: “Để ta thật lòng hỏi ngươi lần nữa, ngươi muốn vì bao nhiêu người, và hy sinh bao nhiêu người. Ngươi sẽ vì người quan trọng mà hy sinh người vô tội sao?”
Hạ Trường Sinh cất quạt, lắng nghe tiếng gió thổi trên mặt nước.
“Ngươi biết không?” Hạ Trường Sinh nói: “Hôm đó bầu trời nhìn có vẻ sắp mưa, một nhóm nông dân đang thành tâm cầu xin đổ mưa, bởi vì bọn họ nghĩ rằng sau khi hoa màu được tưới nước sẽ mọc tươi tốt hơn. Nhưng cùng lúc đó, có lẽ người phơi đồ trên đất lại cầu xin mưa đừng rơi xuống, bằng không đồ của bọn họ sẽ bị hỏng. Mà cho dù bọn họ nghĩ gì, cuối cùng cơn mưa vẫn đổ xuống, mưa đã không rơi thì sẽ không rơi. Khi từng ngày trôi qua, người tu đạo hy vọng thời gian tích lũy sẽ tăng thêm sự tu hành của mình. Nhưng người phàm lại oán trách thời gian trôi qua nhanh khiến bọn họ trở nên già yếu. Cho dù bọn họ nghĩ gì, thời gian vẫn không ngừng lại. Thứ không vì ý chí của một người hoặc sinh vật khác mà thay đổi gọi là thiên đạo. Cho dù là thần cũng phải khuất phục trước thiên đạo vô tình, đối diện với thiên nhân ngũ suy.”
“Ta biết.” Thạch Đông Lâm hiểu những thứ này hơn hắn.
“Hung thú và thiên đạo chung đường.” Hạ Trường Sinh nói: “Câu trả lời thật sự của ta dành cho câu hỏi mà hôm đó ngươi hỏi chính là ta không quan tâm.”
Chết nhiều người, chết ít người, thế gian sống sót, thế giới hủy diệt.
Hung thú không quan tâm.
“Ngươi muốn kiểm tra lương tâm của ta, muốn tìm kiếm sự đối lập, tìm kiếm sự đồng tình. Nhưng ta vừa không phải một cũng chẳng phải hai.” Sở dĩ hắn ở chỗ này là vì chính mình. Đối với Hạ Trường Sinh mà nói, thế giới này không hề tươi đẹp, ít nhất không khiến hắn có ham muốn bảo vệ mãnh liệt. Nhưng hắn cũng sẽ không cố ý hủy diệt nó, bởi vì không cần thiết.
Thạch Đông Lâm nhìn Hạ Trường Sinh, nụ cười không biết đã biến mất tự lúc nào, gã nói: “Hóa ra là vậy, vậy ta và ngươi thật sự là không còn gì để nói nữa.”
Hạ Trường Sinh đứng dậy, chỉnh lại y phục: “Ta đến chỗ này không phải vì tìm Xi Chi, cũng không phải tìm ngươi. Mọi chuyện đã giải quyết xong rồi, tạm biệt.”
Thạch Đông Lâm nhìn hắn rời đi.
“Hóa ra là thế, đường của ta chỉ có mình ta.” Gã lẩm bẩm, trong giọng điệu là sự cô đơn không ai hiểu được.
Gửi gắm phù du vào trời đất, một hạt cát nhỏ giữa biển trời bao la.
Sau khi làm xong mọi chuyện, trước khi Hạ Trường Sinh quyết định xong thời gian, hắn trở về Phục Hy viện.
Có lẽ Lâm Kiến vẫn đang bế quan, cho nên chỉ có một người đến đón hắn.
Đường Trĩ mặc một bộ đồ màu đen, gầy đi không ít, khi hắn ta nhìn thấy Hạ Trường Sinh đã không còn mặc kệ mọi thứ bổ nhào qua như lúc trước nữa, mà chỉ mỉm cười gọi: “Đại sư huynh, huynh về rồi à.”
Nếu là trước kia, Đường Trĩ nhất định sẽ lao tới, ôm lấy chân của Hạ Trường Sinh, nói bằng giọng điệu bỡn cợt nào đó: “Đại sư huynh, huynh về rồi à! Đệ nhớ huynh chết mất!”
“Sao vậy?” Hạ Trường Sinh đi tới bên cạnh hắn ta.
“Không có gì.” Đường Trĩ như tỉnh dậy khỏi giấc mộng, hắn ta cố ý nhấc tay lên lau giọt nước mắt không hề tồn tại, muốn dùng giọng điệu khoan thai để che đi tâm trạng của mình: “Khoảng thời gian trước, có một con rắn chạy đến chết trước mặt đệ, đệ vô cùng thổn thức.”
Hạ Trường Sinh đứng trước mặt nhìn hắn ta.
Đường Trĩ va phải ánh mắt của Hạ Trường Sinh, có một khoảnh khắc hắn ta cảm thấy mơ màng. Sau đó, hắn ta cúi đầu, giậm chân xuống nền đất, rơi nước mắt.
“Tại sao phải chạy đến chết trước mặt ta chứ? Xấu xa, thật xấu xa.”
Hạ Trường Sinh và Đường Trĩ đi ra sau núi.
Sau núi có thêm một ngôi mộ, đối diện với hướng mặt trời mọc, có thể nhìn thấy nắng ban mai mỗi ngày.
Đường Trĩ tức giận giẫm ngôi mộ trước mặt Hạ Trường Sinh.
Hạ Trường Sinh vỗ tấm thảm đã trải xong, bảo Đường Trĩ ngồi xuống.
Đường Trĩ đi qua, ngồi xuống bên cạnh Hạ Trường Sinh, hai tay ôm đầu gối.
“Đại sư huynh, đối với huynh mà nói, cuộc sống mấy chục năm và cuộc sống mấy trăm năm đều không khác biệt phải không.” Đường Trĩ ủ rũ nói.
“Ừ.” Đây là sự thật.
“Thật ra đệ…” Đường Trĩ há miệng nhưng lại không diễn đạt được lời muốn nói.
Hạ Trường Sinh hỏi hắn ta: “Cần ta làm gì không?”
“Huynh trở về muộn rồi, việc nghiền nát xương cốt ta cũng làm rồi.” Đường Trĩ nói.
Hạ Trường Sinh nhìn hắn ta.
“Quỷ thành cũng không có tin tức, ta cũng không biết rốt cuộc hắn đã chết hoàn toàn hay chưa.” Việc nên làm Đường Trĩ đã làm cả rồi, vì vậy khi hắn ta phát hiện bản thân không làm được gì cả, nên mới bất lực như thế.
Nếu như Đông Phương Tố Quang ở đây, có lẽ sẽ nói không cần thiết. Nếu cậu ta đã dám làm thì đã nghĩ đến hậu quả.
Cũng giống như cậu ta lúc ban đầu, quyết định phá hủy một tòa thành vì tự do của bản thân.
Bây giờ, cậu ta vì khả năng được tự do, mất đi mạng sống.
Nếu mọi thứ đều đã được dự đoán trước, vậy thì khi gánh chịu hậu quả cũng không cần thiết phải quá hối hận.
Có đôi khi người kia thật sự bạc bẽo đến một mức cực điểm nào đó.
Hai người họ ngồi đó, lại nhìn thấy mặt trời lặn xuống núi.