Chuyến đi lần này của Phương Cảnh Tân khiến cả nhân gian được yên tĩnh trong thời gian ngắn.
Đôi bờ Hoàng Tuyền đóng cửa lại, Thạch Đông Lâm không còn rời khỏi chỗ này nữa.
“Huynh không ra ngoài sao?” Cố Phương hỏi gã.
“Không đi nữa.” Thạch Đông Lâm ngồi trên lan can, tay cầm hạt trân châu mà Phương Cảnh Tân đưa cho gã, thưởng thức cảnh đẹp của bờ Hoàng Tuyền.
Cố Phương nghe thấy câu trả lời của gã, bỗng thấy nhẹ nhõm.
“Đến đây ngồi đi.” Thạch Đông Lâm cười, vỗ vị trí bên cạnh mình.
Cố Phương nghe vậy, vui mừng trong nháy mắt. Nàng chạy đến bên cạnh Thạch Đông Lâm, nhưng động tác ngồi xuống lại dè dặt cẩn thận và cảm thấy hoảng sợ.
“Muội không cần lo lắng, ta đã đồng ý với Phương Cảnh Tân rồi. Trước khi vực sâu mở ra thì cũng sẽ không rời khỏi nơi này.” Thạch Đông Lâm biết mỗi phút mỗi giây nàng đều lo lắng bản thân lại ra ngoài dùng trận pháp, giết người lấy trân châu.
Cố Phương im lặng.
“Được!” Bỗng nhiên Thạch Đông Lâm hô lên một tiếng.
Cố Phương bị gã làm giật mình.
“Nhân dịp bây giờ vẫn chưa có chuyện gì làm, hay là chúng ta đi dạo một vòng ở chỗ này đi?” Thạch Đông Lâm quay sang nhìn nàng, cười hỏi.
Cố Phương ngẩn người, sau đó vội vàng gật đầu.
Thạch Đông Lâm xoay người nhảy xuống lan can, sau đó đỡ lấy tay nàng, để nàng nhảy xuống lan can.
“Khi nào muội trở về Phục Hy viện?” Thạch Đông Lâm vừa đi vừa hỏi nàng.
Cố Phương nhìn bóng lưng của Thạch Đông Lâm, chạy đuổi theo giống hệt như lúc nhỏ chạy theo bước chân của gã.
“Ta đã không thể trở về Phục Hy viện nữa rồi.” Nàng biết rất rõ điều đó.
“Vậy sao? Nếu muội thật sự muốn trở về, người của Phục Hy viện sẽ không đuổi muội đâu. Nhưng nếu muội cảm thấy không thể về được nữa cũng chẳng sao, thế giới này rất lớn, người không thể nào không có chỗ dừng chân. Muội có thể vừa dạo chơi vừa tìm, cho đến khi xác định một nơi muốn dừng lại. Cuộc đời của chúng ta vốn dĩ nên sống ung dung tự tại.”
“Huynh đang đuổi ta đi?” Cố Phương hỏi gã.
“Ta cảm thấy cũng gần ổn rồi, cảm ơn trước kia muội đã cứu ta.” Vốn dĩ Cố Phương không nên ở lại bên cạnh gã.
Cố Phương nói với gã: “Huynh cũng từng cứu ta, còn nhớ không? Rất nhiều năm về trước, hai chúng ta cùng nhau diệt trừ yêu ma dưới chân núi, ta sắp bị một con yêu quái bẻ gãy hông, là huynh đã cứu ta.”
“Tiểu Phương, muội có từng nghĩ, thực ra ta là một kẻ mua danh trục lợi hay không. Trước kia ta làm ra rất nhiều chuyện đều là vì chính mình, không phải vì người khác.” Nhiều khi Thạch Đông Lâm cũng rất căm hận xuất thân của mình, gã trưởng thành trong thế giới đầy ác ý, vẫn chưa học được đạo lý trong sách vở đã biết được sự xấu xa, ác độc của con người. Gã hiểu rõ, trên thế giới này người duy nhất sẽ không phản bội bản thân, người duy nhất có thể dựa dẫm chỉ có chính mình.
Thỉnh thoảng, gã nhìn thấy Lâm Kiến cũng sẽ hốt hoảng.
Lúc trước gã đã có cảm giác này, người giống mình không phải Hạ Trường Sinh, mà là Lâm Kiến.
Xuất thân giống nhau, trải nghiệm cũng gần như nhau.
Điều khác biệt là Lâm Kiến đi lên con đường mà Phương Cảnh Tân hy vọng, còn gã lại đi về con đường hoàn toàn ngược lại.
“Cho dù đại sư huynh nghĩ thế nào, thì chuyện đại sư huynh từng cứu ta là sự thật.” Cố Phương nói: “Cũng giống như việc cho dù huynh nghĩ thế nào, chuyện huynh giết chết rất nhiều người là sự thật.”
“Ta biết.”
Cố Phương nắm lấy tay gã.
Trước mặt hai người là bóng đêm sâu không thấy đáy.
“Bách Vũ Hy đã làm gì muội?” Thạch Đông Lâm hỏi.
“Chẳng qua là ám hiệu của yêu ma mà thôi. Nếu có một ngày ta muốn rời khỏi huynh, ta sẽ muốn giết chết huynh. Nếu có một ngày ta muốn giết chết huynh, thì ta sẽ trốn thoát khỏi huynh.”
“Ha ha, muội không giết chết ta được.”
“Suỵt, không cần để ý.” Nàng nói: “Cứ để thời gian tạm thời trôi qua trong sự yên tĩnh này đi.”
Bởi vì cùng huynh lãng phí thời gian từng là ước mơ của ta.
Đối diện của Đôi bờ Hoàng Tuyền vốn dĩ có một thôn xóm. Nơi đó không hẳn là giàu có, nhưng nam canh tác, nữ thêu thùa, coi như cuộc sống không muộn phiền. Từ đời tổ tiên của bọn họ đã định cư ở chỗ này. Bên dưới vực sâu, Thiên Điểu cung năm đó đóng đô ở chỗ này đã chạy mất, còn bọn họ thì không.
Cư dân sống ở nơi này bỗng chốc thu dọn đồ đạc, chuẩn bị rời đi.
Cánh hoa đỏ thắm bị gió thổi đến.
Tiểu Ngư kéo mũ rơm đội trên đầu, ngồi xổm trong bóng cây chờ đợi bạn bè đến đây gặp mình.
Cậu bé đợi mãi đợi mãi, đợi từ trưa đến tối muộn, rồi lại đến sáng.
“Chúng ta là tốp người cuối cùng rồi, nếu ngươi không đi theo, sẽ không ai cần ngươi nữa.” Một đứa trẻ tốt bụng đặc biệt chạy tới đây thông báo cho Tiểu Ngư biết chuyện này.
Tiểu Ngư cầm mũ, cúi đầu thất vọng.
“Trước khi mặt trời lặn, ngươi nhất định phải đến đó!” Đứa trẻ hẹn thời gian với cậu bé, sau đó chạy đi mất: “Ta phải đi thu dọn đồ đạc rồi.”
Nghe nói có một người rất nhiều tiền đã mua mảnh đất này, sau đó chia tiền cho người dân trong thôn của bọn họ.
Cái giá của việc nhận tiền chính là tất cả mọi người đều phải rời khỏi đây.
Người giàu có mua đất của bọn họ rất có lương tâm, còn giúp bọn họ sắp xếp một nơi khác có thể ở lại. Bọn họ đi đến đó tiếp tục canh tác, thêu thùa, tiếp tục cuộc sống, hơn nữa còn có tiền trong tay.
Hôm nay trước khi mặt trời lặn chính là thời gian cuối cùng mà người có tiền kia cho bọn họ.
Bọn họ bắt buộc phải dọn đi hết trước lúc đó.
Lặn lội đường xa.
Cả nhà đứa trẻ kia chịu chăm sóc thêm Tiểu Ngư. Nếu cậu bé cũng chịu đi cùng bọn họ, chỉ cần tập trung ở trước cổng thôn với bọn họ trước khi mặt trời lặn.
Từ sau khi biết mình phải rời khỏi chỗ này, Tiểu Ngư vẫn luôn đợi, đợi một người nào đó sẽ gặp mình ở đây.
Trông thấy thời gian trôi qua từng chút một, đã gần kết thúc, cậu bé thở dài. Trong khi cậu bé đang u sầu, có một đôi chân khiến cậu bé cảm thấy quen thuộc xuất hiện trước mặt.
Tiểu Ngư lập tức nở nụ cười, cậu bé ngẩng đầu lên.
Xi Chi đi tới trước mặt cậu bé.
“Ngươi phải đi rồi.” Xi Chi nói: “Nếu đến trễ sẽ không ai dẫn ngươi đi chung đâu. Đầu óc của ngươi có vấn đề, không cách nào một mình sống lâu dài và bước qua con đường lạ lẫm được.”
Tại sao Xi Chi suốt ngày nói đầu óc cậu bé có vấn đề vậy?
Tiểu Ngư oán trách trong lòng, nhưng cậu bé biết hiện giờ không phải lúc nói chuyện này.
“Ta cố ý ở đây đợi ngươi đó!” Tiểu Ngư ngẩng đầu nhìn nó, nở nụ cười tươi rói: “Cuối cùng ngươi đã đến rồi!”
“Ngươi muốn chào tạm biệt ta à?” Xi Chi vẫn lạnh lùng như cũ: “Được rồi, ngươi đã nhìn thấy ta, nói cũng nói rồi. Ngươi đi được rồi đó.”
Tiểu Ngư vội vàng tóm lấy ống tay áo của Xi Chi.
Bàn tay bẩn thỉu của cậu bé làm bẩn y phục sạch sẽ của nó.
Xi Chi không hề hất tay cậu bé ra như trước kia.
“Bây giờ Tiểu Ngư có tiền rồi, có thể nuôi ngươi. Ngươi đi chung với Tiểu Ngư đi!” Tiểu Ngư muốn đến nói với nó câu này: “Tiểu Ngư có thể chăm sóc cho ngươi, ngươi và Tiểu Ngư sống chung với nhau nhé!”
Xi Chi bắt buộc phải đi cùng cậu bé mới được, nếu không cậu bé sẽ không nhìn thấy nó nữa.
Xi Chi nghe thấy cậu bé nói vậy thì ngẩn người, sau đó nó giơ một bàn tay khác, muốn kéo bàn tay đang tóm áo nó của Tiểu Ngư ra.
Tiểu Ngư cảm nhận được nó muốn từ chối, cậu bé dùng sức hơn nữa, không chịu cho nó hất tay mình ra.
“Đi cùng Tiểu Ngư đi!” Cậu bé kiên trì.
Xi Chi kéo mãi, nhưng cho dù nó có dùng sức cỡ nào cũng không lấy được bàn tay kia ra. Tay của Tiểu Ngư dù bị nó kéo đến đỏ bừng cũng không chịu buông.
Cậu bé nhìn Xi Chi bằng ánh mắt tha thiết.
Xi Chi bất lực thở dài, sau đó buông tay ra, không giãy giụa nữa mà ngồi xuống bên cạnh cậu bé.
Tiểu Ngư cho rằng nó từ bỏ chống cự rồi, cậu bé mỉm cười kéo nó, chuẩn bị đứng lên: “Ngươi đồng ý rồi? Vậy chúng ta đi thôi!”
“Đợi đã.” Xi Chi kéo cậu bé ngồi xuống bãi cỏ.
Hai người ngồi vai kề vai, mặt trời trước mắt vẫn nóng bức như cũ.
“Chúng ta nói chuyện đi.” Xi Chi nói với cậu bé.
Tiểu Ngư do dự một lúc, rồi nói: “Nhưng mọi người đều đang giục Tiểu Ngư, ta không thể lãng phí thời gian nữa. Chúng ta có thể vừa đi vừa nói mà.”
“Ngươi ngồi xuống đi, chẳng mất bao lâu đâu.” Xi Chi nói chắc chắn.
Tiểu Ngư có một cảm giác không thích tràn đầy trong tim, nhưng cậu bé vẫn nghe lời ngồi xuống.
“Là thế này.” Xi Chi ôm ngực, nhìn về phía trước, cố ý nói chuyện với giọng nặng nề: “Ta không đi được, ta phải ở lại nơi này, bởi vì ta còn có chuyện chưa làm xong.”
“Lẽ nào ngươi không chịu dọn đi.” Tiểu Ngư ngạc nhiên: “Ta nghe người ta nói, tuy rằng ông cụ đến mua đất ra tay hào phóng, nhưng lại rất hung dữ. Nếu ngươi chống đối với ông ta, nhất định sẽ bị đánh đó.”
“Xấc.” Xi Chi thật sự khâm phục đầu óc suy nghĩ của cậu bé: “Làm gì có ai đánh thắng ta chứ.”
Tiểu Ngư không lên tiếng, nhưng từ trong ánh mắt của cậu bé toát ra sự thiếu tin tưởng Xi Chi.
Ít nhất là Xi Chi đã không đánh thắng vị tiên tử lần trước.
“Nói tóm lại, ý của ta chính là ta không thể đi cùng ngươi được. Ngươi hãy đi theo người chịu dẫn mình đi đi, cầm theo số tiền này sống thoải mái.” Xi Chi cảm thấy bản thân đã nói rất rõ ràng rồi.
“Vậy ta sẽ ở đây đợi ngươi.” Tiểu Ngư nói: “Đợi ngươi làm xong việc, chúng ta sẽ cùng đi.”
Xi Chi rất bất lực, rốt cuộc đứa trẻ này có thể hiểu lời người khác nói không vậy.
Tiểu Ngư dịu dàng nắm tay nó để lên bãi cỏ.
Xi Chi ngơ ngác, quay sang nhìn gương mặt nghiêng của cậu bé.
Tiểu Ngư nhìn mặt trời phía trước, gương mặt điềm tĩnh mang lại cho Xi Chi cảm giác yên tĩnh.
“Nhưng Tiểu Ngư là tân nương tương lai của Xi Chi, không thể tách khỏi ngươi được. Bọn họ nói như vậy đó.”
“Ta chưa từng đồng ý chuyện này mà?” Xi Chi sắp bùng nổ rồi.
Tiểu Ngư cười, sau đó kéo mạnh tay nó.
Xi Chi mím môi, không lên tiếng.
Nó không biết phải nói gì để thuyết phục cậu bé.
“Ta biết rồi, ta đâu phải đồ ngốc.” Tiểu Ngư hy vọng nó không phải phiền muộn vì chuyện này: “Đợi khi mặt trời sắp lặn, ta sẽ cùng mọi người rời khỏi đây. Đây chính là chuyện mà ngươi hy vọng ta làm đúng chứ.”
Xi Chi im lặng nghe cậu bé nói, nó chỉ nhìn về phía trước, tay cũng dùng sức nắm lấy cậu bé.
“Ngươi sẽ quên ta chứ?” Tiểu Ngư hỏi nó.
“Không, ta mãi mãi sẽ không quên ngươi. Cho dù ngươi quên ta rồi, ta vẫn sẽ nhớ ngươi.” Xi Chi hứa.
“Ta sẽ không quên Xi Chi đâu.”
Cậu bé nói ra lời thề son sắt, nhưng người cười chỉ có Xi Chi.
“Thời gian ta nhớ ngươi, so với ngươi nhớ ta, không đáng nhắc đến.” Xi Chi nói rất nhẹ nhàng.
“Cuối cùng ngươi đã cười rồi.” Tiểu Ngư nghiêng đầu nhìn nó.
Xi Chi nghe thấy lời nói của cậu bé, nụ cười chợt tắt.
Có lẽ do phản ứng của nó quá thú vị, cho nên Tiểu Ngư chỉ vào nó và cười lớn.
“Cười đi, ta thích nụ cười của ngươi.” Xi Chi nói.
Tiểu Ngư cười và nói: “Đây là lần đầu tiên ngươi nói thích ta.”
“Ta không có nói thích ngươi.”
“Nói dối, ngươi rất thích ta.”
“Nói đạo lý với ngươi không được mà.”
Cùng với cuộc đối thoại không chút ý nghĩa này, thời gian Tiểu Ngư rời khỏi cũng sắp đến rồi.
Tiểu Ngư hỏi nó: “Sau này ngươi sẽ đến tìm ta chứ?”
Xi Chi thành thật: “Chắc không có cơ hội đâu.”
Nó vừa dứt lời, Tiểu Ngư lập tức nhéo mạnh vào cánh tay nó.
“Này! Đau chết đi được!” Xi Chi đập tay cậu bé.
Tiểu Ngư lấy trong người ra một lá bùa hộ thân, đập lên người nó: “Món đồ này là cha mẹ Tiểu Ngư để lại, cho ngươi dùng trước, đợi ngươi làm xong mọi việc, nhất định phải đến tìm và trả lại cho ta.”
“Ta không cần…” Xi Chi đang định trả bùa hộ thân lại cho cậu bé, bỗng nhiên Tiểu Ngư đứng dậy, buông tay nó ra.
Cảm giác ấm áp mất đi trong nháy mắt, khiến trái tim Xi Chi run lên, quên mất mình muốn làm gì.
“Tiểu Ngư đợi ngày trở thành tân nương của ngươi. Ngươi nhất định phải đến tìm ta đó!” Cậu bé vừa vẫy tay với Xi Chi, vừa chạy đi xa.
Xi Chi im lặng.
Trước khi mặt trời lặn, Tiểu Ngư đã đến đầu thôn tập hợp cùng gia đình bé gái kia. Bốn người bọn họ ngồi lên xe bò lắc lư, rời khỏi Đôi bờ Hoàng Tuyền.
Trên đường đi, cha mẹ của bé gái kia bàn luận về việc đột ngột rời khỏi quê hương, cảm giác lo lắng khi không biết tương lai phía trước.
Tiểu Ngư im lặng ngồi ở cuối cùng, cậu bé ôm đầu gối, nhìn đường.
Vào lúc xe bò sắp rẽ, bỗng có một người xuất hiện trên đường đi.
Xi Chi đi tới chỗ này là muốn tận mắt tiễn cậu bé rời khỏi.
Tiểu Ngư nhìn thấy nó rồi, vốn dĩ cậu bé muốn khóc, nhưng nghĩ đến Xi Chi nói rằng nó thích nụ cười của mình, thế là cậu bé nở nụ cười, vẫy tay với nó.
Xi Chi do dự một lúc mới vẫy tay chào lại cậu bé.
“Tạm biệt nhé!” Hai tay của Tiểu Ngư để bên miệng, hét lớn về phía nó.
Những người khác trên xe đều bị giật mình.
“Đứa trẻ này lại sao thế?”
“Tiểu Ngư nói cậu ấy có một người bạn đang ở bên bờ đối diện, chắc là cậu ấy đang nói tạm biệt với người đó.”
“Nói bậy, Đôi bờ Hoàng Tuyền sao có người được…”
Xe rẽ rồi, không nhìn thấy người nữa.
Chiếc xe tiếp tục đi, chạy về tương lai chưa rõ.
“Ngu Hy Âm, ăn không?” Bé gái cầm bánh nướng, xé một nửa cho cậu bé.
Tiểu Ngư nói cảm ơn, sau đó nhận lấy miếng bánh.
Hoàng hôn chiếu sáng con đường phía trước, bóng đêm bị xua tan sẽ từ từ xuất hiện trước mắt nhóm người.
Tiểu Ngư thành tâm cầu trời.
Mong rằng một ngày nào đó có thể tiếp tục mối duyên phận này.
Người thu mua đất của Đôi bờ Hoàng Tuyền, đuổi hết mọi người ra khỏi nơi này chính là người của liên minh tu chân giới, đứng đầu là người của Tần Nguyên Chính Dương Môn. Từ con đường khác, bọn họ biết được Thạch Đông Lâm dừng chân ở Đôi bờ Hoàng Tuyền. Cho nên, để ngăn chặn trường hợp bất ngờ, bọn họ đã mua lại đất ở gần đây, bảo toàn bộ người dân rời khỏi.
Từ chỗ Phục Hy viện, bọn họ đã biết được những người biến mất kia không phải mất tích bình thường, mà trở thành sức mạnh có thể sử dụng trong tay Thạch Đông Lâm.
Chỉ dựa vào điểm này, bọn họ cũng sợ hãi Thạch Đông Lâm sẽ sử dụng trận pháp luyện hóa một lần nữa.
Mọi người đã tập hợp, nỗi sợ và thuyết âm mưu trộn lẫn vào nhau. Cuối cùng, bọn họ quyết định, phải dùng hết mọi thủ đoạn, bằng bất cứ giá nào cũng phải ngăn cản Thạch Đông Lâm sử dụng trận pháp luyện hóa, tiếp xúc đám đông lần nữa.
Thế là bọn họ nhanh chóng đuổi tất cả mọi người gần Đôi bờ Hoàng Tuyền đi. Sau đó, bọn họ sử dụng trận pháp của Cửu Tinh Lưu, vạch ra một khu vực, xua đuổi hết những yêu ma đi.
Đôi bờ Hoàng Tuyền hiện nay chỉ có chỗ Thạch Đông Lâm ở là có sự tồn tại của sinh mạng.
Sau khi bọn họ làm xong mọi thứ, lại bày ra nhiều tầng kết giới, nhốt Thạch Đông Lâm lại.
Có một người ở đằng sau đổ thêm dầu vào lửa, chính là Chiếu Thủy Tình đã rất lâu không xuất hiện.
Từ sau khi Thạch Đông Lâm cư trú lâu dài ở đôi bờ Hoàng Tuyền thì không ra ngoài hoạt động nữa, cho nên cũng không cần đến Chiếu Thủy Tình. Mà Chiếu Thủy Tinh trời sinh là một người thích gây chuyện, nên hắn ta rất buồn chán.
Thế là hắn ta chạy đến liên minh chính đạo bên này gây chuyện rồi.
Chỉ có một mình hắn ta rất dễ bị đá ra ngoài. Nhưng bên cạnh hắn ta lại có một người yểm hộ đáng tin cậy.
Cửu Tinh Lưu của dòng họ Cửu Tinh.
Chủ nhà cô độc rất có thiên phú này dường như đã coi hắn ta là bạn thân khó có được.
Chiếu Thủy Tình muốn lợi dụng gã để gây chuyện, nhưng để không bị phát hiện ra sơ hở, sẽ không làm việc gì quá đáng. Hắn ta thúc đẩy từng chút một, muốn tiếp diễn chuyện trên núi Thương Cẩu.
Hắn ta rất muốn nhìn thấy hung thú xuất hiện, chèn ép những tu chân giả này lần nữa!
“Thủy Tình, ngươi đang cười cái gì?” Một giọng nói cắt ngang dòng suy nghĩ của Chiếu Thủy Tình.
Chiếu Thủy Tình quay đầu, nở nụ cười nhìn sang đó.
“Ta chỉ đang nghĩ linh tinh mà thôi. Không phải ngươi đi họp à?”
Người đến là Cửu Tinh Lưu.
“Kết thúc rồi, kế hoạch được tiến hành rất thuận lợi.” Cửu Tinh Lưu ngồi xuống ghế, rót cho mình một ly trà.
Hắn trông có vẻ rất mệt mỏi.
“Này, này.” Chiếu Thủy Tình gọi gã, hy vọng gã có thể lấy lại tinh thần để nói chuyện với mình.
Cửu Tinh Lưu ngẩng đầu nhìn hắn ta.
“Ngươi cố gắng như vậy, rốt cuộc là muốn đạt được thành tựu gì?” Mặc dù đã quen biết Cửu Tinh Lưu một khoảng thời gian, nhưng Chiếu Thủy Tình vẫn không biết rốt cuộc người trước mặt muốn cố gắng đến mức nào mới chịu dừng lại nghỉ ngơi.
“Vang danh khắp nơi.” Cửu Tinh Lưu nhanh chóng trả lời.
Chiếu Thủy Tình ngẩn người, sau đó cười ha ha: “Ngươi có chí hướng lớn đấy.”
Cửu Tinh Lưu nghe thấy câu trả lời của hắn ta cũng mỉm cười. Có lẽ do dạo này căng thẳng, đã rất lâu không cười rồi. Khi gã phát hiện cuối cùng mình đã cười, thì nụ cười càng trở nên khoa trương.
“Điên à.” Chiếu Thủy Tình không kìm được mà mắng.
“Phát triển gia tộc, vang danh khắp nơi.” Cửu Tinh Lưu cười nói: “Có điều, ta thật sự hơi mệt rồi, nói không chừng sau khi kết thúc chuyện này, ta có thể tạm thời buông xuống mọi thứ trong dòng họ Cửu Tinh, tìm một nơi cùng ngươi nghỉ ngơi vài ngày.”
“Hừ.” Chiếu Thủy Tình cảm thấy gã thật ngây thơ.
Vở diễn này sẽ kéo dài đến khi vực sâu mở ra.
Khi số lượng lớn hung thú đến nhân gian, sẽ còn bao nhiêu người sống sót đây?
Ngươi sẽ là người may mắn sống sót chứ?
Cửu Tinh Lưu đứng dậy, đi tới bên giường, cởi giày ra, nằm xuống.
Gã cần chợp mắt một lúc để lấy lại tinh thần.
“Này.” Chiếu Thủy Tình đi tới bên cạnh, ngồi xuống mép giường.
“Từ sau khi quan hệ của chúng ta trở nên tốt hơn, ngươi đã không còn lịch sự nữa.” Cửu Tinh Lưu nhắm mắt lại, lẩm bẩm bóc phốt.
Không lịch sự là thứ yếu, chủ yếu là Chiếu Thủy Tình có thêm nhiều suy nghĩ độc ác.
Cửu Tinh Lưu nói xong, nhanh chóng hô hấp đều đặn, cơ thể thả lỏng rồi ngủ thiếp đi.
Dường như gã thật sự rất mệt.
Chiếu Thủy Tình ngồi bên giường khom người nhìn gã.
Dạo gần đây, khoảng cách khuôn mặt của hai người chỉ ngắn bằng một ngón tay.
Cửu Tinh Lưu không có cảm giác.
Mũi của Chiếu Thủy Tình cử động, sau đó hắn ta ngẩng đầu lên. Hắn ta ngồi bên giường, tự nói lẩm bẩm: “Vang danh khắp nơi.”
Thật ngu xuẩn.
Đôi bờ Hoàng Tuyền nhanh chóng sơ tán toàn bộ.
Vào lúc nhân sĩ chính đạo đang suy nghĩ bước tiếp theo phải làm gì, bỗng có một giọng nói tận chân trời truyền vào tai bọn họ.
“Đừng trêu chọc ta, ta đã đồng ý với người nào đó sẽ không giết thêm người trước khi vực sâu mở ra. Nếu các ngươi muốn sống thì cứ duy trì tình trạng này đi, đừng đến làm phiền ta.”
Đám người im lặng.
“Bằng không, đừng trách ta phá vỡ lời thề.”
Chính đạo lại kết hợp giết Thạch Đông Lâm.
Tin tức này nổ ra, các môn phái có quan hệ thân thiết với Phục Hy viện lập tức phái đệ tử đến đó thông báo.
Lúc nghe thấy tin tức này, Lâm Kiến cau mày, rồi mắng một câu: “Ngu xuẩn.”
A Nhất vào trong căn phòng bế quan của Lâm Kiến thì phát hiện giấy trải đầy đất, trên giấy vẽ đầy các trận pháp. Hắn ta không có chỗ để chân, bèn mắng thầm trong lòng. Tại sao Chưởng môn của Phục Hy viện đến cuối cùng đều rơi vào số mệnh vẽ trận pháp như vậy.
“Đệ sao rồi?” Hạ Trường Sinh cũng đến xem y.
“Đây là trận pháp Bát Quái Trận nguyên bản.” Lâm Kiến xếp mấy tờ lại với nhau, trở thành một trận pháp: “Được truyền dạy từ ý thức của Liễu Diệc Hành để lại, ta vẽ theo trí nhớ.”
“Đây là trận pháp mà Linh Triệt để lại, bản hoàn chỉnh của trận pháp phong ấn đã bị Thạch Đông Lâm lấy đi rồi, những chương còn sót lại không thể nào khôi phục lại trận pháp tuyệt vời kia.” Lâm Kiến còn lấy ra bản đồ trận pháp thứ hai: “Ta khôi phục lại một trận pháp còn sót lại, trái ngược với trận pháp phong ấn, trận pháp nghịch chuyển này là trận pháp trao đổi giữa món đồ nào đó có quan hệ với vực sâu và món đồ ngang hàng bên trong vực sâu.”
Lâm Kiến nói xong, tùy tiện ném trận pháp kia đi, rồi lấy ra trận pháp đồ thứ ba và nói: “Đây là trận pháp có thể bảo vệ đại sư huynh, chỉ cần ta thu nhỏ trận pháp này, chế tạo nó thành hoàng phù, vậy thì trận pháp loại bỏ của dòng họ Cửu Tinh sẽ không có tác dụng với đại sư huynh.”
Y lấy từng tờ trận pháp ra, bởi vì số lượng quá nhiều, nên bản thân cũng hơi choáng váng.
“Trận pháp phóng thích Tinh Tủy Châu.”
“Trận pháp kìm hãm Tinh Tủy Châu.”
“Trận pháp có liên quan đến Hư Không Chi Cảnh mà đại sư huynh cần.”
“Còn nữa, trận pháp phóng thích những hạt trân châu chứa sức mạnh khác trong tay chúng ta.”
Lâm Kiến đếm mãi đếm mãi, bỗng nhiên cảm thấy hơi đau đầu.
Hiện giờ y bận rộn như vậy, tại sao đám người chính đạo kia còn kiếm chuyện cho y làm nữa.
Lâm Kiến sắp phát điên rồi.
“Trường Sinh, hu hu hu.” Mắt Lâm Kiến ngập nước, nhìn Hạ Trường Sinh bằng ánh mắt đáng thương.
Hạ Trường Sinh nhìn thấy dáng vẻ của y thì biết y có yêu cầu gì, thế là hắn đi qua, ôm lấy Lâm Kiến.
Lâm Kiến nhúc nhích, sau đó rúc vào lòng Hạ Trường Sinh, lén lút mở quần áo của hắn ra, vùi mặt vào trong để hít thở.
“Khụ khụ.” A Nhất ho lên, nói cho bọn họ biết: “Vậy ta đi trước đây, lát nữa chúng ta thảo luận nên làm gì.”
“Ta còn trận pháp vẫn chưa vẽ xong.” Lâm Kiến điên cuồng rúc mình vào lòng Hạ Trường Sinh.
“Được rồi, được rồi, để ta xử lý, đệ tiếp tục làm việc của mình là được.” Hạ Trường Sinh cảm thấy nếu y còn rúc mình vào nữa, ngực của mình sẽ có một cái lỗ mất.
Lâm Kiến không hề ngừng lại, y vẫn đang nhét tay vào trong ống tay áo của Hạ Trường Sinh, sờ soạng cánh tay của hắn.
“Cánh tay của huynh mịn quá, sờ sướng ghê.” Lâm Kiến chìm đắm.
Hạ Trường Sinh không ngăn cản y, hắn chỉ cảm thấy Lâm Kiến bận đến mức sắp điên rồi.
“Huynh thơm quá, thật là ngon.” Lâm Kiến ngửa cổ, cắn lấy cằm của Hạ Trường Sinh.
Hạ Trường Sinh đè trán y, đẩy y ra.
Lâm Kiến không chịu buông tay, hít lấy hít để bên cổ của hắn.
“Hay đệ nghỉ ngơi chút đi.” Hạ Trường Sinh góp ý.
“Bây giờ ta đang nghỉ ngơi đây.” Lâm Kiến có gì nói đó.
Hạ Trường Sinh giữ cằm y, sau đó hôn lên môi y: “Được rồi, ngoan, đệ nghỉ ngơi đủ rồi.”
Nếu vẫn còn tâm trạng trêu chọc mình, chứng minh Lâm Kiến có thể làm việc tiếp.
“Hôn… Hôn thêm một cái đi!” Lâm Kiến không buông hắn ra.
Hạ Trường Sinh hôn thêm một cái theo ý của y, hơn nữa vẫn là nụ hôn sâu triền miên. Lâm Kiến vốn tiêu tốn quá nhiều tinh thần vì nghiên cứu trận pháp, hiện giờ suýt thì nhũn chân.
“Được rồi, lát nữa gặp, ta đi bàn bạc chuyện của Thạch Đông Lâm với bọn họ đây.” Hạ Trường Sinh kéo Lâm Kiến ra.
Lâm Kiến ngồi xuống đất, nhìn Hạ Trường Sinh bằng dáng vẻ đáng thương.
Hạ Trường Sinh không bị ảnh hưởng, vô tình đóng cửa lại.
“Nam nhân à!” Lâm Kiến đấm mạnh xuống đất.
Sau khi Hạ Trường Sinh rời khỏi chỗ Lâm Kiến thì đi đến đại sảnh cuộc họp.
Trong đại sảnh, ngoại trừ A Nhất, còn có Đường Trĩ, A Nhị, Thanh Lam, Thiên Bất Dư và Tam Hoàng.
“Ta đi thẳng đến Đôi bờ Hoàng Tuyền là được rồi.” Hạ Trường Sinh nói với bọn họ.
“Không, ta phản đối.” A Nhất nói.
“Tại sao?” Hạ Trường Sinh cau mày.
“Thời gian vực sâu mở ra sắp đến rồi, ta không hy vọng đại sư huynh và Lâm Kiến lãng phí tinh thần vào những việc khác.” A Nhất suy đi tính lại, rồi đưa ra kết luận: “Phục Hy viện đâu chỉ có Lâm Kiến và đại sư huynh, để bọn ta đi xem thử rốt cuộc liên minh bên kia muốn làm gì?”
Hạ Trường Sinh hơi mơ hồ: “Nhưng Phục Hy viện đâu thể đi một lúc nhiều người như thế được?”
“Vì lần chiêu sinh trước đã có hai mươi người chạy ra ngoài rồi.” A Nhất bảo Hạ Trường Sinh không cần chú ý: “Huống chi chuyện lần này nghiêm trọng hơn. Bên phía liên minh có rất nhiều người thích chơi tính kế, giở trò hèn, không ai thích hợp đi đối phó với bọn họ hơn ta đâu.”
“Lúc trước ở núi Thương Cẩu, ta từng nói chuyện với bọn họ, với cả ta quen thuộc Thạch Đông Lâm hơn, cho nên để ta đi chung.” Đường Trĩ nói.
“Đường Trĩ và A Nhất không phải tu chân giả ở phương diện chiến đấu, cho nên ta và Tam Hoàng cũng đi.” Thiên Bất Dư và Tam Hoàng, một người sở trường phòng thủ, một người sở trường tấn cống.
“Lúc cần thiết, cần phải chữa trị và hỗ trợ, cho nên thêm ta và Thanh Lam nữa.” A Nhị cảm thấy đội ngũ này đã được rồi.
Mặc dù thường ngày Phục Hy viện trông có vẻ rất không tuân theo chuẩn mực, nhưng tùy tiện phái người đi ra ngoài đều là người xuất sắc.
Hạ Trường Sinh cảm thấy sự sắp xếp này của bọn họ rất thỏa đáng, nhưng đề phòng trường hợp bất ngờ, hắn vẫn lấy ra bốn người giấy từ trong tay áo đưa cho bọn họ.
“Dùng để đề phòng, nó sẽ thông báo kịp thời cho ta, ta sẽ đến rất nhanh.”
“Bọn ta không vô dụng đến mức như thế.” A Nhất cười.
Lời của hắn ta vừa phát ra hai tiếng đã đứt rồi, bởi vì Đường Trĩ bịt miệng hắn ta lại.
“A Nhất, đây là flag [*], đừng nói linh tinh.” Đường Trĩ rất nghiêm túc, nói ra câu nói mà người khác nghe không hiểu.
[*] Flag: Là một ngôn ngữ mạng của Trung Quốc, ý chỉ lời nói làm phấn chấn, hoặc lập ra mục tiêu muốn thực hiện. Nói đơn giản, là một người bị vả mặt bởi chính câu nói của mình. Ý của Đường Trĩ là A Nhất đừng nói như vậy, coi chừng bị vả mặt.
A Nhất nghe không hiểu Đường Trĩ nói gì, chỉ đành trợn mắt.
Hạ Trường Sinh rất vui vì Đường Trĩ đã trở lại dáng vẻ trước kia.
Nếu đã quyết định xong, đám người lập tức thu dọn đồ đạc, chuẩn bị xuất phát.
Hạ Trường Sinh tiễn bọn họ ra cửa.
Sáu người ngự kiếm bay đi, nhanh chóng biến mất trước mắt Hạ Trường Sinh.
Hạ Trường Sinh ngẩng đầu nhìn và tính toán thời gian.
“Đã lâu không gặp đồng loại của mình, không ngờ ta không nhớ bọn họ chút nào. Xem ra ta sống quá thoải mái rồi.”
__________
Vở kịch nhỏ:
Đường Trĩ: Sao ra ngoài cùng nhau đều là từng cặp từng cặp thế.
Thanh Lam, A Nhị: Bọn ta không phải một cặp.
A Nhất, Thiên Bất Dư: Bọn ta cũng vậy.
Tam Hoàng: …
Đường Trĩ: Vậy hai chúng ta phải tạm bợ sao?
Tam Hoàng: Xin lỗi, ngươi là người tốt, nhưng ta chỉ thích nữ.
Đường Trĩ: Ta cũng thích nam hơn!