Sau khi tiễn Tiểu Ngư đi, Xi Chi lộ ra biểu cảm đau khổ.
Đám tu chân giả đang định làm gì, lẽ nào Thạch Đông Lâm lại không đoán ra sao?
Tự cho rằng mình là chính đạo, nghĩ đến mặt mũi của mình nên mới làm ra chuyện đạo đức giả như vậy. Nếu bọn họ im lặng qua đây, nói không chừng còn làm Thạch Đông Lâm bị thương đôi chút. Nhưng bọn họ lại gióng trống khua chiêng như thế, sao gã có thể không biết được.
Thời gian mà Thạch Đông Lâm và Xi Chi ở chung với nhau đã đến điểm giới hạn.
Năm đó Hạ Trường Sinh và Hạ Quân cũng như vậy, sau khi đến điểm giới hạn, thời gian hung thú có thể kiểm soát cơ thể ngày càng dài. Cùng đạo lý đó, ý thức của người phàm cũng sẽ trở nên ngày càng yếu ớt.
Chuyện này đối với Xi Chi mà nói, vốn dĩ nên là một chuyện khiến nó vui vẻ.
Nhưng nó thật sự không thể vui nổi.
Thạch Đông Lâm đang phản kháng.
Để chống đối không bị Xi Chi nuốt chửng, gã mặc cho tâm ma ăn mòn bản thân gấp đôi.
Cùng lúc đó, Thạch Đông Lâm sử dụng viên Tinh Tủy Châu đầu tiên, dùng để tăng thêm sức mạnh của bản thân.
Xi Chi và gã chiến đấu trong cùng thân xác người phàm này, vì vậy mà bị thương.
“Ngươi yếu quá rồi.” Thạch Đông Lâm cảm thán.
“Câm miệng!” Xi Chi tức giận.
Đúng như chuyện mà Hạ Trường Sinh làm, để được ở lại trong thân xác người phàm này mà Xi Chi chỉ đành giảm bớt sức mạnh của mình hết lần này đến lần khác. Đến hiện nay, không ngờ đã vô cùng nguy hiểm.
Thạch Đông Lâm cướp lại quyền kiểm soát cơ thể, đánh Xi Chi trở về nơi sâu trong ý thức.
Tình cảnh của Xi Chi khó khăn hơn Hạ Trường Sinh, bởi vì Hạ Quân là người bình thường, hơn nữa hắn cũng chịu nghe lời Hạ Trường Sinh. Nhưng khi Thạch Đông Lâm dự định giao dịch với Xi Chi, đã tính toán hết mọi thứ. Cộng thêm việc cơ thể gã có bảo vật bí mật của Phục Hy viện, và bản thân còn là một tu chân giả thiên tài, để ngang vai ngang vế với Xi Chi không phải là vấn đề.
“Tạm biệt nhé!”
Giọng nói của Tiểu Ngư vang lên trong tai Xi Chi, nó nghe thấy bản thân nở nụ cười giễu cợt.
Xe bò rời đi rồi.
Thạch Đông Lâm ép nó vào sâu trong cơ thể, rồi lê lết cơ thể, quay người đi về phía bên dưới vực sâu.
Tiểu Ngư và Xi Chi càng ngày càng xa cách.
Thạch Đông Lâm đứng bên dưới kẽ hở của vực sâu.
Đây là lần thứ ba gã nhìn chằm chằm vào vực sâu.
Đám hung thú ở vực sâu đang rất buồn chán, thỉnh thoảng cũng sẽ xem vở kịch xảy ra trên nhân gian.
Hiển nhiên, bây giờ thu hút sự chú ý của bọn nó chính là chuyện ở Đôi bờ Hoàng Tuyền, bên dưới vực sâu.
“Sức mạnh của Xi Chi quá yếu rồi, hoàn toàn không phải… đối thủ của Hạ Trường Sinh. Ta cần phải trở thành người khế ước mạnh mẽ hơn nữa. Nếu có hung thú chịu ký kết khế ước với ta lần nữa, ta đồng ý cống hiến mọi thứ của mình.”
Tâm ma của gã mạnh mẽ như vậy, lòng gã chứa đầy kế hoạch của mình. Để không bị quấy rầy, gã bằng lòng hy sinh mọi thứ của bản thân, từ cơ thể cho đến hồn phách, sinh mạng đến tương lai.
“Đương nhiên Xi Chi không phải đối thủ của hắn.”
“Nhưng ta thấy hắn cũng sắp kiệt sức rồi.”
Có mấy hung thú tập trung lại nói rì rầm.
“Bây giờ hắn tên là gì?”
“Hạ Trường Sinh.”
“Chậc, đây chẳng phải hoàn toàn trái ngược với tên gọi ban đầu của hắn sao?”
“Đừng bàn bạc đến tên nữa, không nhìn thấy người bên dưới sắp ngỏm rồi à.”
“Thế nào?” Thạch Đông Lâm hỏi bọn nó.
“Nhưng bọn ta đã không còn hứng thú với ngươi nữa.” Đám hung thú chính là bạc bẽo như vậy.
Thạch Đông Lâm nghe vậy thì bước chân loạng choạng, suýt nữa không thể đứng vững, ngã xuống đất.
“Ta thì có chút hứng thú đấy.” Một giọng nói truyền vào trong tai Thạch Đông Lâm.
Thạch Đông Lâm nheo mắt, nhưng gã đã không dám ngẩng đầu nữa.
“Ta muốn dạy dỗ tên khốn kia rất lâu rồi.” Tên khốn mà nó nói đương nhiên là Hạ Trường Sinh.
“Vậy thì…” Thạch Đông Lâm hỏi nó: “Ngươi muốn gì?”
“Ha ha.” Hung thú nở nụ cười khinh bỉ.
Khi hung thú quyết định giao dịch với Thạch Đông Lâm, gã đã ngay lập tức vẽ một trận pháp dưới vực sâu.
Khi trận pháp khởi động, sẽ có một hung thú đến nhân thế.
Mà tất cả mọi thứ đều phải có cái giá của nó.
Hai chân Thạch Đông Lâm mềm nhũn, quỳ xuống đất.
Hung thú đến rồi.
Xi Chi có sức mạnh yếu hơn bị loại bỏ ra khỏi cơ thể của Thạch Đông Lâm. Ban đầu, cuộc giao dịch giữa nó và Thạch Đông Lâm, chẳng qua chỉ yêu cầu đơn giản là trở về nhân gian, ngắm nhìn thế gian này mà thôi.
Thạch Đông Lâm đã thực hiện lời hứa của gã.
Sau khi Xi Chi bị loại bỏ ra ngoài cơ thể thì sấm chớp kéo đến cuồn cuộn, nhắm đến Xi Chi không được bảo vệ.
Xi Chi không còn lựa chọn, nó hóa thành bộ dạng của hung thú, chấp nhận lời kêu gọi của vực sâu. Nó bị một sợi dây màu đen siết chặt lấy cổ, kéo trở về.
Khi bay lên cao, Xi Chi có thể nhìn thấy phần lớn phong cảnh ở thế gian.
Nó có thể nhìn thấy Tiểu Ngư đang ngồi trên xe, chia sẻ miếng bánh nướng với một cô bé. Cậu bé cầm bánh nướng, ngẩng đầu nhìn bầu trời. Trong mắt cậu bé, hung thú bị kéo về vực sâu chỉ là một đám mây đen.
“Đám mây kia giống Xi Chi.” Giọng nói của cậu bé hồn nhiên ngây thơ.
Cô bé tò mò nhìn theo, hoàn toàn không nhìn ra đám mây kia giống người ở chỗ nào.
Xi Chi cười.
Không sao, ta sẽ dựa theo lời hứa, sẽ nhớ ngươi rất lâu rất lâu, lâu đến khi ngươi trưởng thành, đến khi ngươi đầu thai. Dù ngươi không còn sử dụng thể xác từng gặp ta hiện giờ nữa, ta cũng sẽ nhớ ngươi.
Lời hứa của hung thú, mãi mãi không nuốt lời.
Xi Chi bị kéo về vực sâu, kẽ hở đóng lại.
Hung thú của vực sâu, kết thúc chuyến đi đến nhân gian.
Trời đất yên tĩnh như vậy.
Đôi bờ Hoàng Tuyền, ở một nơi sâu nào đó phát ra âm thanh vang rền.
“Đại sư huynh!” Cố Phương nghe thấy tiếng động thì cầm lấy kiếm của mình theo bản năng, chạy đến nơi phát ra âm thanh.
Trước mặt chính là cánh cửa.
“Đừng vào đây, ta không sao!” Giọng nói của Thạch Đông Lâm truyền ra.
Cố Phương cau mày.
“Ta không sao…” Thạch Đông Lâm lặp lại câu nói này.
“Nhưng…”
Cố Phương mù mờ nhìn ngó xung quanh.
Nơi đây từng có một vườn hoa nhỏ, trồng một vài gốc cây quý hiếm và hoa bỉ ngạn đầy đất.
Hiện giờ đã chết hết rồi.
“Đừng lại gần ta!” Thạch Đông Lâm gầm lên: “Cút đi!”
Cố Phương nghe vậy thì lùi về sau một bước.
“Ha ha ha, ha ha ha.” Giọng cười biến điệu của Thạch Đông Lâm truyền ra.
Vào khoảng thời gian này, người của Phụng Nguyên Chính Dương môn đã bao vây chỗ này lại.
Linh Châu để trên bàn, có ánh sáng mờ mờ phát ra từ trong không gian u tối.
“Đừng trêu chọc ta, ta đã đồng ý với người nào đó sẽ không giết thêm ai trước khi vực sâu mở ra. Nếu các ngươi muốn sống thì cứ duy trì như vậy, đừng đến làm phiền ta!”
Thạch Đông Lâm dựa vào ý chí cuối cùng đưa ra lời cảnh cáo thiện chí cuối cùng đối với liên minh chính đạo căn bản không hiểu rõ xảy ra chuyện gì.
“Bằng không, đừng trách ta phá vỡ lời hứa.”
Hung thú trong cơ thể gã nổi cơn thịnh nộ, nhưng hiện giờ tạm thời đã bị gã áp chế. Một khi nó thoát ra, tất cả tu chân giả bên ngoài sẽ bị nó giết chết.
Đây là một hung thú có tên là Nha Giác.
Đám người A Nhất ngự kiếm bay đi không kể ngày đêm.
Bọn họ đến Đôi bờ Hoàng Tuyền với tốc độ nhanh nhất.
Khi bọn họ xuất hiện, tu chân giả bên dưới lập tức phát hiện, điên cuồng ra dấu tay bảo bọn họ đi xuống.
“Sao người của Phục Hy viện lại đến đây?” Hiển nhiên bọn họ rất ngạc nhiên.
Bởi vì Phục Hy viện thường xuyên không tham dự vào chuyện trong đạo, cộng thêm chuyện vây bắt lần này, bọn họ đều cố ý lừa gạt Phục Hy viện. Cho nên, khi người của Phục Hy viện xuất hiện, tất cả mọi người có mặt đều ngạc nhiên.
Cuộc chiến lần này ở bên dưới vực sâu.
Nếu Phục Hy viện gia nhập, bọn họ sẽ mất đi địa vị thống lĩnh tuyệt đối.
“Trận chiến ở núi Thương Cầu, mọi người đều vô cùng hoảng sợ, vì chuyện này mà Phục Hy viện của bọn ta tổn thất không nhẹ. Ma Tu này vẫn được bọn ta theo dõi.” A Nhất thông minh, đương nhiên sẽ không nói cho bọn họ biết người của Kỳ Lân sơn, Thiên Điểu cung và Ngũ Lăng Hiên đều phái người đến thông báo cho mình. Bọn họ có thể không biết các ngươi ở đây làm gì sao?
“Hóa ra là thế.” Lý do này vô cùng hợp lý.
“Hiện giờ các ngươi tiến triển thế nào rồi?” A Nhất hỏi chuyện quan trọng trước.
Những người có mặt nghe vậy thì nhìn nhau.
“Bọn ta chỉ đến chi viện cho các ngươi, cho nên không cần thiết phải kiêng dè, có gì cứ nói đi.” A Nhất bước lên trước, nhìn bọn họ bằng ánh mắt chân thành.
Những người có mặt đều là lần đầu tiên tiếp xúc với người của Phục Hy viện, bỗng nhiên bọn họ cảm thấy người của Phục Hy viện cũng thấu tình đạt lý lắm.
“Bọn ta cũng không biết tình hình cụ thể hiện giờ.” Bọn họ nói thật: “Bọn ta được cử đến canh giữ biên giới, không để người bình thường xông vào. Nếu các ngươi có gì muốn nói, ta có thể dẫn các ngươi đi gặp người của Phụng Nguyên Chính Dương môn.”
“Làm phiền rồi.” A Nhất mỉm cười.
Đám người Đường Trĩ đứng ở phía sau xem A Nhất biểu diễn, đều cảm khái không thôi.
“Đáng lẽ nên để A Nhất làm người hành tẩu nhân gian của Phục Hy viện.” Tam Hoàng vô cùng cảm khái.
“Cũng chỉ có hiện giờ hắn trông giống con người mà thôi.” Thiên Bất Dư biết rõ A Nhất hơn bất cứ ai: “Nếu là bình thường, sao người ngoài có thể nghe được hắn ăn nói đàng hoàng chứ.”
Nếu A Nhất nói cười vui vẻ với ngươi, chứng minh hắn ta sắp nhận được không ít lợi ích trên người ngươi rồi.
Nếu trên người ngươi không có lợi ích mà hắn ta muốn, vậy thì đừng hòng A Nhất đối xử tốt với ngươi.
“Các ngươi lẩm bẩm cái gì thế?” A Nhất ra dấu tay với bọn họ: “Mau đi theo, các vị đại ca muốn dẫn chúng ta đi gặp người của Phụng Nguyên Chính Dương môn.”
Vì được mấy người canh cửa này dẫn đường, đám người A Nhất đi đến mội nơi thì trông thấy tất cả người của Phụng Nguyên Chính Dương môn.
Khi nhìn thấy người ngồi ở kia, A Nhất bỗng dùng quạt lông vũ gõ đầu một cái.
Hắn ta thầm than một tiếng, hỏng rồi.
“Ta nghe nói người của Phục Hy viện đến, không ngờ lại gặp được ngươi, Y Đạt Y Thủy.” Không ngờ người thanh niên trẻ ngồi ở kia lại gọi ra chính xác cái tên ít người biết đến của A Nhất.
A Nhất mỉm cười.
Sau khi nghe thấy hắn ta gọi tên A Nhất, Thiên Bất Dư cau mày. Vốn dĩ hắn ta đứng phía sau, ngay lập tức đã âm thầm tiến lên phía trước, đứng bên cạnh A Nhất.
“Người quen à?” A Nhị đưa ra câu hỏi không đúng lúc.
“Cũng tính là vậy.” A Nhất ăn nói mơ hồ.
“Ta là Thiếu môn chủ của Phụng Nguyên Chính Dương môn, Phụng Đẳng Nhàn.” Người thanh niên mỉm cười nhìn bọn họ.
“Cái tên rất nực cười phải không.” A Nhất bóc phốt bên tai Thiên Bất Dữ.
“Ta cho rằng sau khi ngươi được Vô Vật Chân Nhân của Phục Hy viện cứu đi, nhất định sẽ không xuất hiện trên thế gian này nữa. Xem ra, ta đã xem thường ngươi rồi.” Phụng Đẳng Nhàn nói: “Nhưng hiện giờ, môn phái Y Đạt tu Vô Tà và Y Đạt Y Thủy ngươi cũng là người của Phục Hy viện rồi.”
A Nhất mỉm cười.
A Nhất vừa chào đời đã sống ở môn phái tu tà. Lúc nhỏ, môn phái của hắn ta bị liên minh tu chân giới, dẫn đầu là Phụng Nguyên Chính Dương môn tiêu diệt. Cũng vì chuyện này mà Phụng Nguyên Chính Dương môn mới nhận được vị trí không tầm thường trong đạo. Mà môn phái Y Đạt bị ra lệnh giết toàn bộ.
Khi đó A Nhất mới bảy tuổi, vào lúc sắp bị một đao chém chết thì Phương Cảnh Tân đã cứu hắn ta.
Lúc đấy Phương Cảnh Tân là người hành tẩu nhân gian của Phục Hy viện, vô tình tham gia vào chuyện này. Ông chỉ muốn tìm kiếm đệ tử nên đi dạo quanh nơi này. Ông nhìn thấy có người muốn giết A Nhất nên đã cứu hắn ta. Sau đó dừng danh tiếng của mình để đảm bảo, rồi đưa A Nhất về Phục Hy viện.
Ông nói A Nhất rất tốt, nhưng không phải đồ đệ mà ông muốn tìm, cho nên đã giao hắn ta cho Hoàng Tuyền Lưu.
Năm đó, Phụng Đẳng Nhàn đi theo cha tiêu diệt môn phái Y Đạt, sau đó cũng đi theo cha tới Phục Hy viện, vì vậy đã từng nhìn thấy A Nhất.
“Hôm nay bọn ta đại diện Phục Hy viện đến đây.” Hiển nhiên A Nhất đã không còn hứng thú với chuyện quá khứ nữa: “Chúng ta cần phải thương lượng nên đối phó Ma Tu như thế nào.”
“Ồ.” Phụng Đẳng Nhàn có sự kiêu căng vô lễ của người thượng đẳng: “Các ngươi có suy nghĩ gì?”
Giọng điệu nói chuyện của hắn ta khiến người ta rất khó chịu.
Trong Phục Hy viện, ngay cả Thiên Bất Dư có tính cách tương đối tốt cũng muốn đánh hắn ta rồi.
Sau khi nghe thấy tiếng bẻ tay rắc rắc ở bên cạnh, A Nhất cười ha ha, tiến về trước một bước, chắn trước mặt Thiên Bất Dư. Hắn ta nói: “Nhất định đừng mạo hiểm tấn công Ma Tu.”
“Ta biết trận chiến ở núi Thương Cẩu hại Trường Sinh Quân chìm vào giấc ngủ say bảy năm.” Phụng Đẳng Nhàn vẫn không quan tâm: “Nhưng quả thực khi đó bọn ta không hề quan tâm Ma Tu kia, cho rằng đám người các ngươi có thể giải quyết được vấn đề. Kết quả, các ngươi khiến bọn ta rất thất vọng. Đương nhiên, người bọn ta phái đi khi đó cũng khiến bọn ta rất thất vọng. Có điều, những người đến đây ngày hôm nay không phải bọn nhãi nhép khi đó nữa.”
“Ồ.” A Nhất mỉm cười: “Không ngờ Thiếu môn chủ lại tự tin như vậy.”
“Hừ.”
“Nhưng cũng phải thôi, trước giờ Phụng Nguyên Chính Dương môn có thực lực mạnh nhất, thế lực lớn nhất trong chính đạo, đặc biệt là Thiếu môn chủ đây, năng lực hơn tất cả các huynh đệ tỷ muội khác. Ta không nghĩ sai, nếu Thiếu môn chủ thành công chuyện lần này, vậy vị trí môn chủ của Phụng Nguyên Chính Dương môn chắc không còn bất ngờ nữa. Chính là Thiếu môn chủ rồi.” A Nhất tâng bốc hắn ta trước.
Tuy rằng Phụng Đẳng Nhàn biết A Nhất ăn nói quái gở, nhưng hắn ta nhận lấy không chút hổ thẹn.
“Chỉ là, nếu như ngươi thất bại…” A Nhất giơ ngón cái xuống dưới: “Vậy thì sau này Thiếu môn chủ sẽ bất lợi rồi.”
“Ma Tu kia thật sự rất kỳ lạ.” Phụng Đẳng Nhàn không phải là một người trẻ tuổi ngốc nghếch kiêu ngạo: “Nhưng dựa vào cuộc chiến giữa hắn và Trường Sinh Quân, bọn ta đã biết rồi, đó là một Ma Tu dị hóa. Sở dĩ hắn mạnh mẽ là vì có yêu ma nhập vào người và hắn có trận pháp kỳ quái có thể luyện người thành trân châu trong phạm vị nhất định. Lần này bọn ta đã chuẩn bị sẵn sàng rồi mới đến.”
Ở gần Đôi bờ Hoàng Tuyền, bọn họ đã bày trận pháp của Cửu Tinh Thị có phạm vi cực lớn.
Bọn họ phải đánh bay thứ trong cơ thể của Thạch Đông Lâm ra, sau đó sẽ bắt sống gã.
Bọn họ mời đến một số tu chân giả tu vi cao có sở trường tấn công, chỉ cần yêu ma thoát ra khỏi người Thạch Đông Lâm, bọn họ nhất định có thể bắt được nó.
A Nhất nghe vậy, sắc mặt thay đổi, nụ cười trên mặt đã không còn nữa.
Hắn ta hỏi: “Vậy các ngươi định xử lý yêu ma bị đánh bay kia như thế nào?”
“Bọn ta đã bày trận pháp bắt yêu ma rồi.” Phụng Đẳng Nhàn không hề để ý, nói kế hoạch cho bọn họ biết: “Bọn ta đã đặt sẵn vị trí yêu ma bị đánh bay.”
“Dừng kế hoạch của ngươi lại, đồ ngu xuẩn.” A Nhất lạnh lùng nói.
Phụng Đẳng Nhàn cau mày.
Hắn ta không thích người khác nói chuyện với mình như vậy.
“Mau dừng lại.” A Nhất cảm thấy bản thân không có thời gian giải thích nữa: “Thứ bên trong cơ thể Thạch Đông Lâm không phải yêu ma gì cả, là hung thú ở vực sâu. Nếu hung thú rời khỏi cơ thể của gã, rơi vào trong cái mà ngươi gọi là trận pháp kia, những người xung quanh sẽ chết chắc.”
Hung thú ở vực sâu.
Phụng Đẳng Nhàn trừng mắt, khó tin.
“Các ngươi định khi nào tiến hành kế hoạch? Bắt đầu chưa? Mau bảo bọn họ dừng lại, tất cả mọi người đừng làm bậy…”
A Nhất còn chưa nói xong đã có một tiếng động lớn vang lên.
Phụng Đẳng Nhàn trợn mắt nhìn A Nhất.
“Muộn rồi, không dừng lại được nữa.” Phụng Đẳng Nhàn nói với A Nhất: “Trước khi các ngươi đến, trận pháp đã khởi động rồi.”
Lúc bọn họ đang nói chuyện, trận pháp được khởi động, đã có hiệu quả. Bây giờ, hung thú ở vực sâu đã ở gần bọn họ.
“Trời ạ!” A Nhất dự cảm được gì đó, hét lớn với những người xung quanh: “Chạy đi!”
Người của Phục Hy viện được trải qua huấn luyện bài bản, khi A Nhất bảo chạy, bọn họ đã sử dụng Phù Không chú, bay thẳng lên trời. Động tác của Tam Hoàng là nhanh nhất, cho nên đã dùng kiếm xuyên thủng nóc nhà. Mấy người bay ra ngoài.
Đợi sau khi bọn họ rời khỏi, một móng vuốt cực lớn rơi xuống.
Căn nhà bọn họ vừa mới ở đó bỗng chốc trở thành đống hoang tàn.
Để không trở thành mục tiêu tấn công của hung thú, sau khi bọn họ bay ra ngoài thì nhanh chóng đáp xuống đất, ẩn nấp bên trong lá cây, quan sát tình hình cuộc chiến.
Một con hung thú to lớn, đen thui, mạnh mẽ đứng trên mặt đất, cơ thể của nó phải lớn hơn con người gấp mấy lần, đôi mắt màu vàng kim tỏa ra tia sáng tức giận. Nó là cơ thể thú, nhưng lại có một đôi cánh.
Nỗi sợ lớn nhất, vẻ ngoài đáng sợ nhất.
Bởi vì sự xuất hiện của nó mà sấm chớp đùng đùng.
Nhưng sức mạnh của sấm chớp không còn như trước đó, bởi vì bỗng nhiên kẽ hở vực sâu thay đổi lớn, bóng tối bao trùm phần lớn sấm chớp trên bầu trời.
Nhưng, cho dù là vậy thì âm thanh của sấm chớp đã đe dọa đến Nha Giác.
Động tĩnh ở chỗ này khiến tất cả tu chân giả tập trung ở đây đều vội vàng chạy tới.
Hung thú Nha Giác há miệng, hàm răng sắc nhọn lộ ra. Nó ngáp một cái, nhìn đám người xung quanh bằng ánh mắt khinh thường.
“Ta nói rồi, nếu các người thật sự muốn ra tay với ta thì đừng trách ta làm trái lời thề.”
Sau khi khói bụi bay lên, Thạch Đông Lâm cầm Quan Thương Hải xuất hiện trước mắt đám đông.
Bước bắt riêng Thạch Đông Lâm trong kế hoạch của những người kia cũng thất bại rồi.
Thạch Đông Lâm mím môi nhìn đám người, gã siết chặt nắm đấm.
Gã chỉ muốn yên lặng đợi vực sâu mở ra, không ngờ những người này lại đến quấy rối.
Gã đã hy sinh quá nhiều rồi, tất cả mọi thứ đều vì khoảnh khắc đó.
Trước lúc đấy, gã không thể để mọi thứ đổ sông đổ bể được.
Hung thú nhìn Thạch Đông Lâm một cái, sau đó hóa thành một làn khói đen, đi vào trong cơ thể của gã.
Ánh mắt của Thạch Đông Lâm biến thành màu vàng kim ngay lập tức, lông vũ màu đen quanh người rơi xuống đất. Gã cầm chặt Quan Thương Hải, hưng phấn và khát máu nhìn đám người xung quanh.
“Đến đi!”
Mọi chuyện chỉ xảy ra trong một thời gian ngắn ngủi, đám người A Nhất còn chưa kịp phản ứng lại, Nha Giác đã tiến lên giết chết rất nhiều tu chân giả có mặt.
Những tu chân giả này không thể nói là người đứng trên đỉnh, nhưng cũng không tầm thường. Nhưng khi đối diện với hung thú, bọn họ không thể chống cự được.
Thân kiếm của Quan Thương Hải cực lớn, mang theo sức mạnh của hung thú, giết sạch bọn họ.
“Tiêu rồi.” A Nhất cũng không ngờ mọi chuyện sẽ đi tới bước này.
Hung thú đối diện với những tu chân giả này, gần như là trong tư thái đàn áp hoàn toàn. Bỗng nhiên, nó phát hiện người nấp phía sau, bèn nhìn sang.
“Phục Hy viện…” Một người nào đó nằm sấp trên đất nhìn thấy đồng phục của Phục Hy viện thì giơ bàn tay nhuốm đầy máu ra, lên tiếng cầu cứu: “Cứu bọn ta…”
“Phục Hy viện, ha ha.” Nha Giác cười lên.
A Nhất trông thấy tình hình không ổn, vội vàng ra lệnh: “Tránh xa hung thú!”
“Được lắm, nếu các ngươi có thể chạy thoát.” Giọng nói của Thạch Đông Lâm gần ngay gang tấc.
Tốc độ của hung thú rất nhanh, nó đã tới phía sau người của Thiên Bất Dư.
Khoảnh khắc Thiên Bất Dư cảm nhận được hơi thở của hung thú, lập tức tạo ra kết giới. Quan Thương Hải chém lên kết giới, tạm thời không thể làm hại được Thiên Bất Dư.
Thừa dịp nó mất hồn trong giây lát, đám người A Nhất, A Nhị lập tức rời khỏi cành cây.
Vốn dĩ bọn họ có thể chạy thoát, nhưng mọi người đã bày ra trận pháp để bắt Thạch Đông Lâm, cho nên hiện giờ bọn họ không thể nào thoát khỏi khu vực này.
Nha Giác thấy bọn họ bỏ chạy không xa, lập tức cầm Quan Thương Hải đuổi theo. Sau đó, nó đuổi tới sau lưng người nào đó.
“Tránh ra!” Tam Hoàng đá bay A Nhị, rồi xuất hiện ở vị trí ban đầu của A Nhị. Nàng cầm thanh kiếm Phượng Cầu Hoàng lên, ngăn lại Quan Thương Hải.
Trong sáu người bọn họ, khả năng tấn công của nàng là mạnh nhất.
Tam Hoàng một tay cầm kiếm, một tay sử dụng pháp thuật. không ngừng tấn công Nha Giác.
Cho dù nó có sức mạnh hung thú, nhưng vẫn là cơ thể người phàm của Thạch Đông Lâm.
Tam Hoàng cảm thấy, nếu như nàng may mắn, có thể khiến cơ thể của Thạch Đông Lâm bị thương nặng.
Nhưng sự việc phát triển không hề đơn giản như nàng tưởng tượng, cú tấn công của Nha Giác không tầm thường. Thiên Bất Dư ở một bên không ngừng tạo ra kết giới, bảo vệ Tam Hoàng vào lúc Nha Giác muốn làm nàng bị thương. Đường Trĩ ném các loại phù chú trong ống tay áo ra, ở bên hông hỗ trợ tấn công. Thanh Lan ở một bên sử dụng trận pháp dẫn nổ sức mạnh thuật pháp bên trong lá phù của Đường Trĩ.
Lần đầu tiên bốn người hợp sức với nhau, nhưng chiến đấu rất ăn ý, hiệu quả tốt bất thường.
A Nhị là người tu y, chỉ đành cách xa chiến trường. A Nhất và A Nhị cùng tránh đi.
Hai người họ không phải sở trường chiến đấu.
Hiện trường tàn sát khốc liệt, pháp thuật thi triển không ngừng.
Những tu chân giả còn sống bỗng chốc nấp sau người A Nhất và A Nhị.
Kết thúc trận chiến đầu tiên, Tam Hoàng, Đường Trĩ, Thiên Bất Dư và Thanh Lan tập trung lại, bọn họ thở dồn dập, quần áo ướt đẫm mồ hôi. Tay cầm kiếm của Tam Hoàng đã chảy máu.
Nha Giác không ngờ bọn họ có thể đánh ngang tài ngang sức với mình, nó toét miệng cười.
“Không cần đắc ý.” Nó nói: “Thêm một trận nữa, các ngươi sẽ phải chết hết rồi.”
A Nhất cau mày.
Hắn ta cảm thấy Nha Giác nói không sai.
“Tam Hoàng!” Thiên Bất Dữ gọi nàng!
Trong số bọn họ chỉ có Tam Hoàng đánh được. Bọn họ cũng không hẳn là không đánh được, nhưng Tam Hoàng quả thực đánh rất tốt.
“Ồn chết đi được!” Tam Hoàng nhấc tay trái lên, lau máu ở khóe miệng: “Mẹ nó.”
“Tiếp chứ?” Nha Giác hỏi nàng.
“Đợi chút.” Tam Hoàng kéo áo: “Ngực to quá, có đôi khi rất không tiện.”
“Hừ.”
Nha Giác lập tức lao đến, Tam Hoàng nhấc Phượng Cầu Hoàng lên, dùng hết pháp lực trên người, xông qua đó.
Hai luồng sáng một đen một vàng lấp lóe.
“Đùng.” Phương Cầu Hoàng đã gãy.
Tam Hoàng phun ra một ngụm máu.
Khoảnh khắc này, A Nhất đứng ở bên cạnh quan sát trận chiến đã lâu xuất hiện, hắn ta kéo quần áo của Tam Hoàng, nhanh chóng mang theo nàng chạy đi.
Nha Giác đang định đuổi theo.
“Thiên Bất Dư!” A Nhất kêu gọi.
Thiên Bất Dư nghe thấy giọng nói của hắn ta, lập tức tạo ra kết giới.
“Đường Trĩ, bộc phá phù.” A Nhất vừa chỉ huy vừa đưa Tam Hoàng cho A Nhị.
A Nhị lập tức trị thương cho Tam Hoàng.
A Nhất nói một mệnh lệnh, Đường Trĩ sẽ làm ngay, tuyệt đối không lề mề. Hơn nữa, số lượng và phạm vi hắn ta ném bộc phá phù khiến Nha Giác bị bao vây bởi tầng tầng lớp lớp.
“Thanh Lan, đến ngươi!” A Nhất hét lên.
“Nổ!” Thanh Lan sử dụng trận pháp gia tăng sức mạnh của bộc phá phù.
Trong nháy mắt, vô số bộc phá phù xung quanh Nha Giác nổ tung.
Khi Đường Trĩ ném bộc phá phù, Thiên Bất Dư và Đường Trĩ đã cùng lúc lùi về phía sau từ trước.
Thanh Lan bởi vì sử dụng trận pháp nên đứng cách đó không xa.
Do bộc phá phù mà khói bụi và bùn đất xung quanh bay lên, tầm mắt của đám người trở nên mờ mịt.
“Khụ khụ khụ.”
“Sao thế?” A Nhất hỏi Đường Trĩ.
“Đánh trúng rồi.” Đường Trĩ tự tin.
A Nhất thở phào.
Nhưng hắn ta vẫn chưa thở phào xong thì có một bàn tay giơ lên từ trong khói mù bóp lấy cổ của Thanh Lan với tốc độ nhanh đến chóng mặt.
“Thanh Lan!” A Nhị phát hiện tai nạn bên kia của Thanh Lan.
Hung thú bóp cổ nàng, Thanh Lan ném một thuật pháp qua đánh trả lại. Vốn dĩ có thể phá hủy cánh tay của nó, nhưng phản ứng của hung thú rất nhanh, nó ném mạnh nàng tới sườn núi. Cơ thể của Thanh Lan đụng vào tảng đá, nàng cảm thấy lục phủ ngũ tạng của mình đều bị thương rồi, cổ họng lại càng hít thở khó khăn hơn vì cú tấn công vừa rồi.
“Ọe.” Nàng vẫn không biết đã xảy ra chuyện gì đã nôn ra một ngụm máu.
Hung thú trừng mắt nhìn sang, sau đó chạy tới phía nàng.
A Nhị đã bay về chỗ Thanh Lan từ sớm, rất rõ ràng hắn ta không thể nào là đối thủ của hung thú. Vậy nên việc hắn ta có thể làm chính là ôm lấy Thanh Lan, dùng cơ thể của mình và kết giới dốc hết sức tạo ra, bảo vệ cho Thanh Lan.
“Đừng mà…” Thanh Lan kéo tay A Nhị, muốn hất hắn ta ra. A Nhị thường ngày dễ bắt nạt, nhưng lúc này lại không thể đẩy ra được.
Dựa vào năng lực của A Nhị, kết cục chỉ có thể trở thành vong hồn dưới tay của hung thú mà thôi.
Khi tưởng tượng đến kết cục của hắn ta, nước mắt của Thanh Lan rơi xuống.
Vào lúc Quan Thương Hải sắp chém xuống người A Nhị, có một thanh kiếm sắc nhọn từ bên cạnh phóng ra, chặn Quan Thương Hải lại.
Nha Giác ngẩn người.
Điểu Kinh Tâm.
Thanh Lan nhận ra thanh kiếm này.
Một thanh kiếm chặn đứng Quan Thương Hải, nhưng trong tay kia của người đến vẫn còn một thanh kiếm khác. Nàng không hề do dự, đâm thẳng vào thân xác của Thạch Đông Lâm.
Thân xác của Thạch Đông Lâm bị đâm xuyên, phun ra một ngụm máu.
Gã di chuyển ánh mắt, nhìn về phía người đã tấn công mình.
“Đáng tiếc… Thanh kiếm làm ta bị thương không phải Điểu Kinh Tâm.”
_________
Vở kịch nhỏ:
Phỏng vấn: Là hai tuyển thủ của Chiến Ngũ Tra [*], các ngươi có gì muốn nói không?
[*] Chiến Ngũ Tra: Thường dùng để hình dung người có sức chiến đấu thấp, năng lực không đủ…
A Nhất: Trí tuệ và võ lực, đôi khi không thể có cả hai, ta cũng rất bất lực.
A Nhị: Đồng ý.
A Nhất (vỗ vai A Nhị): Nhưng kiểu người không có trí tuệ lẫn võ lực như A Nhị đây cũng rất hiếm có.