Phương Cảnh Tân là một người thật thà. Lúc trước, khi ông dẫn Thạch Đông Lâm về Phục Hy viện, đã nói thẳng với Thạch Đông Lâm, ông muốn nhận gã làm đồ đệ, chủ yếu là vì xử lý chuyện vực sâu. Phương Cảnh Tân sợ gã không rõ, còn bảo gã ngồi xuống, trò chuyện lải nhải cả ngày.
Nếu ngươi đồng ý trở thành đệ tử của Phương Cảnh Tân thì về sau hơn phân nửa pháp lực của ông đều là của ngươi, vị trí Chưởng môn của Phục Hy viện cũng là của ngươi. Khi ngươi lên làm Chưởng môn của Phục Hy viện, ngươi sẽ có được sự kính trọng của kẻ khác, sự sợ hãi của kẻ khác, địa vị khiến những kẻ khác trong tu chân giới khó chịu. Ngươi cũng sẽ có vô số châu báu, mạo hiểm không dứt, ấm no, sư môn vững chắc nhất và cuộc đời huyền thoại.
Nhưng, ngươi phải làm Chưởng môn phong ấn vực sâu. Cả đời này, ngươi chỉ có thể dây dưa với vực sâu, đương nhiên nếu may mắn, có thể là nửa đời. Vì vực sâu mà bôn ba, ngươi đã được định sẵn là không thể thành thật với bất cứ ai, không có bất cứ ai đứng cùng vị trí với ngươi. Tìm kiếm, học tập, kiên cường, cô đơn, nhẫn nại, thậm chí trả giá bằng cả mạng sống.
Còn nữa, về sau ngươi chính là chỗ dựa của Phục Hy viện.
Ta cần người tự nguyện làm những thứ này, cho nên ngươi không cần miễn cưỡng bản thân đồng ý với ta.
Nếu ngươi cảm thấy mình không thể thừa nhận những thứ này, ta vẫn sẽ dắt ngươi về Phục Hy viện. Ta có ba sư đệ sư muội, bọn họ đều sẽ sẵn lòng dạy ngươi.
"Ngài có kỳ vọng với ta sao?" Đứa nhỏ nhìn người trước mắt, nó gầy đến mức gò má hóp lại, nở nụ cười vui mừng. Trước kia nó chưa bao giờ biết, hóa ra nó có thể khiến người khác kỳ vọng. Người như nó, cũng có người muốn gặp.
Phương Cảnh Tân nghe vậy, mỉm cười xoa đầu nó, nói: "Ta thật sự cần ngươi."
"Ta đồng ý với ngài!"
Sống cũng được, chết cũng được.
Nó sẵn lòng trao đổi tất cả những thứ này.
"Vậy về sau nhờ con chăm sóc Phục Hy viện nhiều hơn." Phương Cảnh Tân ngồi xổm trước mặt nó, đối diện với nó.
Ngựa xe như nước, thế giới huyên náo lúc đầu lướt qua trước mặt hai sư đồ.
Vì những gì Phương Cảnh Tân nói, từ nhỏ Thạch Đông Lâm đã có một loại ý thức trách nhiệm kỳ lạ.
Gã luôn chăm sóc sư đệ sư muội, luôn mỉm cười với mọi người, hy vọng ai cũng sẽ thích mình, nhất là người của Phục Hy viện.
Cho dù đối mặt với người đáng ghét hay điều mình không thích, gã cũng có thể nở nụ cười.
Tuy Phương Cảnh Tân đã từng nói rất nhiều lần rằng gã không cần như vậy.
Nhưng từ khi sinh ra, gã đã được định sẵn là không bao giờ có thể hoàn toàn thẳng thắn thành khẩn với bất cứ ai.
Thường xuyên có người nói, Thạch Đông Lâm khác hẳn với người của Phục Hy viện. Bởi vì gã thật sự quá tốt.
Thạch Đông Lâm của lúc đó vẫn chưa chính thức trở thành người hành tẩu nhân gian của Phục Hy viện. Gã quanh quẩn trong việc trảm yêu trừ ma, không mệt mỏi, cũng không lười biếng.
Mỗi khi những người đó vì hành động của gã mà có cái nhìn khác về Phục Hy viện, gã sẽ cảm thấy tất cả những thứ này đều đáng giá.
Cuộc sống hiện tại thật sự quá tốt, gã là sự mong đợi của người khác, là đại sư huynh mà bọn sư đệ sư muội yêu thích, là đệ tử sư phụ coi trọng nhất.
Đương nhiên, trong Phục Hy viện, chỉ có Đường Trĩ không dễ đối phó.
Đường Trĩ khi đó, không thích nói chuyện lắm, nhìn thấy gã thì luôn rụt rè. Nhưng, điều đó không có nghĩa là Đường Trĩ của khi đó ghét Thạch Đông Lâm. Chỉ là một số tính cách mà Thạch Đông Lâm biểu hiện ra ngoài rất giống người đời trước từng khiến Đường Trĩ rơi vào hoàn cảnh khó khăn. Cho nên hắn ta luôn cố ý hoặc vô tình né tránh Thạch Đông Lâm.
Đường Trĩ là sư đệ trực thuộc của gã, Thạch Đông Lâm không muốn Đường Trĩ có thái độ như vậy, cho nên trong vòng vài năm, gã đã thử kéo gần quan hệ với hắn ta.
"Ngươi luôn như vậy sao?" Đường Trĩ hỏi gã.
"Cái gì?" Trở về Phục Hy viện sau khi xuống núi, Thạch Đông Lâm mang mứt quả ghim thành xâu cho Đường Trĩ, tỏ vẻ khó hiểu.
"Tại sao luôn yêu cầu ta nhất định phải chung sống hòa hợp với ngươi chứ?" Đường Trĩ thử nói rõ với gã: "Ta không ghét ngươi, nhưng, có một số người không dễ hòa hợp."
Không thể ép buộc hắn ta.
Đó chính là ý của Đường Trĩ.
Trong thân thể trẻ con ấy chính là linh hồn của người lớn.
Đường Trĩ nhìn ra Thạch Đông Lâm có một số tính cách xấu.
Thạch Đông Lâm vẫn cười, gã hơi hé miệng, có lời muốn nói phải ngăn lại mới dừng lại được.
Nhưng ngươi phải thích ta!
Bởi vì gã ở Phục Hy viện, phải là người như vậy.
Thạch Đông Lâm hiểu rõ mình là một người xấu xa cỡ nào, cho nên, khi Cố Phương nói gã là người tốt, gã thầm nghĩ muốn bật cười.
Từ trước tới nay gã đều không phải người tốt gì, gã chỉ là một kẻ vì lợi ích riêng.
Phương Cảnh Tân hiểu rõ tại sao mình lại dắt Thạch Đông Lâm về, cho nên đã dạy tất cả những gì có thể cho gã từ sớm.
Đương nhiên, quan trọng nhất chính là lịch sử của hung thú và trận pháp phong ấn kia.
"Sư phụ." Thạch Đông Lâm có một thắc mắc: "Ý của những tài liệu này là, chúng ta không thể hoàn toàn phong ấn vực sâu, chỉ có thể tạm thời phong ấn vực sâu."
"Đúng vậy." Phương Cảnh Tân giải thích: "Vực sâu là một không gian, chúng ta chỉ có thể tiếp xúc cánh cửa. Cho nên thật ra phong ấn vực sâu chính là đóng cánh cửa bị mở ra, sau đó khóa nó lại mà thôi."
"Sau đó đợi lần sau cửa mở, lại cần một người khác đi đóng cửa lại..." Đây là việc Phục Hy viện đã làm hàng nghìn năm nay.
"Ừm."
Thạch Đông Lâm như bị sét đánh.
Nhiệm vụ của gã là bảo vệ người của Phục Hy viện, nhưng hóa ra cho dù gã tính toán dâng lên mạng sống của mình thì cũng không cách nào làm được chuyện này sao?
Vậy sư phụ, ý nghĩa của việc ngài mang con về, không phải đã biến mất rồi ư?
Con sống ở đây để đáp ứng sự kỳ vọng của ngài.
Nếu như con không làm được, vậy chẳng phải sẽ không còn ý nghĩa gì sao?
"Chẳng lẽ không có cách nào có thể phong ấn vực sâu hoàn toàn, làm cho vực sâu không mở ra nữa sao?" Thạch Đông Lâm hơi sốt ruột hỏi Phương Cảnh Tân.
"Vậy mà con lại có hứng thú với chuyện này." Phương Cảnh Tân còn chưa biết cuộc nói chuyện nhìn như bình thường hôm nay sẽ có ảnh hưởng rất lớn với tương lai. Khi đó ông còn rất cảm động, Phục Hy viện cũng có thể có một người đứng đắn: "Nếu con có hứng thú, thật ra chúng ta có thể hỏi một người."
Người Phương Cảnh Tân nói, chính là người quản lý Tàng Thư Các, tiểu sư đệ, bảo bối trong lòng ông.
Phương Trì Thư nhận được tin tức của Phương Cảnh Tân, mang một chồng sách tới.
Mặc dù Phương Cảnh Tân và Phương Trì Thư cùng họ, nhưng không hề có quan hệ huyết thống. Phương Cảnh Tân là người tự xin vào Phục Hy viện, còn Phương Trì Thư thì được sư phụ bọn họ nhặt về lúc còn nhỏ. Trước đây Phương Trì Thư rất đáng yêu, chỉ vì muốn ôm ông ấy một cái mà Phương Cảnh Tân, Điệp Mỹ Nhân và Hoàng Tuyền Lưu có thể đánh nhau đến mặt mũi bầm dập.
Sau đó, sư phụ bọn họ muốn đặt tên cho Phương Trì Thư, ba người đều tích cực đề nghị Phương Trì Thư theo họ mình. Cuối cùng, bốn người bọn họ quyết định bằng việc đánh nhau. Sau khi Phương Cảnh Tân thắng thì chiếm được tư cách đặt tên cho Phương Trì Thư.
Vừa nhìn thấy cục cưng tiểu sư đệ, Phương Cảnh Tân đã hận không thể dính lên người ông ấy.
"Người có được cách chống lại trời thì không thể có được sức mạnh chống lại trời. Người có được sức mạnh chống lại trời lại không thể có được cách chống lại trời." Phương Trì Thư lạnh lùng nói cho Thạch Đông Lâm một sự thật của thế gian.
"Có ý gì?" Thạch Đông Lâm không hiểu.
"Nói cách khác, ngươi nói, muốn phong ấn vực sâu hoàn toàn." Phương Trì Thư vươn tay, đẩy Phương Cảnh Tân trên người mình ra, tiếp tục giải thích cho Thạch Đông Lâm: "Phục Hy viện có tất cả hai trận pháp phong ấn, một cái là phiên bản nguyên thủy nhất, một cái là phiên bản mới nhất. Theo lý thuyết, hai cái đều có khả năng phong ấn vực sâu hoàn toàn."
Thạch Đông Lâm tỏ ra vui vẻ.
"Nhưng, con người không làm được." Phương Trì Thư nói với gã: "Sức mạnh mà cơ thể người có thể thừa nhận có giới hạn, kể cả tu chân giả thiên tài, hay người hấp thu pháp thuật của người khác. Nhưng chỉ có con người mới nghiên cứu được trận pháp. Đây chính là, người có được cách chống lại trời nhưng không có sức mạnh chống lại trời. Nếu muốn dùng trận pháp phong ấn để phong ấn vực sâu hoàn toàn thì người sử dụng trận pháp phải có pháp lực vô tận. Vẫn là câu nói kia, con người không làm được."
"Ha ha ha." Thạch Đông Lâm nghe hiểu rồi: "Theo cách nói của ngài thì người có thể phong ấn vực sâu hoàn toàn chính là hung thú có thể sử dụng trận pháp ư?"
Bởi vì chỉ có hung thú, mới có được sức mạnh vô tận.
"Người có được sức mạnh chống lại trời, lại không thể có được cách chống lại trời." Phương Trì Thư nói: "Ngươi đã quên câu thứ hai. Thể chất của hung thú và con người khác nhau. Cơ thể của hung thú vốn đã vô cùng mạnh mẽ, cho nên từ khi sinh ra bọn chúng đã thiếu nhạy cảm đối với những công cụ, trận pháp và nhiều thứ khác do con người tạo ra. Nói đơn giản, nếu hung thú thật sự đến thế giới này thì có lẽ cũng sẽ khinh thường mấy thứ này."
"Khụ khụ, ta biết một hung thú, ta cảm thấy cũng được." Phương Cảnh Tân nhắc nhở sư đệ của mình: "Hắn ta học mọi thứ rất nhanh."
Người ông nói chính là Tư Mã Tĩnh.
"Ồ, nhưng chắc chắn hắn ta rất coi thường mấy thứ này." Phương Trì Thư còn đọc nhiều sách hơn đại sư huynh vô dụng của mình.
Phương Cảnh Tân trầm mặc, bởi vì Phương Trì Thư nói đúng.
"Được rồi, nếu không hỏi gì khác thì ta phải về Tàng Thư Các đây." Phương Trì Thư đứng dậy: "Ở đây có một ít tài liệu, sau khi xem xong ngươi phải trả lại cho ta, không được quá hạn, không được làm bẩn, không được thiếu."
"Có vấn đề khác, đệ đừng ở Tàng Thư Các mãi, có rảnh thì ra ngoài ăn cơm cùng bọn ta đi." Phương Cảnh Tân lại gần.
"Ta sẽ suy nghĩ." Phương Trì Thư nói.
"Con còn câu hỏi cuối cùng." Thạch Đông Lâm hỏi: "Con phải làm thế nào để đạt được sức mạnh vô tận?"
Phương Trì Thư nghe vậy, nhíu mày.
Thạch Đông Lâm đang đợi trả lời của ông ấy.
"Không có cách nào." Phương Trì Thư nói xong, rời khỏi phòng này.
Nói dối.
Nhìn bóng lưng Phương Trì Thư và Phương Cảnh Tân rời đi, Thạch Đông Lâm đã nhìn thấu lời nói dối của Phương Trì Thư.
Hai người cùng rời đi.
Phương Trì Thư suy nghĩ, cảnh cáo Phương Cảnh Tân: "Cẩn thận đại đệ tử của huynh."
"Ta tin tưởng Đông Lâm." Phương Cảnh Tân trả lời.
Phương Trì Thư nhìn đại sư huynh của mình, thầm thở dài một hơi.
Tu luyện của con người có giới hạn.
Nhưng pháp lực thì không có giới hạn.
Có điều, nếu con người muốn có được pháp lực không giới hạn thì sẽ phải trả giá phi thường.
Phương Trì Thư không muốn nói.
Sau đó, Thạch Đông Lâm đã thử đến Tàng Thư Các vài lần, gã muốn tìm kiếm tài liệu liên quan nhưng không thu hoạch được gì. Sách trong Tàng Thư Các của Phục Hy viện vừa nhiều vừa loạn. Hơn nữa, mỗi ngày Phương Trì Thư đều thay đổi vị trí của thư tịch, nếu ông ấy có chút lòng che giấu thì Thạch Đông Lâm không thể tìm được thứ gã muốn tìm.
Chuyện này, tạm kết thúc.
Nhưng không có nghĩa là nó đã kết thúc.
Rất nhiều người hỏi Thạch Đông Lâm, ngày đó, ngày đầu tiên ngươi trở thành người hành tẩu nhân gian của Phục Hy viện, ngày đầu tiên ngươi nhìn chăm chú vực sâu, ngươi đã thấy cái gì.
Câu trả lời của Thạch Đông Lâm là, ta đã thấy các Chưởng môn của Phục Hy viện, bắt đầu từ Tư Không Văn Nhân, đến Liễu Diệc Hành, thẳng đến Linh Triệt. Bọn họ đều phấn đấu quên mình đi vào vực sâu, sau đó bọn họ người thì chết, người bị tiêu diệt. Phần lớn trước khi chết bọn họ chẳng nhận được bất cứ điều gì ngoài sự cô đơn.
Thế gian ồn ào hỗn loạn, lại chưa từng có ai nhớ tới bọn họ.
Chuyện xưa của Thạch Đông Lâm đến đây là hết, đều là sự thật, không nói dối.
Nhưng sau đó, suy nghĩ của gã không phải là tại sao sau này mình lại phải trải qua những thứ này.
Mà là tại sao người của Phục Hy viện vẫn phải tiếp tục trải qua những thứ này?
"Vậy về sau nhờ con chăm sóc Phục Hy viện nhiều hơn." Phương Cảnh Tân từng dùng giọng điệu đùa giỡn, nói với gã những lời này.
Câu nói này, đã ăn sâu bén rễ vào tư tưởng của Thạch Đông Lâm.
Ta phải chăm sóc Phục Hy viện thật tốt.
Ta không muốn cứ cách mấy trăm năm, người của Phục Hy viện lại phải dâng hiến tất cả cho vực sâu không đáy này.
Người này nối tiếp người kia, một sự hy sinh vô tận.
Nếu con không thể bảo vệ Phục Hy viện, vậy sư phụ, ngài dẫn con về đây chẳng phải là vô ích rồi sao? Sự tồn tại của con cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa ư? Nếu con không làm được, vì sao không để con chết sớm trong cái mương hôi hám ở thành trấn kia đi.
Nghĩ đến việc này, sự tối tăm của vực sâu xâm chiếm trái tim Thạch Đông Lâm.
Khoảnh khắc này, gã nhập ma.
Người nhập ma, sẽ trở nên rất cố chấp, chuyện đã nhận định, trừ khi bản thân chết đi mới có thể dừng lại.
Đám hung thú trên bầu trời nhìn thấy Thạch Đông Lâm bởi vì một lần nhìn chăm chú vực sâu mà phát run, khóc lóc, nhập ma thì chúng biết, người hành tẩu nhân gian mới của Phục Hy viện đã bị hủy rồi.
Bọn chúng không biết Thạch Đông Lâm đã thấy bọn chúng mà chỉ biết vực sâu lại chăm chú nhìn chằm chằm vào lòng người.
Rồi chuyện xảy ra sau đó là những chuyện mà mọi người đã biết.
Thạch Đông Lâm không nói tiếng nào theo đường cũ về tới Phục Hy viện.
"Đại sư huynh, huynh đã về rồi?" Cố Phương thấy gã thì rất vui vẻ: "Cùng bọn muội chơi trò chơi đi!"
Thạch Đông Lâm luôn cưng chiều sư đệ sư muội lúc này lại không để ý đến Cố Phương, tiếp tục đi đến Tàng Thư Các.
Gã phải tìm ra cái gọi là biện pháp có thể phong ấn vực sâu hoàn toàn mới được. Nếu không, người chết kế tiếp có thể là Cố Phương, có thể là Phương Cảnh Tân, có thể là bất cứ ai của Phục Hy viện.
Gã ở Tàng Thư Các, thừa dịp Phương Trì Thư không có đó, lật tất cả thư tịch ra xem.
Cuối cùng, gã đã tìm được thứ mình muốn.
Nếu muốn phong ấn vực sâu hoàn toàn, phải rải trận pháp liên tục từ đáy đất cho đến tận đỉnh trời. Bày trận pháp trước, không khởi động cho đến thời khắc cuối cùng.
Nhưng cơ thể người thường không có đủ pháp lực để khởi động trận pháp liên tục.
Trừ khi có sự giúp đỡ... Tinh Tủy Châu.
Tinh Tủy Châu, được tinh luyện từ tinh hoa, sinh mạng của sinh vật, vật tốt nhất để luyện thành là... Người.
Bản thân sự tồn tại của con người đã là một loại năng lượng, chỉ cần có đủ người thì có thể tập hợp thành sức mạnh không thể tưởng tượng nổi. Thật ra theo đạo lý, những thứ khác cũng có thể luyện thành Tinh Tủy Châu, nhưng nếu muốn có được sức mạnh lớn nhất, trải qua nghiên cứu thì vật tốt nhất để luyện vẫn là người.
Nếu có thể nhận được sức mạnh của Tinh Tủy Châu, rải trận pháp liên tục thì có thể đóng cửa vực sâu vĩnh viễn.
Có được cách chống lại trời, không thể có được sức mạnh chống lại trời. Có được sức mạnh chống lại trời, không thể có được cách chống lại trời.
Thạch Đông Lâm lại nghĩ tới một cách.
Đó chính là, biến thành hung thú và có đủ số lượng Tinh Tủy Châu.
Ngay khi gã muốn lấy tất cả tài liệu đi thì Phương Trì Thư đã trở lại.
Vì để người của Phục Hy viện không biết mình định làm gì, vì kéo dài thời gian, Thạch Đông Lâm đã mang hết tài liệu có thể tìm được về Tinh Tủy Châu và trận pháp phong ấn đi.
Sau đó gã đốt một mồi lửa lớn, trốn khỏi Phục Hy viện.
Người của Phục Hy viện không cần biết gã làm gì, về sau việc gã làm cũng sẽ không liên lụy Phục Hy viện, cũng không liên quan đến Phục Hy viện.
"Thật ra không chỉ người của Phục Hy viện." Thạch Đông Lâm ngồi trên tảng đá, nói thật chậm với Lâm Kiến: "Không ai có thể cam đoan, mỗi một lần Phục Hy viện đều có thể phong ấn vực sâu thành công. Nếu một ngày nào đó không thành công, thế giới này cũng không còn lại mấy người. Đây chính là nội dung thảo luận giữa ta và Hạ Trường Sinh vào ngày đó. Một, vào lúc nguy cấp, liệu con người có thể áp dụng thủ đoạn cực đoan, thậm chí là hy sinh một số người để cứu vớt nhiều mạng người hơn? Hai, liệu con người có thể vì tất cả những người quan trọng hơn mà hy sinh người khác không? Lúc ấy ta đã nghĩ Hạ Trường Sinh là đệ tử phong ấn vực sâu mà Phương Cảnh Tân mới tìm được, cho nên mới nghiêm túc thảo luận hai vấn đề này với hắn. Lúc đó ta không nghĩ tới, trước mặt ta, chính là một con hung thú không coi sinh mệnh ra gì. Tất cả thảo luận trong suy nghĩ của hung thú đều không có ý nghĩa gì. Hai vấn đề này nên giao cho ngươi, Chưởng môn của Phục Hy viện."
"Ngươi cảm thấy ngươi lựa chọn giết hại những người của hiện tại là để giảm tổn thất cho tương lai, dùng mạng sống của bọn họ để cứu vớt tương lai. Lý tưởng rất tốt nha!" Lâm Kiến nói.
Thạch Đông Lâm không hề nghe được ý khen ngợi nào trong giọng y.
"Điều này khiến ta nhớ lại chuyện ở biên cảnh một quốc gia nào đó mà ta đã đi qua khi làm người hành tẩu nhân gian." Trong những năm tháng Lâm Kiến không thể gặp Hạ Trường Sinh, y đã dùng đôi chân mình đi qua rất nhiều nơi, dùng hai mắt của mình nhìn rất nhiều chuyện: "Có một quốc gia rất nhỏ, về cơ bản được chia thành hai khu vực. Một bên diện tích rất lớn, người cũng nhiều, rất phồn vinh hưng thịnh. Một bên khác thì diện tích khá nhỏ, người cũng ít hơn, người bên trong hầu như đều có khuyết tật, hoặc là tội ác chồng chất. Bởi vì nguyên nhân cư dân, nơi đó bần cùng dơ bẩn, phóng hỏa, không chuyện ác nào không làm. Ta đã nghĩ sao lại như vậy chứ, sau đó ta nghe những người ở nơi nghèo nàn nói về người ở phía bên kia. Hóa ra bởi vì, nếu phải chăm sóc những người khuyết tật này thì sẽ khiến khắp nơi phải trả giá lớn. Nếu muốn dành tinh thần và thể lực để quản lý những kẻ xấu đó, cũng cần trả giá nhiều hơn. Kết quả là, có người nghĩ ra một cách, tất cả người không khỏe mạnh, tất cả người không thể chăm sóc bản thân, tất cả kẻ ác, sẽ bị đuổi tới nơi bần cùng này để sống nốt quãng đời còn lại. Ở nơi đó, kẻ ác càng ác hơn, người đáng thương càng thêm đáng thương. Sau đó hiến tế bọn họ để ca múa cho sự thái bình nơi phồn hoa. Thạch Đông Lâm, đây là hy sinh thiểu số để đổi lấy đa số mà ngươi nói. Không ai muốn làm vật hy sinh kia, nhất là trong tình huống không có sự lựa chọn. Người nơi đó chỉ thấy vẻ đẹp của những người ấm no, không nghe được tiếng kêu la của người đau khổ. Đó không phải hành động anh hùng, mà là một loại hành động độc ác. Ta và ngươi đều đến từ nơi đau khổ không thể vươn lên, ngươi nên hiểu mới đúng."
Đây là quan điểm thứ nhất của Lâm Kiến.
"Hy sinh những người kia, luyện thành Tinh Tủy Châu, phong ấn vực sâu, cứu thế giới này." Lâm Kiến thở dài: "Không còn vực sâu thì ngày mai cũng sẽ có biển khổ, có địa ngục, có bóng tối. Hôm nay, hy sinh một nghìn người để đổi lấy đóng cửa vực sâu. Ngày mai, vì chấm dứt biển khổ, hy sinh một vạn người. Hôm nay, ngươi chỉ cần tính mạng của bọn họ. Ngày mai, ngươi cần tra tấn bọn họ, làm cho bọn họ tuyệt vọng hàng nghìn năm, mới có thể đổi lấy sự sống. Đó chính là trả giá, nếu không có điểm dừng, nó sẽ tiếp tục tăng lên, không có điểm cuối cùng."
Môi Thạch Đông Lâm run lên.
Đây là quan điểm thứ hai của Lâm Kiến.
"Thân là Chưởng môn của Phục Hy viện, ta cảm ơn trước vì những gì ngươi đã tính toán cho Phục Hy viện." Bây giờ, y chính là Chưởng môn chính thức và trọn vẹn của Phục Hy viện: "Nhưng thân là Chưởng môn của Phục Hy viện, ta cũng không thể tha thứ cho ngươi."
Không Sơn kiếm vừa ra, gió nổi lên, thổi tung tóc Lâm Kiến.
Y kiên nghị, quyết chí tiến lên, giống như những Chưởng môn trước đây của Phục Hy viện: "Ta cũng tiếc cho số phận Chưởng môn của Phục Hy viện, nhưng đây là lựa chọn của chúng ta, không ngu dốt, không giả nhân giả nghĩa, không hối hận."
"Nếu một ngày nào đó, các người thật sự thất bại thì sao?" Mặt Thạch Đông Lâm trở nên tái nhợt, gã không hề tự tin với lời mình nói.
"Đó là chuyện người đời sau phải quyết định." Lâm Kiến mỉm cười, vuốt ve Không Sơn kiếm: "Ta đã quá mệt mỏi vì việc này rồi, đừng có cái gì cũng bắt ta nghĩ, chừa chút việc cho người đời sau làm đi. Nói không chừng người đời sau cũng không có đáp án, có lẽ tới một ngày nào đó, mọi người đều bị diệt vong mới là thiên đạo. Nhưng tất cả những dự cảm này đều không phải lý do cho việc chém giết người vô tội hiện tại. Rút kiếm đi, ta cảm thấy ta cần lấy lại công đạo cho những người này từ trên người ngươi."
Thạch Đông Lâm sửng sốt, gã muốn cười, cuối cùng, cũng thật sự nở nụ cười.
Đây là đồ đệ mà Phương Cảnh Tân muốn, đây là Chưởng môn mà Phục Hy viện muốn.
"Được, ngươi có đạo lý của ngươi, ta có đạo lý của ta." Người đã nhập ma, không thể dao động tâm trí, nếu không hoàn toàn phát điên thì không ai có thể cứu mình: "Nhưng ta sẽ không đánh với ngươi."
Lâm Kiến không hạ kiếm xuống ngay.
"Không phải là ta không muốn cho ngươi một lời giải thích, mà là bởi vì... Cơ thể của ta đã bị tàn phá, không thể chịu sự giày vò của ngươi nữa." Thạch Đông Lâm cố ý nói với giọng điệu trêu đùa.
Lâm Kiến há miệng, khi y đang muốn nói thì một giọng nói truyền đến, ngắt lời y.
"Phiền ngươi đừng có tùy tiện đùa giỡn nam nhân của ta được không?"
Hai người nhìn qua.
Một nam nhân mặc y phục đen đi tới, mái tóc đen của hắn được buộc lại bằng một sợi dây buộc tóc màu xanh biếc, bên hông thắt đai lưng màu vàng, trên vạt áo và tay áo thêu hoa bỉ ngạn màu đỏ.
Nam nhân có ngoại hình xinh đẹp như vậy đã rất hiếm gặp, hắn lại còn ăn mặc và trang điểm đẹp như thế.
Nếu con người giống như những bông hoa, phải có người tới gần thưởng thức mới có thể hiểu được vẻ xinh đẹp của chúng thì Hạ Trường Sinh lại không muốn lay động theo gió, hắn tuyên bố với thế giới, mau đến xem vẻ đẹp và phong cách của ta.
Hắn đi từng bước qua.
Hai vị tu chân giả cùng có liên hệ với vực sâu lập tức cảm nhận được hơi thở hào hùng của hung thú.
Hạ Trường Sinh xoay tròn quạt giấy trong tay, sau đó hắn mở cây quạt ra một cách tự nhiên mà đẹp mắt, mỉm cười đi đến bên cạnh Lâm Kiến.
"Thân thể của huynh đâu rồi?" Lâm Kiến vừa lên tiếng đã hỏi câu này.
"Thân thể người phàm không tiện cho ta nghênh chiến, vậy nên ta đã ném cho bọn A Nhất chăm sóc rồi." Hạ Trường Sinh bình tĩnh tự nhiên, sau đó thu quạt lại.
"Ngươi đã đánh bại tất cả hung thú ở đó sao?" Cho dù Thạch Đông Lâm biết lúc này Hạ Trường Sinh sẽ không động thủ với mình nhưng vẫn đề cao cảnh giác như gặp cường địch: "Xem ra ta đã thật sự sai rồi, ta đã quá coi thường ngươi."
"Đâu có, khiêm tốn." Hạ Trường Sinh chỉ cây quạt về phía gã: "Khen thêm chút nữa cũng được."
Lâm Kiến nhíu mày, nhìn sườn mặt Hạ Trường Sinh.
"Nhíu mày nhăn mặt cái gì, ta cũng đâu cắm sừng đệ." Hạ Trường Sinh dí quạt lên ấn đường Lâm Kiến.
"Huynh bị thương ở đâu?" Lâm Kiến hỏi thẳng hắn.
"Đệ còn tiếp tục trừng mắt với ta, hung dữ với ta, không cho ta mặt mũi ở bên ngoài như vậy, ta sẽ đau lòng." Hạ Trường Sinh bất đắc dĩ gõ quạt giấy lên trán mình.
"Nếu huynh không thành thật, ta sẽ cưỡng hiếp huynh." Lâm Kiến uy hiếp.
"Đệ làm ơn nói chuyện thì hãy xem trường hợp và người xung quanh." Hạ Trường Sinh đẩy mặt y.
"Cẩn thận ta cưỡng hiếp huynh ngay tại đây." Lâm Kiến ghét nhất giọng điệu đùa cợt của hắn.
"Sau này các người còn rất nhiều thời gian để tán tỉnh." Thạch Đông Lâm nhắc nhở bọn họ: "Hiện giờ có thể nghe ta nói hết không?"
"Ngươi còn muốn nói gì?" Hạ Trường Sinh kinh ngạc: "Ta đã trải đường giúp ngươi hết rồi, để thỏa mãn giấc mộng của ngươi, mau đi phong ấn vực sâu đi. Sẽ không có bất luận kẻ nào hay hung thú nào có thể ngăn cản ngươi."
Thạch Đông Lâm nghe vậy, nở nụ cười: "Đúng là ngươi đã biết."
"Lúc trước chỉ là suy đoán thôi, khi ta gặp lại ngươi ở Đôi bờ Hoàng Tuyền, ngươi lại hỏi ta câu hỏi ngu ngốc về việc giải cứu thế giới. Lúc đó ta đã nghi ngờ. Sau đó, ta cố ý để Phương Cảnh Tân đến Đôi bờ Hoàng Tuyền tìm ngươi, để ông ấy nói với ngươi, đừng dùng trận pháp tinh luyện nữa. Nếu ngươi là kẻ ác thật thì sẽ không nghe lời ông ấy. Linh Chi Châu chỉ là một cái bậc thang, ngươi có thể không để ý tới, nhưng ngươi vẫn đi xuống, ta có thể chắc chắn, ngươi không muốn mở cửa vực sâu, cũng không muốn đạt được thứ gì đó từ hung thú."
"Ha, hung thú gian xảo." Thạch Đông Lâm chịu thua.
Hạ Trường Sinh thở dài, nói: "Những hy sinh trong quá khứ không thể lấy lại được, nhưng ít nhất, ngươi nắm giữ một khả năng trong tay."
"Khả năng phong ấn vực sâu mãi mãi sao?" Thạch Đông Lâm cười.
Hạ Trường Sinh nghe vậy, chỉ nở nụ cười, vẫn chưa đáp lại.
"Đại sư huynh." Lâm Kiến khẽ lắc đầu với hắn.
Hắn không thể làm.
Hạ Trường Sinh vươn tay, kéo tay Lâm Kiến, ra hiệu cho y an tâm chớ nóng nảy.
"Ta chỉ cần đi làm là được ư?" Thạch Đông Lâm hỏi Hạ Trường Sinh.
Hạ Trường Sinh gật đầu.
Ngay khi Hạ Trường Sinh đồng ý, từ mặt đất, đến không trung, từng trận pháp nối tiếp nhau, trải dài lên trên.
Đây chính là bày trận, kế tiếp, cần khởi động trận pháp.
Thạch Đông Lâm ngửa đầu nhìn trận pháp nối thẳng lên trên, giống như một con đường xuyên đến vực sâu.
Đây cũng là đường của gã, chỉ một mình gã có thể đi.
Thạch Đông Lâm rút Quan Thương Hải ra, hãy để thanh kiếm mà Phương Cảnh Tân tặng mình đi cùng mình đoạn đường cuối này.
Thạch Đông Lâm ngự kiếm bay thẳng lên không trung, gã vừa bay, vừa khởi động trận pháp.
Theo những gì viết trong thư tịch, nếu gã muốn phong ấn vực sâu hoàn toàn thì không thể khởi động một trận pháp hoàn toàn. Bởi vì nếu làm vậy, vực sâu sẽ tạm thời đóng cửa. Gã phải mở tất cả trận pháp ra, sau đó khởi động trận pháp cuối cùng, mới có thể đạt được mục đích của mình.
Nếu là người bình thường thì chỉ khởi động một trận pháp đã dùng gần hết pháp lực. Nhưng trên người gã có Tinh Tủy Châu, mỗi khi sức mạnh cạn kiệt, gã lại dùng một viên Tinh Tủy Châu giúp cơ thể mình tràn đầy sức mạnh. Sau đó lại tiêu hao hết, không ngừng lặp lại.
Mỗi một viên Tinh Tủy Châu dùng hết đều bị lốc xoáy của vực sâu hút đi.
Cơ thể Thạch Đông Lâm dần dần không chịu nổi nữa.
Gã là người trần mắt thịt, bị tàn phá bởi sự tác động qua lại giữa Tinh Tủy Châu và trận pháp, tinh thần hoảng hốt.
Cuối cùng thứ giúp gã chống đỡ, lại là tâm ma của bản thân.
Hoàn thành đi.
Hoàn thành giấc mộng ngu xuẩn của gã đi.
Thạch Đông Lâm giơ tay lên, da thịt gã đã bị hủy, gần như chỉ còn lại xương trắng.
Ngay lúc gã đang cố gắng leo lên trên, trong vực sâu, một móng vuốt đen khổng lồ xuất hiện.
Móng vuốt kia khẽ đẩy đầu Thạch Đông Lâm.
"Rắc." Xương trắng vỡ vụn, Thạch Đông Lâm ngừng động tác.
Lúc này, gã chỉ còn cách phía chân trời một đoạn.
Thạch Đông Lâm cứ như vậy, trơ mắt nhìn đoạn đường cuối cùng mà bản thân không chạm tới được, sau đó ngã xuống.
"Bịch bịch." Gã rơi xuống mặt đất, xương cốt chia năm xẻ bảy.
Đây là lý do mà người phàm khuyên can, đừng khiêu chiến với lẽ trời.
Thạch Đông Lâm bị oán niệm quấy phá, hồn phách không rời khỏi cơ thể ngay. Gã không dám tin, cũng không thể tin, gần như sắp trở thành ác quỷ.
Lúc này, một ông cụ gầy yếu tập tễnh đi đến, tới trước hộp sọ của gã.
Ngay cả đầu lâu của gã cũng đã nứt ra rồi.
Phương Cảnh Tân ôm xương cốt của gã, nói với giọng dịu dàng: "An tâm ngủ đi, Thạch Đông Lâm, đệ tử của ta."
Lẽ ra hồn phách không có cảm giác thật, nhưng Thạch Đông Lâm lại rơi một giọt nước mắt.
Gã quỳ gối trước mặt Phương Cảnh Tân, bỗng vươn tay, giọng nói tràn đầy bi thương: "Sư phụ, xin đừng trách mắng con, thật ra con, thật..."
Rất muốn nhận sai, rất muốn gặp lại người một lần.
Phương Cảnh Tân ngẩng đầu, xuyên qua không khí trước mắt, ông thấy người quỳ gối nơi đó.
"Sư phụ..."
Tan biến rồi.
Tảng đá chìm vào biển rộng, im hơi lặng tiếng.
--------------------
Vở kịch nhỏ 1:
Phương Cảnh Tân: Mỗi khi người ta nói trên thế giới này không có điều gì hoàn hảo, ta sẽ... Đây đây đây! (chỉ vào Phương Trì Thư)
Phương Trì Thư: ...
Vở kịch nhỏ 2:
Hạ Trường Sinh: Đệ không cảm thấy ta hoàn hảo sao?
Lâm Kiến: Mặt đại sư huynh đúng là hoàn hảo, nhưng tính cách thì... không đúng rồi.
Hạ Trường Sinh: ... Hừ.
Lâm Kiến: Vừa rồi ta chỉ nói giỡn thôi, đại sư huynh rất hoàn hảo!
Vở kịch nhỏ 3:
Tổ hợp đại sư huynh x3
Thạch Đông Lâm: Tuy chỉ làm một khoảng thời gian, được rồi, ta cũng là đại sư huynh.
Phương Cảnh Tân: So với đại sư huynh, sư đệ sư muội hay gọi ta là sư huynh vô dụng hơn.
Hạ Trường Sinh: Ta chính là đại sư huynh, không ai thích hợp với danh hiệu này hơn ta.