Đại Sư Huynh Chỉ Biết Soi Gương Trang Điểm

Chương 115: Năm này qua năm khác



Đi một bước, lỡ một bước, kiếm củi ba năm thiêu một giờ.

Ngay lúc Thạch Đông Lâm sắp tới đỉnh vực sâu, một con hung thú duỗi móng vuốt xuống, không chút lưu tình, tấn công Thạch Đông Lâm đã không còn khả năng chống cự.

Hung thú sẽ không để gã thực hiện được kế hoạch của mình.

Trong khoảnh khắc xương cốt của Thạch Đông Lâm rơi từ không trung xuống, Lâm Kiến gần như vươn tay theo bản năng, che trước mặt Hạ Trường Sinh, sau đó kéo hắn lùi lại một bước.

Hạ Trường Sinh ở sau lưng y muốn nói lại thôi.

Nếu không nhầm thì hắn mới là người có sức chiến đấu mạnh hơn chứ nhỉ.

"Ta không biết tại sao huynh muốn để Thạch Đông Lâm đi làm loại chuyện ngu xuẩn này." Mặc dù Lâm Kiến không hài lòng với quyết định vừa rồi của Hạ Trường Sinh, nhưng vẫn không nói gì thêm.

Hạ Trường Sinh cúi đầu, liếc mắt nhìn Lâm Kiến một cái, lặng lẽ thở dài một hơi.

Làm sao Thạch Đông Lâm không biết kế hoạch của mình có khả năng thất bại chứ.

Cho nên, gã mới hỏi ý kiến của Hạ Trường Sinh trước khi thực hiện kế hoạch.

Ta chỉ cần đi làm là được sao?

Đúng vậy, ngươi chỉ cần đi làm là được.

Vào lúc Thạch Đông Lâm ra tay, hắn biết mình đã hoàn thành việc của bản thân.

Cái chết, không còn nằm trong phạm vi lo lắng của gã.

Gã biết mình đã thành công.

Lúc Thạch Đông Lâm thất bại, Lâm Kiến lập tức lấy quyển trục trận pháp mình mang đến ra. Y mở quyển trục, lấy trận pháp ra, lập tức hoàn thành việc bày trận.

Thạch Đông Lâm trả lại phiên bản trận pháp của Linh Triệt cho y. Nhưng đối với y, trong tình huống hiện tại, đương nhiên y vẫn muốn dùng trận pháp đầu tiên mà mình đã nghiên cứu vô số lần và quen thuộc hơn.

Lúc y muốn khởi động trận pháp, một trận gió lớn thổi tới, thổi bay quyển trục sang chỗ trống bên cạnh y, cũng thổi trúng y phục của y làm nó không ngừng quét lên mặt y.

Hơi thở của hung thú ùn ùn kéo đến, vây quanh nơi này.

Tay Lâm Kiến run lên, y cau mày, ngẩng đầu nhìn lên.

Hung thú bay đầy trời, không ít hung thú người đầy vết thương, xem ra tình hình không tốt. Chắc đám hung thú này chính là đám vừa đánh nhau với Hạ Trường Sinh kia.

"Đại sư huynh!" Lâm Kiến quay đầu nhìn Hạ Trường Sinh, cũng muốn hỏi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

"Ta cũng không nói mình đã giết hết bọn chúng." Hạ Trường Sinh cảm thấy sự kỳ vọng mà Lâm Kiến dành cho mình quá cao rồi. Tuy hắn có tự tin, chỉ cần đủ thời gian, hắn thật sự có thể tiêu diệt hết đám hung thú kia. Nhưng hiện tại thời gian gấp rút, hắn vội vàng qua bên này, đương nhiên không thể đánh nghiêm túc với bọn chúng. Cho nên vừa rồi Hạ Trường Sinh hiện ra chân thân [*], thừa dịp bọn chúng chưa kịp chuẩn bị đã giết hai con. Sau khi uy hiếp đám hung thú này thì dùng trận pháp nhốt bọn chúng lại rồi nhanh chóng chạy lại đây.

[*] Chân thân: Thân thể thực

Trận pháp có tác dụng với hung thú, nhưng không thể nhốt bọn chúng lâu.

Cho nên, lúc này thời gian trôi qua, đám hung thú lập tức thoát ra và đến đây.

Nghe xong toàn bộ quá trình, Lâm Kiến trợn mắt há hốc mồm.

Hắn cũng không đáng tin quá rồi!

"Dáng vẻ của đệ rất ngốc, khép miệng lại." Hạ Trường Sinh tiến lên, vươn tay, khép miệng Lâm Kiến lại.

"Bịch." Đám hung thú trực tiếp đổ bộ xuống, đồng thời tấn công Lâm Kiến.

Lâm Kiến nhận thấy có nguy hiểm, nhặt quyển trục trên đất lên, lấy một tấm hoàng phù trong tay áo ra. Y để hoàng phù lên quyển trục, chú thuật trên phù in lên quyển trục. Lâm Kiến cầm quyển trục trong tay, dùng sức vung về phía hung thú trước mặt. Tức thì, một con mãng xà khổng lồ màu đen chui ra từ quyển trục, nó thè lưỡi, bất ngờ cắn hung thú.

Hung thú bị tấn công, theo bản năng cắm móng vuốt lên thân mãng xà. Nó dùng bao nhiêu sức đánh mãng xà thì lực sẽ đập lại người nó bấy nhiêu.

Nó bị đánh bay.

Sau khi tấn công hung thú gần mình nhất, Lâm Kiến ôm eo Hạ Trường Sinh, sử dụng Phù Không chú, lập tức lui về sau.

Hạ Trường Sinh không nhịn được cà khịa: "Làm sao lại đến lượt đệ bảo vệ ta chứ?"

"Chẳng lẽ ta không nhìn ra huynh đã bị thương nên mới không thể không vứt bỏ thân xác phàm nhân, còn vừa xuất hiện đã nói những thứ không liên quan vì muốn che giấu gì đó sao?" Lâm Kiến trừng hắn.

Hạ Trường Sinh chột dạ mở quạt ra, che mặt mình.

Lâm Kiến rất muốn khởi động trận pháp phong ấn vực sâu, nhưng còn chưa tới lúc.

Sở dĩ Thạch Đông Lâm có thể muốn lên thì lên, là bởi vì bản thân gã có được sức mạnh của Tinh Tủy Châu, mục đích sử dụng trận pháp của gã cũng khác y. Nếu Lâm Kiến muốn sử dụng trận pháp phong ấn, còn phải chờ thêm một khoảng thời gian.

Chỉ có thiên thời, thời gian, địa lợi, địa điểm, nhân hòa, người dùng trận pháp.

Ba điều kiện đều đủ hết, mới có thể thuận lợi phong ấn vực sâu.

Hiện giờ, y đang bày trận.

Nhưng trong thời gian ngắn ngủi này, chỉ cần y bất cẩn một chút, đám hung thú đều có thể bắt y xé thành vài đoạn.

Con hung thú bị Lâm Kiến đánh bay gầm lên giận dữ.

Cơ hội hiếm có, Hạ Trường Sinh nói thầm với Lâm Kiến: "Hung thú trước mặt ngươi, tên là Nha Điểu, Nha xuất phát từ quạ đen. Tại sao lại xuất phát từ đó đây, bởi vì nó là... Chính là miệng quạ đen mà đám phàm nhân các người hay nói. Năm đó chúng ta khai chiến với thần, trước trận chiến cuối cùng, nó nói một câu, lẽ nào chúng ta sẽ thất bại sao? Sau đó, chúng ta đã thua."

"Hạ Trường Sinh!" Nha Điểu bị Hạ Trường Sinh chọc giận, động móng vuốt, lập tức vọt qua.

Đầu Lâm Kiến đổ mồ hôi lạnh.

Cuối cùng y cũng biết tại sao quan hệ của Hạ Trường Sinh và đám hung thú không tốt lắm. Đại sư huynh của y đúng là rất dễ đắc tội với người khác, theo một mức độ nào đó, đây đúng là thiên phú dị bẩm.

"Đứng lại!" Hạ Trường Sinh quát.

Ngôn linh có hiệu lực.

Đáng tiếc ngôn linh của hắn không thể áp chế tất cả hung thú, hung thú khác bỏ lại Nha Điểu bị Hạ Trường Sinh ngăn cản, tiếp tục lao đến.

Lâm Kiến cầm Không Sơn kiếm, che trước mặt Hạ Trường Sinh.

Không Sơn kiếm vốn được tạo ra để đối phó với hung thú. Những đòn tấn công mà đám hung thú này cho rằng là nhỏ bé không đáng kể, lại đều có hiệu lực.

Lâm Kiến khéo léo chui vào giữa đám hung thú, Không Sơn kiếm mang theo gió lớn, tấn công tất cả hung thú xung quanh. Sau khi nhận thấy kiếm trong tay Lâm Kiến có thể làm mình bị thương, đám hung thú dùng cánh bao lấy cơ thể mình.

Kiếm không thể xuyên qua cánh dày, Lâm Kiến lập tức sử dụng pháp thuật bay lên trời cao.

Ở trên không trung, y sử dụng trận pháp bao vây, tạm thời nhốt tất cả hung thú lại.

Khi y làm xong tất cả những thứ này thì thở phào một hơi nhẹ nhõm, lúc chuẩn bị đáp xuống, một con hung thú đã phá trận pháp của y. Hung thú lập tức bay về phía Lâm Kiến, móng vuốt sắc nhọn, chuẩn bị xé xác y.

Khi nó sắp bắt được Lâm Kiến, Hạ Trường Sinh lập tức bay lên, nhắm vào móng vuốt của hung thú, vươn chân, đá mạnh.

Cho dù lúc này hắn đang trong hình dạng con người, nhưng chỉ là hung thú thay đổi hình dáng mà thôi. Hắn vẫn là một con hung thú thực sự, cho nên sức mạnh của một đá này không hề nhỏ, trực tiếp đá bay hung thú kia.

Nguy cơ chưa giải trừ.

Hung thú lũ lượt xông lên.

"Phạch." Hạ Trường Sinh lập tức mở quạt ra, đôi mắt đẹp sắc bén, tóc đen tung bay.

Lâm Kiến và Hạ Trường Sinh tựa lưng vào nhau, nhìn đám hung thú không ngừng tới gần.

"Sau khi trận pháp khởi động, ta và huynh sẽ bị vực sâu hút vào." Lâm Kiến nói với giọng gần như vui vẻ.

Hạ Trường Sinh nở nụ cười: "Ta đã gặp rất nhiều Chưởng môn của Phục Hy viện, đây là lần đầu tiên có một Chưởng môn vội vã tiến vào vực sâu."

"Huynh muốn nghe câu trả lời lãng mạn, hay câu trả lời thực tế hơn?" Lâm Kiến cũng cười.

"Lãng mạn chút đi, đệ biết ta thích lời ngon tiếng ngọt mà."

Lâm Kiến cầm Không Sơn kiếm, tranh thủ quay đầu lại ngắm Hạ Trường Sinh một chút, nói với hắn: "Chỉ cần ở cùng huynh, mặc kệ là địa ngục, hay vực sâu, ta đều vui vẻ chịu đựng."

Hạ Trường Sinh sửng sốt, sau đó cười lớn: "Nói những lời như vậy nhiều hơn có phải tốt không, tại sao phải hung dữ với ta chứ?"

"Bởi vì huynh có chuyện gạt ta." Lâm Kiến nắm tóc hắn, để hắn quay lại nhìn mình một cái.

Hạ Trường Sinh nghiêm túc hỏi y: "Chẳng lẽ trước giờ đệ chưa từng gạt ta chuyện gì sao?"

Lâm Kiến tiến lên, hôn hắn, nói: "Đương nhiên không có, đại sư huynh của ta."

Hạ Trường Sinh nheo mắt lại.

Tán tỉnh kết thúc như vậy, lúc này bắt đầu lao vào đánh nhau.

Thời gian từ từ trôi qua.

Lâm Kiến cầm Không Sơn kiếm trong tay, trên người đều là vết thương lớn nhỏ khác nhau. Y tính thời gian, lập tức lao xuống từ không trung, muốn đến thẳng mắt trận của trận pháp.

Tất nhiên hung thú sẽ ngăn y lại, không cho y thực hiện được mục đích.

"Cuối cùng cũng đến lúc!" Hạ Trường Sinh cúi người xuống, che trước mặt Lâm Kiến.

Hắn để lộ chân thân, cơ thể động vật khổng lồ đứng giữa không trung. Tất cả hung thú lao xuống đều bị hắn ngăn lại, toàn bộ dừng giữa không trung.

"Bịch!" Tất cả hung thú đều va vào vào người hắn.

Giống như một quả cầu sét đánh vào một tầng mây dày, ánh điện lóe lên bốn lần, sau đó tất cả đều bị chặn lại giữa không trung.

Đám hung thú đông nghìn nghịt vây cùng một chỗ, gào thét đầy căm phẫn, muốn phá tan thân hình của Hạ Trường Sinh. Cơ thể của Hạ Trường Sinh bị đám hung thú đang tức giận cắn xé, máu thịt của hắn bị kéo ra, lông chim màu đen nhiễm đầy máu tươi.

Nhanh lên!

Hạ Trường Sinh cắn răng chịu đựng.

Cuối cùng Lâm Kiến đã đáp xuống mặt đất, đứng ở trung tâm của trận pháp.

"Khởi động đi!" Lâm Kiến cắn răng, cắm Không Sơn kiếm trong tay vào mắt trận.

Ngay lập tức, bắt đầu từ chỗ y đứng, một luồng gió to vô hình tản ra bốn phía.

Vô ảnh vô hình, nhưng thật sự tồn tại.

Trên bầu trời, khe hở của vực sâu mở ra, một vòng xoáy đang xoáy tròn.

Đám hung thú bỗng vươn móng vuốt về phía người thường bên dưới, phát ra tiếng gầm bi ai.

Đừng!

Từ trong khe hở của vực sâu, từng sợi dây thừng màu đen lần lượt rơi xuống.

Mà lúc này, Hạ Trường Sinh cũng đã chống đỡ đến cực hạn. Hắn không còn sức tiếp tục ở giữa không trung nữa, hạ cánh, rơi thẳng xuống.

Bên dưới hắn là Lâm Kiến, để phòng ngừa đè chết Lâm Kiến, Hạ Trường Sinh dùng hơi sức cuối cùng, thu nhỏ thân hình to lớn của mình lại, biến thành hình dạng con người.

Hắn ngã ngửa xuống, cho nên khi hắn khôi phục hình người đã thấy rõ những sợi dây thừng màu đen treo lủng lẳng trên vực sâu, từ trên trời rơi xuống, lần lượt trói chặt cổ đám hung thú.

Đám hung thú không ai bì nổi, liều mạng giãy dụa, phát ra tiếng kêu la đáng thương.

Bọn chúng vẫn chưa tận hưởng đủ thời gian trên thế giới này.

Bọn chúng vẫn chưa nhìn thấy mặt trời đã thảo luận bấy lâu nay.

Hoa đâu? Không có hoa.

Khi xuất hiện lại vẫn là giết chóc như trước.

Sau khi kết thúc, chẳng còn lại gì.

Đôi khi hung thú của cõi hư vô cũng muốn hỏi.

Vì sao lại ra đời, vì sao lại sống, vì sao lại tranh đấu, vì sao lại chờ mong kết cục khác.

Trận pháp đã khởi động hoàn toàn, đám hung thú bị dây thừng màu đen túm lấy, lập tức bị kéo vào vực sâu.

Lâm Kiến khởi động trận pháp xong, pháp lực toàn thân giống như bị rút cạn, y thiếu chút nữa đã ngã xuống. Cuối cùng, y vẫn dựa vào chút hơi sức cuối cùng, nửa quỳ trên mặt đất.

Y đã không thể bận tâm đến chuyện khác, nhưng sau khi khởi động trận pháp, y vẫn ngẩng đầu nhìn.

Hạ Trường Sinh ngã xuống.

Lâm Kiến dùng hết pháp lực cuối cùng, làm một pháp thuật cho hắn.

Hạ Trường Sinh cứ như vậy, chậm rãi an toàn rơi xuống mặt đất.

"Khụ khụ khụ."

Hạ Trường Sinh đứng lên, quay đầu đối diện với Lâm Kiến.

Trên cổ hai người, có dây thừng màu đen giống hệt nhau.

Hung thú, người tập trung ở vực sâu và trở thành sinh vật của vực sâu, đều phải trở về vực sâu.

Hạ Trường Sinh chống tay trên đất, khó khăn đi đến trước mặt Lâm Kiến, sau đó hắn vươn tay về phía mắt phải của y.

Lâm Kiến vẫn chưa kịp hỏi Hạ Trường Sinh muốn làm gì, mắt phải của y đã mất đi ánh sáng.

Hạ Trường Sinh đã lấy đi thị lực mắt phải của y.

Quả cầu nhỏ màu vàng rơi vào tay Hạ Trường Sinh, Lâm Kiến thấy bản thân mình trong mắt hắn.

Dây thừng màu đen trên cổ y đã biến mất.

Lâm Kiến vuốt cổ mình, lập tức kinh sợ.

Hạ Trường Sinh mỉm cười, cuối cùng đã tới lúc này, có thể vạch trần điềm báo chôn cất mấy chục năm, hắn nói: "Lúc trước ta đã từng nói, Hạ Trường Sinh, đại đệ tử của Chưởng môn hiện đang tìm một người hầu toàn thời gian, ai muốn làm, sẽ có thù lao lớn."

Ký ức trở lại mấy nghìn năm trước.

"Ngươi chính là hung thú Tư Mã Tĩnh nói?" Một âm thanh vang lên.

Hạ Trường Sinh quay đầu lại, trên khuôn mặt quật cường hơi bất mãn.

Hắn không muốn bị người khác quấy rầy sự yên tĩnh cuối cùng.

"Ta muốn làm một giao dịch với ngươi, làm trao đổi, ngươi có thể sống ở đây đến trước khi vực sâu mở ra." Phương Cảnh Tân nói: "Khi vực sâu mở ra, chắc chắn phải hiến tế Chưởng môn của Phục Hy viện. Nếu ngươi có thể giúp đỡ Chưởng môn của Phục Hy viện phong ấn vực sâu và bảo vệ người đó bình an vô sự, ta có thể cho ngươi sống ở đây đến lúc đó. Ngươi cảm thấy thế nào? Hung thú."

Nếu muốn chấm dứt liên hệ giữa người quan sát vực sâu với vực sâu, chỉ cần, gỡ Minh Mục đã nhìn chằm chằm vực sâu bấy lâu nay xuống. Sau đó lấy ảnh hưởng của vực sâu lên người đó, chuyển đến thân thể khác.

"Ta có thể làm được." Lúc đó, giọng nói của Hạ Trường Sinh vẫn còn ngây thơ, hắn nói: "Nghe có vẻ là giao dịch không tồi, ta đồng ý với ngài."

"Thù lao là đệ có thể dễ dàng đạt được vị trí Chưởng môn của Phục Hy viện, hơn nữa sau khi phong ấn vực sâu, vẫn có thể trở về an toàn..." Hạ Trường Sinh đã hơi suy yếu, hắn cười tươi như hoa, nói với Lâm Kiến: "Đúng là... kiếm được một khoản thù lao lớn nha. Bọn họ... luôn cố ý cười nhạo đệ, nói đệ là đứa trẻ thấp hèn, nhưng, ta biết, ngay từ giây phút đệ gặp ta, đã có thể có được... thứ mà những người đó dùng cả đời cũng không chiếm được. Chuyện này chính là... Điều cuối cùng trong ba yêu cầu ta đồng ý với đệ lúc trước, một ngày nào đó, ta sẽ nói cho đệ, một bí mật quan trọng của ta."

Hung thú không bao giờ thất hứa.

"Ta không cần!" Lâm Kiến sốt ruột nhào lên, như phát điên đoạt lại viên trân châu màu vàng trong tay Hạ Trường Sinh. Nhưng mặc kệ y ấn thế nào, viên trân châu màu vàng kia cũng không thể quay trở về mắt y, trở lại trong hốc mắt y.

Hạ Trường Sinh thấy thế nở nụ cười, mắng y: "Nói ngươi là tiểu tiện nhân, ngươi còn không nhận, kẻ nào có vấn đề về não mới có thể tự nguyện tiến vào vực sâu. Ngươi cũng không biết, nơi đó buồn chán, tối tăm và trống rỗng đến mức nào..."

Khe hở của vực sâu nhỏ đi.

Dây thừng trên cổ Hạ Trường Sinh siết chặt lại.

Lâm Kiến thấy mọi thứ xảy ra trước mặt, tay run lên, buông viên trân châu kia ra. Y vươn tay, túm chặt lấy cổ tay Hạ Trường Sinh.

"Buông tay đi, đệ không buông tay sẽ ghì chết ta đấy." Hạ Trường Sinh cố ý dùng ngữ điệu thoải mái nói với y.

Lâm Kiến không chỉ không buông tay mà nắm càng chặt hơn. Y rơi nước mắt, mặc dù y chỉ còn một nhãn cầu.

Y phát ra tiếng nức nở, dáng vẻ bất lực giống như lúc còn rất nhỏ. Y đứng ở ngã tư làng với mảnh vải trắng che mắt phải, ánh nắng nóng bức, không thể tiến lên, cũng không thể lùi lại. Trời đất mờ mịt, không một chút hy vọng.

"Ta thật sự..." Lâm Kiến giữ chặt cổ tay Hạ Trường Sinh, không để ý cổ tay Hạ Trường Sinh đã đỏ lên vì bị y kéo.

Thật sự rất yêu huynh.

Thật sự không thể thiếu huynh.

Thật sự rất hận khi huynh làm như vậy.

Hạ Trường Sinh mím môi, sau đó trở tay giữ chặt cổ tay y.

Lâm Kiến sửng sốt, ngẩng đầu.

Y khóc quá mức đáng thương, mặt mũi lấm lem.

"Tên nhóc xấu xí kỳ quái."

Hạ Trường Sinh nói với giọng cưng chiều, sau đó dùng sức kéo y đứng lên rồi bất ngờ ôm lấy y.

Hạ Trường Sinh dùng sức, hận không thể khảm y vào người mình.

Gió thổi mạnh, khe hở của vực sâu nhỏ đi, mặt trời lại xuất hiện phía chân trời.

Đã nhận ra vẫn còn hung thú trên nhân gian, sấm sét bắt đầu quay cuồng.

Sấm sét giữa ban ngày.

"Hãy nghe ta nói, ta..." Hạ Trường Sinh dán miệng bên tai Lâm Kiến, nói một câu.

Lâm Kiến trợn to mắt, giọt nước mắt cuối cùng chảy xuống.

Khi bọn A Nhất đuổi tới thì thấy dây thừng màu đen treo lủng lẳng từ vực sâu buộc vào cổ Hạ Trường Sinh, Hạ Trường Sinh ôm Lâm Kiến, sau đó buông tay ra, để mặc vực sâu kéo mình về. Lâm Kiến vốn không muốn giãy giụa nữa, nhưng vừa nhìn thấy Hạ Trường Sinh phải rời khỏi, vẫn không nhịn được vươn tay ra.

Nhưng lần này, Lâm Kiến không bắt được thân thể hắn, chỉ bắt được vạt áo của hắn.

Vực sâu dùng sức lôi kéo, vạt áo của Hạ Trường Sinh bị Lâm Kiến xé rách một miếng, cây quạt vốn đặt bên hông cũng rớt xuống.

Không còn Lâm Kiến ngăn cản, vực sâu nhanh chóng bắt lấy Hạ Trường Sinh, kéo hắn lên trên.

Lâm Kiến dùng Phù Không chú, đuổi theo. Y bay đến giữa không trung thì pháp lực không đủ để chống đỡ, lập tức mất đi khống chế, ngã xuống.

May mắn bọn A Nhất ngay cách đó không xa, lập tức bay qua, tiếp được Lâm Kiến.

"Hạ Trường Sinh!!!"

Trong tiếng gào thét của Lâm Kiến, Hạ Trường Sinh bị kéo vào vực sâu.

Lúc tất cả hung thú bị bắt vào, cánh cửa của vực sâu cũng đóng lại.

Mặt trời lập tức ló ra, mây trắng xua tan sương mù.

Mặt trời chiếu sáng khắp nơi.

A Nhất ôm Lâm Kiến, rơi xuống mặt đất.

Lâm Kiến lui trong lòng A Nhất, trốn đi. Y không khóc ra tiếng trước mặt bọn họ, nhưng cơ thể không ngừng run rẩy, nước mắt thấm ướt vạt áo A Nhất.

"Đừng khóc." Một giọng nói già nua vang lên, Phương Cảnh Tân đi tới trước mặt đệ tử của mình, ông ngồi xổm xuống, đưa cho Lâm Kiến một quyển trục: "Đây là trận pháp nghịch chuyển ta sửa lại cho con, con chỉ cần dùng trận pháp này là có thể đổi ta với Trường Sinh dưới vực sâu, Trường Sinh có thể trở lại."

Đây là, mục đích Phương Cảnh Tân tới nơi này.

Những người ở đây khiếp sợ nhìn Phương Cảnh Tân.

"Đây chính là cách Linh Triệt Quân ra khỏi vực sâu vào năm đó, cho nên, có thể làm được." Phương Cảnh Tân nhét quyển trục vào tay Lâm Kiến: "Tuổi thọ của ta không còn nhiều nữa, cho nên con không cần có gánh nặng tâm lý. Đây cũng là điều ta muốn làm. Ta đã không cứu được Thạch Đông Lâm, cũng không cứu được Cố Phương, ta không thể ngay cả Trường Sinh cũng không cứu được, cả con nữa."

Phương Cảnh Tân vươn tay, vuốt tóc Lâm Kiến.

"Con đã cứu thế gian này, ta không thể để còn rơi vào tuyệt vọng." Phương Cảnh Tân hiền lành nói: "Đến đây đi, con hẳn đã biết sử dụng trận pháp này."

Trước kia, Phương Cảnh Tân và Hạ Trường Sinh từng nói, ông luôn đưa ra lựa chọn sai lầm.

Thạch Đông Lâm không thích hợp làm Chưởng môn phong ấn vực sâu, mà ông vẫn chọn gã.

Khi đệ tử của mình có tâm ma, ông lại lựa chọn không quan tâm chuyện này.

Sau đó, bởi vì Thạch Đông Lâm, ông lại lựa chọn hy sinh hung thú chưa từng gặp mặt lúc ấy.

Ông hối hận đã làm như vậy, nhưng hối hận vô ích.

Ông phải làm một chuyện đúng đắn mới được.

"Tiểu Lâm Kiến, đừng khóc, đến đây đi." Phương Cảnh Tân an ủi y.

"Sư huynh..."

"Sư phụ..."

"Sư bá..."

Những người khác muốn ngăn cản, nhưng bọn họ nghe tiếng khóc của Lâm Kiến, lại không nói được lời ngăn cản.

"Không thì để ta làm đi." Đường Trĩ bĩu môi: "Dù sao ta cũng sống hai đời rồi."

"Ta đây... Cũng có thể..." Thiên Bất Dư nói nhỏ.

Những người ở đây bắt đầu tự đề cử mình, cãi nhau, nếu không phải bọn họ đều bị thương, có lẽ hiện tại đã đánh nhau.

Phương Cảnh Tân cũng không nói gì với bọn họ, chỉ vuốt tóc Lâm Kiến.

Ông biết Lâm Kiến sẽ lựa chọn thế nào.

Con vì Hạ Trường Sinh, sẽ làm bất cứ điều gì, phải không?

Lâm Kiến rốt cuộc ngẩng đầu.

Phương Cảnh Tân đối diện với y, mỉm cười.

Lâm Kiến hét lên đau đớn, y vươn tay, dùng phù lửa mang theo trên người, thiêu hủy trận pháp đồ nghịch chuyển trong tay.

Tất cả mọi người im lặng.

Lửa thiêu đốt, chiếu sáng mắt trái đang rơi lệ của Lâm Kiến, cùng với mắt phải trống rỗng của y.

Kết cục đã định.

Bên chính đạo bắt đầu bận rộn.

Bọn họ bắt được người hầu trong Đôi bờ Hoàng Tuyền. Theo lời thú nhận của bọn họ, lúc ấy ở Đôi bờ Hoàng Tuyền, ngoại trừ Thạch Đông Lâm, Đông Phương Tố Quang, còn có một ngự thú sư. Hơn nữa người kia, sáng nay còn từng trở lại Đôi bờ Hoàng Tuyền.

Người bọn họ nói tất nhiên chính là Chiếu Thủy Tình.

Thiếu gia của Phụng Nguyên Chính Dương môn chết ở nơi này, tuy hung thủ trực tiếp là hung thú, nhưng bọn họ cùng hắn ra ngoài, khi trở về vẫn phải cho môn chủ của Phụng Nguyên Chính Dương môn một lời giải thích. Nói ngắn gọn, chính là phải có kẻ chịu tội.

Mục tiêu của bọn họ chính là Chiếu Thủy Tình.

Để nhanh chóng chấm dứt chuyện này, những người này quyết định, giết chết người cuối cùng của Đôi bờ Hoàng Tuyền kia. Mà người có thể mang xác hắn ta về, bọn họ sẽ đề cử người đó làm phó minh chủ của Liên minh chính đạo.

Lời vừa nói ra, tất cả mọi người nhốn nháo, dốc hết sức. Trước tiên, bọn họ bao vây Đôi bờ Hoàng Tuyền lại, sau khi chắc chắn không người nào có thể chạy thoát, lập tức bắt đầu hoạt động vây quét.

Lúc này, Chiếu Thủy Tình còn chưa biết đã xảy ra chuyện gì.

Hắn ta mặc y phục màu đen, đội mũ đen, che giấu bản thân, nhanh chóng trốn khỏi Đôi bờ Hoàng Tuyền.

Hắn ta đã xem diễn xong, không nghĩ tới, hung thú vẫn có kết cục như vậy.

Quên đi, hắn ta vẫn nên rời khỏi đây trước, sau đó gọi Bách Vũ Hy về, một người một hồ ly tiếp tục lên đường. Sau đó trong năm dài tháng rộng, lúc rảnh rỗi, có thể đi tìm Cửu Tinh Lưu, mượn tay gã, lại bày chút âm mưu quỷ kế đùa giỡn tu chân giới.

Lúc hắn ta đang tính toán như vậy, có người đã khởi động một trận pháp xung quanh hắn ta.

Tất nhiên Chiếu Thủy Tình đoán được có người muốn đánh lén mình, hắn ta lập tức trở tay ném một con ngự yêu qua.

Kỳ lạ là, ngự yêu của hắn ta không xuất hiện.

A, đây là trận pháp của Cửu Tinh thị.

Khi Chiếu Thủy Tình nhận ra, một thanh kiếm đâm tới từ sau lưng hắn ta.

Thanh kiếm lập tức xỏ xuyên qua thân thể hắn ta.

Chiếu Thủy Tình sửng sốt, hắn ta chậm rãi quay đầu.

Cửu Tinh Lưu dùng kiếm giết chết hắn ta.

"Vị huynh đài này, xin lỗi." Cửu Tinh Lưu nhìn người trước mặt, lập tức biết hắn chính là ngự thú sư của Đôi bờ Hoàng Tuyền mà bọn họ vừa nói phải bắt giữ: "Vì tương lai của Cửu Tinh thị, ta phải giết ngươi."

Trước mặt là cảnh tượng mình chưa từng nghĩ đến.

Chiếu Thủy Tình đột nhiên nhớ tới cuộc đối thoại giữa mình và Cửu Tinh Lưu vào ngày đó.

"Ngươi muốn điều gì?"

"Làm nên tên tuổi đi."

Làm nên tên tuổi, vậy chúc mừng ngươi trước.

Chiếu Thủy Tình nở nụ cười dưới mũ trùm đầu, sau đó ngã xuống.

Đây là lần đầu tiên Cửu Tinh Lưu giết người, tay gã run lên, sau đó buông tay ra, để người kia mang theo kiếm của mình, ngã xuống đất.

Ánh nắng mãnh liệt, trong rừng cây, ve sầu kêu ầm ĩ.

Sau khi Cửu Tinh Lưu giết người nọ thì ngồi xổm xuống, muốn xem mặt của hắn ta.

"Đợi tất cả những thứ này kết thúc, mình sẽ cùng Chiếu Thủy Tình rời khỏi nơi này, đi nơi nào đó giải sầu thôi..."

Ánh nắng dừng lại vào giây phút đó.

Chẳng bao lâu sau, đủ loại tin tức lan truyền trong chính đạo.

Những kẻ sát nhân biến thái đều đã chết rồi.

Cửu Tinh Lưu lập công, trở thành phó minh chủ của liên minh, Cửu Tinh thị lại một lần nữa nhảy tới nhóm danh môn của tu chân giới.

Phục Hy viện lại một lần phong ấn vực sâu thành công, giải cứu thế giới.

Bởi vì gần đây quá nhiều việc, mọi người nói cảm thấy quá mệt mỏi, vì thế dự định khoảng thời gian tới sẽ không làm gì, nghỉ ngơi thật tốt.

Chuông gió lay động, bảng hiệu của Phục Hy viện tỏa sáng rực rỡ dưới ánh mặt trời, đệ tử giữ cửa nhàm chán tung xúc xắc.

Ngày này qua ngày khác, năm này qua năm khác.

Thời gian trôi qua.

Chưởng môn đã làm ổ nhiều năm của Phục Hy viện, đột nhiên tuyên bố: "Ta có chút chuyện, muốn ra ngoài."