Đại Sư Huynh Chỉ Biết Soi Gương Trang Điểm

Chương 116: Dùng đời này chúc trường sinh (1)



Lâm Kiến nói: “Ta có chút chuyện, muốn ra ngoài.”

Y vừa nói những lời này, vẻ mặt những đệ tử của Phục Hy viện lập tức chuyển từ Chưởng môn điên rồi à thành Chưởng môn điên thật rồi!

Trong mắt người ngoài, Phục Hy viện vẫn luôn điên điên khùng khùng, giờ lại vừa có thêm một Chưởng môn điên.

“Chúng ta thật ngầu.” Mạch não của người Phục Hy viện không giống bình thường.

Bọn họ nói Lâm Kiến điên rồi, là có đầy đủ bằng chứng.

Trở lại năm năm trước, khi đó, rất nhiều người của Phục Hy viện ra ngoài, tất cả đều mang theo thương tích quay về. Nhất là Lâm Kiến, tinh thần sa sút, có thể nói là cái xác không hồn. Trong những người trở về, không có Hạ Trường Sinh. Nhóm đệ tử của Phục Hy viện đều cảm thấy mình có thể đoán được lý do Lâm Kiến lại như vậy.

Chuyện lắng xuống vài ngày, nhờ cái miệng rộng của A Nhất, tất cả mọi người của Phục Hy viện đều biết được chuyện đã xảy ra dưới vực sâu.

Mọi người không dám thở mạnh.

Sau đó, Lâm Kiến nhốt mình trong phòng Hạ Trường Sinh, đóng cửa không ra.

Cuối cùng, đợi đến khi cửa mở ra, sau khi Lâm Kiến ra ngoài tìm đồ ăn, nhóm đệ tử của Phục Hy viện lập tức chen chúc tới gần.

“Chưởng môn, Chưởng môn, ngươi không sao chứ?”

“Chưởng môn, đây là bộ y phục mà đại sư huynh đã mặc lúc vừa tới Phục Hy viện, ta đã mò ra từ trong kho y phục cũ đó. Lúc đó hắn chê bộ y phục này quá xấu nên chỉ mặc một lần rồi ném đi. Ta đã mất năm ngày mới tìm được nó trong một đống y phục không dùng nữa, ngươi cầm đi, Chưởng môn.”

“Chưởng môn, ngươi xem chuỗi hạt này, đây là chuỗi hạt đại sư huynh đã mua khi xuống núi chơi. Sau khi trở về, hắn cảm thấy càng nhìn càng xấu, lại đúng lúc ta đi ngang qua nên đã ném cho ta. Chưởng môn, ta tặng ngươi, ngươi cầm đi.”

“Chưởng môn, đây là giấy nợ đại sư huynh viết cho ta. Lúc trước hắn uy hiếp ta, lấy tiền tiêu vặt hàng tháng của ta đi mua y phục mới, sau đó vì ta cầu xin nên mới viết tờ giấy vay nợ này. Hắn thiếu ta tổng cộng ba lượng bạc. Ta nói lời này không phải để ngươi trả tiền thay đại sư huynh đâu, trên này là chữ viết của đại sư huynh, ngươi cầm đi Chưởng môn.”

“Ta cũng có giấy nợ của đại sư huynh, ta cũng mang tới rồi.”

“Ta cũng có...”

“Ta cũng vậy...”

“Chưởng môn, cái bát vỡ trong tay ta là do đại sư huynh trượt tay làm vỡ, cho ngươi đấy.”

Đầu bếp cũng đến đây, yên lặng đưa cho y chiếc thẻ chuyên dùng để đối phó Hạ Trường Sinh.

Lâm Kiến ngước nhìn, từ sau trận chiến ở vực sâu, đến bây giờ mắt phải của y vẫn chưa khỏi. Mắt phải của y được quấn một mảnh vải trắng nên y chỉ có thể chuyển hướng và dùng mắt trái liếc nhìn bọn họ.

Mấy đệ tử này nhìn thấy y gầy nhiều như vậy, đều chuẩn bị gạt lệ.

Lâm Kiến vươn tay, yên lặng nhận hết giấy nợ do Hạ Trường Sinh viết.

Chúng đệ tử: “...”

Cảm giác hơi bất thường, nhưng lại không thể ngăn cản y lấy đi.

Giấy nợ mà Hạ Trường Sinh đã viết ít nhất cũng phải được một xấp dày. Lâm Kiến cầm giấy nợ trong tay, liếc nhìn các đệ tử rồi nhanh chóng lật xem từng tờ một. Sau khi xác định Hạ Trường Sinh nợ một số tiền khó tin, y cẩn thận cất hết giấy nợ vào ngực. Sau đó, y không nói tiếng nào, tiếp tục ăn cơm.

Đệ tử Phục Hy viện có mặt ở đây rất đau lòng.

Ngoài những đệ tử mới gia nhập, thật ra Lâm Kiến là ít tuổi nhất, có thể nói là tiểu sư đệ trong nhóm bọn họ.

Mọi người ôm đầu Lâm Kiến, đau lòng xoa đầu y.

Lâm Kiến dùng đũa gắp một miếng nấm, nhưng dù thế nào cũng không đút vào miệng được.

Việc Lâm Kiến thích Hạ Trường Sinh hoàn toàn không phải bí mật ở Phục Hy viện.

Nói đúng hơn, trước khi Hạ Trường Sinh biết Lâm Kiến thích mình thì tất cả mọi người đã biết Lâm Kiến thích Hạ Trường Sinh rồi.

Lúc Lâm Kiến vừa đến Phục Hy viện, y là một thằng nhóc mặt dày ranh mãnh, nhưng mỗi khi nhắc tới Hạ Trường Sinh, y sẽ hơi đỏ mặt, sau đó sẽ lộ ra một chút xấu hổ.

Mọi người rất khiếp sợ, chỉ cần nói về Hạ Trường Sinh trước mặt Lâm Kiến vài lần thì rất khó để không nhận ra y thích Hạ Trường Sinh.

Khoảng thời gian đó, niềm vui của mọi người chính là cố ý chạy đến trước mặt Lâm Kiến, tán gẫu về Hạ Trường Sinh với y. Nói đến Hạ Trường Sinh, Lâm Kiến giống như con mèo bị cỏ bạc hà thu hút, rõ ràng biết những người đó muốn đùa giỡn mình, nhưng y vẫn không nhịn được nhào tới. Khi đó tất cả mọi người đều thở dài, rốt cuộc phải có thẩm mỹ và dũng khí như thế nào mới có thể hết lòng với Hạ Trường Sinh chứ.

Không nghĩ tới, hôm nay bọn họ cũng thở dài vì Lâm Kiến quá thích Hạ Trường Sinh, nhưng nguyên nhân thở dài lại thay đổi.

Nếu họ thật sự có thể yêu nhau đến như vậy thì tại sao ông trời không thể thiên vị họ một chút chứ?

Nhưng trong mắt người của Phục Hy viện, thiên đạo chỉ là thứ nhảm nhí, cho nên tàn nhẫn như vậy cũng có thể giải thích được.

Qua thêm một khoảng thời gian, Phục Hy viện lại xảy ra một việc.

Có người đặc biệt đến đưa thư, nói rằng thư là của Thạch Đông Lâm, gửi cho Phương Cảnh Tân.

Bình thường, không cần biết người gửi có thân phận gì, thư được đưa tới Phục Hy viện đều được xử lý theo trình tự.

Nhưng lần này là tình huống đặc thù, Đường Trĩ trực ban, hắn ta lấy bức thư mang thẳng đến cho Phương Cảnh Tân.

Khi đó Phương Cảnh Tân không còn sống được bao lâu nữa.

Ông run tay, mở phong thư ra.

Trong phong thư không có giấy, chỉ có một hạt châu lăn ra.

Đó chính là Linh Chi Châu mà Hạ Trường Sinh đã nhờ ông giao cho Thạch Đông Lâm vào ngày đó. Trước khi bản thân xảy ra chuyện, Thạch Đông Lâm đã sai người hầu của Đôi bờ Hoàng Tuyền mang ra ngoài.

Lúc Phương Cảnh Tân cầm trân châu lên, pháp thuật bám trên trân châu lập tức có hiệu lực.

Tất cả linh lực tuôn vào cơ thể Phương Cảnh Tân.

Vốn bởi vì đột ngột mất đi sức mạnh cho nên ông mới trở nên già nua.

Có sức mạnh trong Linh Châu, ông lập tức khôi phục sức khỏe, cũng trở lại dáng vẻ ban đầu.

Sau khi tất cả sức mạnh của Linh Châu truyền vào cơ thể Phương Cảnh Tân, nó đã biến thành một hạt châu vô dụng.

Phương Cảnh Tân sửng sốt, mỉm cười.

Ông đã hiểu ý của Thạch Đông Lâm rồi.

Nếu con đã không giữ lời hứa không làm người khác bị thương nữa, thì hãy để con trả lại thứ mà con đã nhận từ ngài.

Haiz.

Vào lúc trời còn sớm, Phương Cảnh Tân và Đường Trĩ cùng đến nơi chôn cất Thạch Đông Lâm và Cố Phương ở sau núi để tảo mộ.

Thời gian trôi qua nửa năm, Hạ Xuân Đông, y tu giỏi nhất ở đây, cuối cùng cũng tìm được cách khôi phục thị lực cho mắt phải của Lâm Kiến.

Kể từ đó, ngoại trừ việc Hạ Trường Sinh đã rời đi thì Phục Hy viện không khác gì Phục Hy viện trước khi tai họa xảy ra.

Bởi vì thiệt hại sau hai trận chiến ở núi Thương Cẩu và Đôi bờ Hoàng Tuyền, mọi thứ đều yên ổn, Lâm Kiến cũng không cần xuống núi, cho nên trong khoảng thời gian này, y dự định sẽ luôn làm ổ ở Phục Hy viện.

Đệ tử của Phục Hy viện cho rằng Lâm Kiến sẽ trải qua cuộc sống giống như trước khi mất đi Hạ Trường Sinh, ngoại trừ việc không có thi thể cho y chơi.

Đúng vậy, không thấy thi thể của Hạ Trường Sinh, theo lời bọn A Nhất thì lúc trước khi Hạ Trường Sinh rời đi đã mang theo.

Thái độ của Lâm Kiến không mặn không nhạt.

Nhìn y có vẻ đã ổn hơn, để Lâm Kiến không quá đau lòng, bọn A Nhất quyết định phải nhịn đau, vạch trần bản tính của Hạ Trường Sinh.

“Chưởng môn, chúng ta cảm thấy không nên nói chuyện này, nhưng để ngươi bớt yêu đại sư huynh đi một chút, dễ chịu hơn một chút, chúng ta đành phải nói ra.”

Lâm Kiến tò mò nhìn bọn họ.

“Trận chiến ở vực sâu năm đó, ngươi đuổi xuống vực sâu trước, đại sư huynh ở lại Đôi bờ Hoàng Tuyền đối phó với đám hung thú. Sau khi hắn nhốt hết hung thú lại, cũng không lập tức đi tìm ngươi...”

“Hắn đã dành một chút thời gian! Chải đầu, buộc tóc!”

Người chứng kiến nói xong, nước mắt ròng ròng.

Nam nhân này đúng là cặn bã trong cặn bã.

Lâm Kiến trầm mặc.

Bọn họ cảm thấy lời mình nói có tác dụng, bởi vì trước kia Lâm Kiến luôn mặc y phục của Hạ Trường Sinh, rõ ràng y phục của Hạ Trường Sinh kích cỡ quá lớn, y hoàn toàn không mặc vừa, nhưng vẫn cố chấp mặc.

Hiện giờ, Lâm Kiến lại thành thật mặc y phục của mình, sẽ không lấy y phục của Hạ Trường Sinh.

Vào lúc tâm trạng của y có vẻ đã tốt hơn, cũng có người hỏi Lâm Kiến: “Chưởng môn, ngươi không mặc y phục cũ của đại sư huynh sao?”

Lâm Kiến tỏ vẻ khinh thường: “Loại người nào mới có thể vứt y phục mới không mặc, đi mặc y phục cũ của người khác chứ.”

Ngươi đó!

Đệ tử của Phục Hy viện cảm thấy có quá nhiều thứ để phàn nàn nhưng không biết bắt đầu từ đâu.

Không ít đệ tử cảm thấy đây là một hiện tượng tốt, chứng minh Lâm Kiến đã buông bỏ được phần nào đó.

Nhưng, Đường Trĩ không nghĩ vậy.

Nhìn Lâm Kiến trông có vẻ ổn, cuối cùng vào một ngày nào đó, Đường Trĩ khóc lóc nhào qua.

“Lâm Kiến, nếu đệ muốn khóc thì khóc đi, sư huynh ở đây, ta nhất định sẽ an ủi đệ.”

“Ta không muốn khóc, huynh buông...” Nước mũi của Đường Trĩ dính hết vào y phục của y rồi, ghê muốn chết.

“Hu hu hu! Nếu không thì, ta chịu thiệt một chút, ở cùng một chỗ với đệ, ta có thể vì yêu mà làm 1!”

Lâm Kiến kéo kiểu gì cũng không kéo được Đường Trĩ đang nói linh tinh ra. Cuối cùng y không thể nhịn được nữa, dùng pháp thuật, thổi hắn ta lên không trung.

“Đường Trĩ hy sinh ghê gớm thật.” Bọn A Nhất đều nghe được hắn ta nói vì yêu mà làm 1.

Tuy bọn họ không hiểu vì yêu mà làm 1 là gì, nhưng bọn họ đã hiểu những lời trước đó.

Lâm Kiến giận đến mức bật cười, hỏi bọn hắn: “Ở cùng một chỗ với ta là thiệt thòi cho tên biến thái Đường Trĩ sư huynh kia sao?”

“Lời thật thì khó nghe.” A Nhất nói: “Chúng ta không nói ngươi không bình thường, là bởi vì có đại sư huynh để so sánh. Nếu không có đại sư huynh làm vật so sánh thì mức độ biến thái của ngươi thật sự vượt xa Đường Trĩ.”

Thiên Bất Dư đồng ý, hắn ta nói để Lâm Kiến nhớ lại: “Ngươi nói những chuyện ngươi làm, yêu thi thể, yêu vật, theo dõi nhìn trộm, có cái nào là bình thường chứ.”

“Theo dõi nhìn trộm?” Lần đầu tiên A Nhị nghe nói chuyện này.

“Nếu không tại sao mỗi lần đại sư huynh vừa trở về Phục Hy viện lại thường xuyên gặp phải Lâm Kiến chứ, Phục Hy viện nhỏ như vậy sao?” Tam Hoàng chất vấn.

Mọi người dồn mắt vào Lâm Kiến, ánh mắt đầy vẻ trách cứ.

Ngươi có tư cách gì mắng Đường Trĩ biến thái, chúng ta khinh bỉ ngươi.

Lâm Kiến hiện là người có sức chiến đấu cao nhất Phục Hy viện. Tất cả người có gan khiêu chiến y đều bị đánh bay.

Mọi người chạy đi khiếu nại với Phương Cảnh Tân.

Phương Cảnh Tân và Hoàng Tuyền Lưu, Điệp Mỹ Nhân cùng Phương Trì Thư đang chơi mạt chược, để bọn họ tự giải quyết việc nhỏ này.

Lúc bọn họ đến, Phương Cảnh Tân vừa vặn ù.

Hoàng Tuyền Lưu căm phẫn đẩy bài: “Sao một kẻ cặn bã như huynh lại có thể sống đến tận bây giờ chứ!”

Phương Cảnh Tân mỉm cười, cũng không tức giận.

“May cho tên khốn Thạch Đông Lâm kia là gã chết sớm. Nếu chưa chết thì sẽ đến lượt ta chôn gã trong quan tài cho đến chết!” Điệp Mỹ Nhân thua một số tiền lớn nói kháy.

Hiện giờ, bọn họ đã có thể thản nhiên nói đến tên của người nào đó.

Thời gian quả thật có thể chữa lành một thứ gì đó.

Cứ như vậy, đã qua năm năm kể từ ngày đó.

Một ngày nào đó, Lâm Kiến đột nhiên ra ngoài.

Bọn họ cũng không biết Lâm Kiến đi làm gì, nhưng buổi sáng y đi ra ngoài, đến buổi chiều thì trở về, phỏng chừng cũng chỉ là xuống núi một chuyến mà thôi.

Qua một tháng, bất ngờ có người ở dưới chân núi tới, người đó nói muốn giao cho Lâm Kiến hàng mà y đã đặt ở tiệm bọn họ vào một tháng trước.

Nhìn thấy người tới, tất cả mọi người trầm mặc.

Người đến là người mà bọn họ rất quen thuộc, chính là chủ tiệm của tiệm y phục mà Hạ Trường Sinh thích mua nhất.

Qua nhiều năm như vậy, ông ta đã già rồi. Bây giờ ông ta gần như không còn làm y phục nữa, chuyện làm ăn đều giao lại cho con cái. Nhưng bởi vì lần đơn đặt hàng này đặc biệt, cho nên ông ta tự mình cắt, sau đó đưa đến cửa.

Ông chủ để đệ tử Phục Hy viện chuyển đồ cho Lâm Kiến. Sau đó, ông chủ cười, để con gái đỡ, xoay người rời khỏi.

Đệ tử của Phục Hy viện nhận được đồ nhìn nhau.

“Ai dám mở ra xem?”

“Ta không dám.”

“Ta cũng không dám.”

Cho nên, bọn họ đành phải thành thật đưa đồ cho Lâm Kiến đang trồng hoa trong sân.

Lâm Kiến nhận được bọc đồ thì rất vui vẻ. Sau đó y rửa sạch tay, mở bọc đồ ra trước mặt đệ tử của Phục Hy viện. Y lấy đồ bên trong ra, trải trên giường.

Đó là một bộ y phục trắng như tuyết, phức tạp xa hoa, một bộ hoàn chỉnh, có khoảng bốn năm chiếc áo đơn. Hai bên áo là tay áo hình cánh bướm. Màu sắc của đai lưng và đường viền giống nhau, đều là màu vàng.

Kiểu dáng của bộ y phục này quen thuộc đến mức khiến những người ở đây liều mạng xoa mắt.

Xếp bộ y phục cẩn thận trên giường, Lâm Kiến đứng bên giường, cúi đầu trầm ngâm. Sau đó, y lùi lại một bước.

Tất cả đệ tử bị động tác của y dọa, tự động lùi lại vài bước, nhường chỗ cho y.

Lâm Kiến lôi ra một cái hộp từ dưới giường.

Mở hộp ra, bên trong có ba bộ trang sức.

Lâm Kiến trước cầm trang sức bạc, đặt lên trên y phục. Sau khi đánh giá một lúc, y cảm thấy không đẹp nên lại cầm đi và thay bằng trang sức bằng ngọc. Trang sức bằng ngọc cũng không tệ lắm. Cuối cùng, y đặt bộ trang sức bằng vàng lên, đánh giá sự phù hợp.

“Ừm, như vậy vẫn đẹp hơn.”

Nói xong, Lâm Kiến cất trang sức bạc và trang sức bằng ngọc đi, gói bộ y phục kia và trang sức vàng lại.

Cũng vào ngày đó, Lâm Kiến nói: “Ta có chút chuyện, muốn ra ngoài.”

“Trời ạ! Cuối cùng Chưởng môn cũng điên rồi!!!”

“Ta đã nói sớm muộn gì Chưởng môn cũng điên mà!”

“A Nhất sư huynh! Đường Trĩ sư huynh! Mau tới đây!”

Người bọn họ gọi tới rất nhanh, Đường Trĩ lại bổ nhào qua, ôm lấy chân Lâm Kiến.

“Ta có thể! Ta thật sự có thể vì yêu làm 1, đệ đừng đi tự tử mà! Phục Hy viện chúng ta còn cần đệ!”

Lâm Kiến vẫy ba bốn lần mới đá được Đường Trĩ ra.

“Ta chỉ... Xuống núi đi dạo bình thường thôi.” Lâm Kiến vác bọc đồ nặng: “Không tự tử, cũng không cần Đường Trĩ sư huynh làm một hai ba bốn gì đó.”

“Không phải, vậy ngươi lấy này bộ y phục này làm gì chứ?” Có người nghi hoặc.

“Chẳng lẽ ra ngoài không cần mang y phục sao?” Lâm Kiến khinh bỉ hắn ta.

“Hình như kích cỡ không đúng thì phải!”

“Ta cao lên rồi.” Lâm Kiến nói.

“Phong cách cũng không đúng.”

“Ta đổi phong cách.” Lâm Kiến đối đáp trôi chảy.

Mọi người vây quanh bên người Lâm Kiến, nói hết lời.

“Chân trời nơi nào không có cỏ thơm.”

“Đại sư huynh cũng muốn ngươi sống vui vẻ.”

“Người ta chỉ thực sự chết khi không có ai nhớ đến mình...”

“Đại sư huynh vốn không chết...”

“Dù sao thì, Chưởng môn, ngươi nghĩ lại đi!”

Lâm Kiến bị ngăn cản, nửa bước khó đi. Cuối cùng, y không thể không hít sâu một hơi, quát lớn: “Đừng có cản đường ta! Cút!”

Y tức giận quá dữ, người bị ảnh hưởng tự động dọn ra một con đường.

“Đã nói ta chỉ ra ngoài như bình thường! Đừng ầm ĩ nữa!” Lưng vác y phục và trang sức vàng nặng muốn chết, Lâm Kiến hận không thể lập tức chạy xa.

“Tiểu Lâm Kiến.” Phương Cảnh Tân nghe tin mà đến. Trước khi y bước ra cửa Phục Hy viện, ông mỉm cười nói với y: “Giúp ta chăm sóc tốt cho Trường Sinh.”

Lâm Kiến mỉm cười, trả lời ông: “Con sẽ.”

Nói xong, trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, Lâm Kiến rút Không Sơn kiếm ra, y ngự kiếm bay lên, rời khỏi Phục Hy viện.

“Có ý gì?”

“Ý là đại sư huynh không chết.”

“Đại sư huynh vốn không chết.”

“Ta đột nhiên nghĩ tới một chuyện rất không tốt.”

“Ta cũng vậy...”

“Giấy nợ bị Chưởng môn lấy hết rồi...”