Đại Sư Huynh Chỉ Biết Soi Gương Trang Điểm

Chương 77: Sáu trăm năm và ba bốn ngày



Lúc Lâm Kiến còn nhỏ, lần đầu tiên ra ngoài thử ăn trộm đã thất bại.

Y cam chịu, đi vào rừng rậm, nhặt được một cái hộp bẩn thỉu cũ kỹ.

Y cảm thấy cái hộp này giống mình, không có hy vọng, bẩn thỉu, không ai cần.

Nếu không thì tại sao nó lại bị vứt bỏ ở nơi rừng núi hoang vu này chứ.

Nghĩ như vậy, Lâm Kiến đã chiếm cái hộp này làm của riêng, giống như biến bản thân thành của riêng mình.

Bởi vì chiếc hộp này tượng trưng cho bản thân, cho nên sau khi Lâm Kiến tuyên bố nó là đồ của mình, chuyện đầu tiên đứa trẻ mấy tuổi này làm chính là mở nó ra.

Ai ngờ sau khi mở ra, bên trong có hơn chục đồng tiền.

Đối với Lâm Kiến của bây giờ mà nói, mười mấy đồng tiền đã chẳng là gì cả. Nhưng đối với y của lúc đó, mười mấy đồng tiền trong cái hộp vỡ nát kia lại giống như vàng có giá trị. Ngay cả chiếc hộp vỡ đó, cũng như hộp kho báu sáng loáng.

Lâm Kiến nhớ mãi cảm giác ngạc nhiên trong khoảnh khắc đó.

Người y đầy vết thương, mảnh vải che trên mắt phải lỏng lẻo, vầng trăng khuyết, bầu trời đêm sâu thẳm.

Lâm Kiến ôm hộp, ngẩng đầu, có một loại cảm giác được chữa lành khó tin trong đầu.

Vào khoảnh khắc Hạ Trường Sinh chính miệng nói ra câu thích y, y gần như ngay lập tức nghĩ tới cảm nhận của mình khi mở cái hộp kia trước đây.

Đó là một sự ngạc nhiên vô tận ập đến mạnh mẽ, còn sáng hơn sao trên trời.

Lâm Kiến chớp mắt, vươn tay, muốn bắt lấy Hạ Trường Sinh theo bản năng.

Hạ Trường Sinh lại nói với y câu thích ngươi, điều này còn giống mơ hơn cả việc nhìn thấy Liễu Diệc Hành.

Lâm Kiến không biết nên cảm khái còn sống thật tốt, hay nghi ngờ thật ra mình đã sớm hấp hối. Tất cả đều do oán niệm trước khi chết của mình quấy phá, thêu dệt ra một lời nói dối tốt đẹp.

Cơ thể Hạ Trường Sinh lướt qua tay Lâm Kiến. Bởi vì sau khi hắn nói xong lời mình muốn nói, lập tức rời khỏi người Lâm Kiến, nhân tiện lấy đi chiếc chăn bông duy nhất trên cái giường này.

Hạ Trường Sinh quấn chăn, xỏ giày một cách tùy tiện, trước khi rời giường, quay đầu lại nhìn Lâm Kiến một cái.

Lâm Kiến sửng sốt, tay y đung đưa không mục đích, dường như không biết mình nên phản ứng như nào.

Đối với một đứa bé từ nhỏ đã gian xảo giống như con chuột, biểu hiện lúc này của Lâm Kiến thật khác thường.

“Ngươi chưa chết, đúng là đáng tiếc.” Hạ Trường Sinh tiếc hận, nhưng trên mặt lại là vẻ dịu dàng.

Dù mùa đông giá lạnh cũng không ngăn được mặt hắn nở hoa.

Lâm Kiến ngơ ngác nhìn Hạ Trường Sinh.

Hạ Trường Sinh nói đùa: “Haiz, ta đã tới lúc thăng quan phát tài thì vợ lại chết.”

Lâm Kiến lập tức ngồi dậy, nhưng bởi vì vết thương trên người, y rên rỉ một tiếng, lại nằm xuống giường.

Hạ Trường Sinh đi qua xem.

Lâm Kiến vuốt ngực mình, hít một hơi thật lớn, tỏ vẻ: “Hay là huynh cho ta danh phận trước, rồi hãy bàn về việc thăng quan phát tài vợ chết đi.”

Cuối cùng y cũng tìm được giọng của mình.

“Ngươi thật đúng là biết nghĩ.” Hạ Trường Sinh nhìn y khinh bỉ: “Sao mà ngươi lại có nhiều tâm tư thế nhỉ?”

“Trời sinh.” Lâm Kiến bày tỏ.

Y trời sinh tham lam, giả dối lại còn được voi đòi tiên.

“Trời sinh lòng dạ hẹp hòi, ngươi đã mấy ngày không tắm rửa rồi?” Hạ Trường Sinh ghét bỏ y.

“Ta đã không tắm rửa mấy ngày, vậy huynh còn bằng lòng nằm cạnh ta không?” Lúc này Lâm Kiến đường làm quan rộng mở, giọng điệu nói chuyện cũng như đang bay: “Xem ra huynh thật sự rất thích ta.”

Hạ Trường Sinh nghĩ lại, nói: “Bỏ rất đi.”

“Thế nhưng vừa rồi huynh nói là rất.” Lâm Kiến nhớ rõ.

“Được rồi.” Hạ Trường Sinh tỏ vẻ không quan trọng.

“Đây là khoảnh khắc hạnh phúc nhất đời ta, hiện giờ có chết cũng được.” Lâm Kiến khẽ cười.

Hạ Trường Sinh u ám trừng y: “Đừng nói những điều như vậy.”

Lâm Kiến bị uy hiếp.

Hạ Trường Sinh quay đầu lại, cúi đầu, tóc hơi buông xuống.

Chỉ nhìn bóng lưng cũng có thể biết được người này rất buồn.

“Ta thật sự không biết tại sao ngươi lại thích ta như vậy?” Hạ Trường Sinh cảm thấy đây chính là bí ẩn chưa được giải đáp lớn nhất trong cuộc đời dài đằng đẵng của hắn

Câu hỏi này của Hạ Trường Sinh dường như đã từng vang vọng trong đầu Lâm Kiến.

Y lập tức thay đổi sắc mặt.

Hạ Trường Sinh nhìn thấy biểu cảm của y đột nhiên thay đổi, trong lòng cũng hơi hồi hộp.

Không thể nào, lẽ nào lý do rất khoa trương sao?

“Đại sư huynh, ta có chuyện muốn nói với huynh.” Tay Lâm Kiến vừa động, quả nhiên chạm tới Không Sơn kiếm được đặt ngay bên cạnh.

Hạ Trường Sinh nhìn bàn tay cầm kiếm của y.

Lâm Kiến nói rõ đầu đuôi chuyện y gặp được Liễu Diệc Hành trong mộng với hắn.

“Y đã dạy ta trận pháp phong ấn nguyên thủy nhất, có muốn ta vẽ ra cho huynh không?” Lâm Kiến hỏi hắn.

Hạ Trường Sinh nghe vậy, nheo mắt lại, hơi đăm chiêu.

“Trận pháp chưa được Linh Triệt quân cải tạo, có một đặc điểm.” Hạ Trường Sinh nói: “Trận pháp nguyên thủy, chỉ khởi động thôi đã cần rất nhiều sức mạnh, tất cả pháp lực và sức lực của người khởi động trận pháp đều sẽ bị hút khô. Đây cũng là nguyên nhân những Chưởng môn khởi động trận pháp trước kia, kết quả cơ bản đều là chết.”

Lâm Kiến trầm mặc.

“Sợ sao?” Hạ Trường Sinh đi đến tủ tìm y phục.

Hắn đưa lưng về phía Lâm Kiến, không nhìn thấy vẻ mặt của y, chỉ nghe được tiếng hít thở trở nên dồn dập của y.

“Ừm, ta vốn muốn vẽ trận pháp cho đại sư huynh, nhưng bây giờ không muốn nữa.” Giọng Lâm Kiến truyền vào tai Hạ Trường Sinh: “Ta không muốn nhìn huynh sử dụng trận pháp này, sau đó đi chịu chết.”

“Xì.” Hạ Trường Sinh nở nụ cười.

Hơn nữa còn là tiếng cười nhạo.

Lâm Kiến chậm rãi ngồi dậy, sau đó nhìn thấy Hạ Trường Sinh lấy chăn choàng trên người xuống, tiện tay ném lên ghế. Mái tóc đen mượt của hắn xõa xuống, che đi thân thể. Sau đó, hắn lấy y phục trong tủ ra, thong thả mặc vào.

“Tại sao ngươi luôn cho rằng ta sẽ là người khởi động trận pháp đó?” Hạ Trường Sinh hỏi ra thắc mắc của mình.

“Bởi vì đại sư huynh, huynh...” Không chỉ Lâm Kiến, gần như mỗi người trong Phục Hy trong viện, thậm chí có thể nói là mỗi tu chân giả, đều nghĩ như vậy: “Đại sư huynh là Chưởng môn tiếp theo của Phục Hy viện.”

“Ha ha ha.” Hạ Trường Sinh cười đến mức tay cũng không thể thắt dây lưng, hắn cố gắng vài lần, sau đó hơi xoay đầu, đối diện với Lâm Kiến.

Đồng tử Lâm Kiến chấn động.

Đôi mắt của Hạ Trường Sinh, biến thành màu vàng.

“Ngươi còn suy đoán nào khác về ta không?” Hạ Trường Sinh cảm thấy, thỉnh thoảng nghe về bản thân trong mắt người khác, cũng là một chuyện rất thú vị.

“Đại sư huynh, huynh...” Lâm Kiến thật cẩn thận nói: “Giống Thạch Đông Lâm, đã... làm giao dịch với hung thú.”

“Phì.” Hạ Trường Sinh không nhịn được che miệng mình, bởi vì hắn cười quá khoa trương.

Lâm Kiến há hốc mồm.

“Tại sao lại cảm thấy như vậy?” Hạ Trường Sinh cười mặc bộ y phục thứ hai vào.

“Ta... Bọn họ nói nguồn gốc sức mạnh của huynh không rõ ràng, chắc hẳn vật phong ấn trên cổ Thạch Đông Lâm và vật phong ấn trên người đại sư huynh có tác dụng giống nhau.” Lâm Kiến nói thật: “Còn nữa, lúc trước, khi chúng ta ngủ chung... mắt đại sư huynh cũng giống vừa rồi, biến thành màu vàng. Lúc Xi Chi giết ta, đôi mắt kia... rất giống mắt đại sư huynh...”

Mặc dù Lâm Kiến cũng có một con mắt màu vàng, thậm chí cũng có chút giống đôi mắt màu vàng của hung thú. Nhưng Lâm Kiến có một loại cảm giác, đôi mắt màu vàng của hai người kia là sinh ra đã có, mà mình, dường như chính vì nhìn thấy bọn họ nên mới có một con mắt như vậy.

Không giống.

“Chúng ta đã đi qua quê nhà của đại sư huynh, ta đã thấy dáng vẻ trước kia của đại sư huynh trong ảo giác của Chu Xuân Giang. Lúc ở Phục Hy viện ta đã học xem tướng, đại sư huynh là tướng đoản mệnh. Ta cũng từng dùng ngày sinh tháng đẻ của huynh xem bói rất nhiều lần, lần nào kết quả cũng là: người đã chết.”

“Ngươi lấy ngày sinh tháng đẻ của ta từ đâu?” Hạ Trường Sinh hỏi y.

“Sư phụ cho.” Lâm Kiến rất ít khi giấu giếm hắn: “Ta đi đòi, ông ấy cho.”

“Ồ ~ Phương Cảnh Tân cho.” Hạ Trường Sinh ẩn ý.

“Sửa mạng, thay đổi ngoại hình, sức mạnh không rõ, bị sư phụ mang đến giám sát vực sâu...” Lâm Kiến nhìn bóng lưng Hạ Trường Sinh: “Sau khi tổng hợp tất cả những thứ này, kết luận chính là...”

Vào năm Hạ Quân biến thành Hạ Trường Sinh kia, hung thú đã tồn tại trong cơ thể hắn.

“Hơn nữa đại sư huynh tự luyến và nhiều chuyện như vậy cũng là bị hung thú ảnh hưởng...” Lâm Kiến nói một nửa thì ngừng, bởi vì Hạ Trường Sinh đột nhiên đi tới, dùng đầu gối tấn công y, sau đó giơ chân đạp xuống.

“Ngươi nói ta bị mãnh thú ảnh hưởng, trở nên thế nào?” Hạ Trường Sinh ngoài cười nhưng trong không cười.

“Tự luyến? Nhiều chuyện?” Lâm Kiến dùng một tay bắt lấy cổ chân Hạ Trường Sinh, không sợ chết lặp lại.

Hạ Trường Sinh mặc kệ vết thương của y, giẫm mạnh xuống.

“A a a a, đừng... Đại sư huynh, đau quá, ha... Đừng...”

Lâm Kiến... Vui vẻ vì bị giày vò.

Hạ Trường Sinh ngồi bên giường, đá Lâm Kiến sang bên cạnh.

Lâm Kiến bắt lấy chân hắn.

“Ngươi cảm thấy ta rất tự luyến sao?” Hạ Trường Sinh không biết tại sao y lại có suy nghĩ như vậy.

Lâm Kiến suy nghĩ cẩn thận, cuối cùng lựa chọn thành thật gật đầu.

“Ồ!”

Lâm Kiến cảm thấy mình mới từ cửa chết trở về, lại có thể sắp chết.

“Đây là suy nghĩ của ngươi?” Hạ Trường Sinh uy hiếp y, chân dùng sức, đẩy đẩy cằm Lâm Kiến.

“Huynh muốn hỏi, ta nghi ngờ huynh làm giao dịch với hung thú, hay ta nghĩ huynh rất tự luyến?” Lâm Kiến mở rộng câu hỏi.

Hạ Trường Sinh hùng hùng hổ hổ, nói: “Nếu ngươi không hài lòng với ta, vậy thì dứt khoát tìm người khác đi.”

Lâm Kiến không dám nói lời nào.

“Này!”

“Ta chỉ thích một mình huynh.” Lâm Kiến lập tức bổ sung.

Lúc này sắc mặt Hạ Trường Sinh mới tốt hơn một chút: “Quên đi, không cãi nhau với ngươi nữa, chúng ta nói chút chuyện nghiêm túc đi.”

Nói xong, Hạ Trường Sinh thu chân lại, ngồi ngay ngắn trên giường. Lâm Kiến cũng bò dậy, sau khi y ngồi dậy, phát hiện y phục trên người mình lại là của Hạ Trường Sinh.

“Ngươi có nhớ kỹ trận pháp Liễu Diệc Hành dạy ngươi trong mơ không?” Hạ Trường Sinh hỏi chuyện quan trọng nhất.

Lâm Kiến gật đầu, tranh công nói: “Huynh biết mà, ta đã thấy qua là sẽ không quên được.”

“Trận pháp phong ấn vực sâu, nhớ sai một chút cũng không được, không thể phát huy tác dụng.” Hạ Trường Sinh phải nhấn mạnh điểm này.

“Thật khéo, Liễu Diệc Hành cũng nói như vậy.” Lâm Kiến hơi ghen rồi.

Hạ Trường Sinh cảm thấy không hiểu ra sao.

Lâm Kiến hừ một tiếng, quay đầu đi.

“Thật ra còn ít nhất mười năm nữa vực sâu mới mở ra.” Hạ Trường Sinh nói với y.

“Ừm.” Lâm Kiến tỏ vẻ chuyện không liên quan tới mình.

Hạ Trường Sinh nhìn vẻ mặt y, giận mà không có chỗ xả.

“Quên đi, ngươi nhớ rõ trận pháp là tốt rồi. Bây giờ chúng ta đi xử lý vấn đề của Thạch Đông Lâm trước.” Hạ Trường Sinh cũng không phải loại người có thể xử lý mấy vấn đề cùng một lúc, hắn dự định đến đại hội trừ ma trước, rồi trở về Phục Hy viện giải thích một số chuyện cho Lâm Kiến sau.

Lâm Kiến thay y phục trên người, thuận tiện đi tắm rửa.

“Đúng rồi, đại sư huynh, ta đã hôn mê bao lâu?” Lúc Lâm Kiến tắm rửa thì nhớ tới vấn đề này.

“Ba bốn ngày gì đó.” Hạ Trường Sinh ngồi trên giường, vốn hắn muốn vận khí, lại tự chữa cơ thể một chút. Hắn và những quái vật kia đánh đánh trốn trốn trong Tinh Huyết Lô hơn sáu trăm năm. Cho dù tinh thần của hắn chịu được thì cơ thể cũng khó lòng chống đỡ: “Ngươi yên tâm, chúng ta vẫn kịp đến núi Thương Cẩu.”

Lâm Kiến lắc đầu, nói: “Ta không phải lo lắng núi Thương Cẩu... Thì ra là thế, chỉ có ba bốn ngày, thật tốt quá.”

“Hửm? Ngươi cảm thấy mình chết ba bốn ngày vẫn chưa đủ sao?” Hạ Trường Sinh buông tay, nhìn lưng Lâm Kiến.

Lâm Kiến nằm sấp trong bồn tắm, giọng nói thản nhiên: “Ta sợ huynh khổ sở, nhưng nếu chỉ có ba bốn ngày thì vẫn ổn.”

Hạ Trường Sinh sửng sốt, sau đó hơi cúi đầu.

Trong thế giới này là ba bốn ngày, nhưng thời gian mà Hạ Trường Sinh đã vượt qua phải hơn sáu trăm năm.

Hắn đã trải qua hơn sáu trăm năm không có Lâm Kiến.

“Đúng là kỳ lạ.” Hạ Trường Sinh nghi hoặc nói: “Hơn sáu trăm năm dài như vậy sao?”

“Nếu ở cùng một chỗ với huynh, sáu trăm năm cũng chỉ như ba bốn ngày, nếu không có huynh, ba bốn ngày cũng như sáu trăm năm.” Lâm Kiến nói ra lời tâm tình.

Trong khoảnh khắc đó, Hạ Trường Sinh đột nhiên... Bừng tỉnh nhận ra.

Hóa ra đó là những gì đã xảy ra.

Hắn hơi trợn mắt, đôi mắt vàng tỏa ra màu sắc xinh đẹp.

Hạ Trường Sinh tiếp thu đạo lý yêu đương vớ vẩn nào đó. Cùng lúc đó, mặt trời lặn, màn đêm mang đến sự lạnh lẽo vô tận.

Trong lúc Hạ Trường Sinh và Lâm Kiến dây dưa, thế giới bên ngoài sắp nghênh đón đợt lạnh cuối cùng của mùa đông.

Mùa xuân đã sẵn sàng tới.

Đây sẽ là một mùa xuân dài đến mức khiến nước mắt kẻ khác như hoa rơi.