Bởi vì trì hoãn quá nhiều thời gian, sau khi sửa soạn xong, Hạ Trường Sinh và Lâm Kiến phải ngựa không dừng vó đuổi tới núi Thương Cẩu.
Nếu muốn rút ngắn thời gian đi đường, cách tốt nhất đương nhiên là ngự kiếm, nhưng một đoạn lớn phía trước đều là khu vực cấm bay.
Để cảnh báo tu chân giả, người phụ trách đặc biệt sẽ thiết lập chú ngữ ở độ cao tương ứng. Chỉ cần tu chân giả phớt lờ khu vực cấm bay, cố chấp bay lên, sẽ nghe được một âm thanh nhắc nhở bọn họ, nơi này là khu vực cấm bay. Nếu tu chân giả bỏ qua âm thanh này, những tu chân giả đang tuần tra gần đó có thể bay lên nhắc nhở.
“Tu chân giả thiết lập khu vực cấm bay, chủ yếu là sợ dọa đến người thường.” Lâm Kiến dùng tay phải bóp cằm, tay trái đỡ khuỷu tay phải, suy nghĩ: “Nhưng nếu bây giờ chúng ta không kịp đến núi Thương Cẩu, có thể sẽ chết người. Cho nên, nếu vì tuân thủ quy tắc mà hại chết người, ta cảm thấy ngược lại là trái với ý nghĩa của việc cấm bay.”
“Lâm Kiến.” Hạ Trường Sinh xuất hiện sau lưng y.
“Đại sư huynh.” Lâm Kiến gọi hắn.
“Ngươi muốn ngự kiếm thì ngự kiếm, ở trước mặt ta không cần tìm cớ.” Hạ Trường Sinh cảm thấy mấy lời y nói thật dư thừa.
“Đại sư huynh ~” Lâm Kiến dùng giọng điệu làm nũng nói chuyện, sau đó lùi lại hai bước, đến trước mặt Hạ Trường Sinh, cọ bờ vai hắn.
Nếu là trước kia, cho dù Hạ Trường Sinh không tránh ra thì cũng sẽ tỏ vẻ ghét bỏ, nhưng lần này, hắn lại đứng im, tùy ý Lâm Kiến đùa giỡn.
Lâm Kiến cảm thấy phản ứng của hắn rất hiếm thấy, dứt khoát đặt cằm lên vai hắn, giương mắt nhìn hắn.
Hạ Trường Sinh quay đầu nhìn y.
“Ta đưa huynh bay.” Lâm Kiến nói.
“Ta bị thương, có thể sẽ khó kiểm soát sức mạnh của mình trên không trung hơn.” Hạ Trường Sinh nói.
Lâm Kiến nói một cách chắc chắn: “Đừng lo lắng.”
“Ngươi thật đáng tin.” Hạ Trường Sinh khen y, giọng điệu không hề dao động.
Lâm Kiến nghe được thừa nhận của Hạ Trường Sinh, cười đến mức môi cứ cong lên. Nếu y có đuôi, có lẽ lúc này cái đuôi có thể quét tới quét lui trên mặt đất, quét sạch mặt đất phía sau mình.
“Vậy dựa vào ngươi.” Hạ Trường Sinh nở nụ cười.
Chỉ chốc lát sau, Lâm Kiến lập tức mang Hạ Trường Sinh bay lên trời cao.
Chưa đến mười lăm phút, những người thường di chuyển trên mặt đất ngẩng đầu nhìn.
Tu chân giả ngự kiếm bay trên bầu trời ngã xuống.
Đồng cỏ bằng phẳng.
Hạ Trường Sinh dính đầy cây cỏ ngồi trên mặt đất.
Hắn thật đúng là sa đọa, không chỉ y phục bẩn, tóc cũng dính đầy cỏ.
Lâm Kiến tràn ngập tự tin dẫn người ngự kiếm, cuối cùng té xuống chỗ cách Hạ Trường Sinh một khoảng cách nhất định, thật cẩn thận quan sát sắc mặt Hạ Trường Sinh.
“Lâm Kiến, trước khi tình yêu và sự kiên nhẫn của ta dành cho ngươi cạn kiệt, lăn lại đây cho ta!” Hạ Trường Sinh lập tức quay đầu mắng Lâm Kiến.
Tình nồng ý mật lúc trước của hai người, đã kết thúc như vậy.
Trời chiều ngả về tây.
Lâm Kiến vẫn đang giúp Hạ Trường Sinh nhặt cỏ dại trong tóc.
“Đại sư huynh, nếu chúng ta không xuất phát, sẽ thật sự đến muộn đấy.” Lâm Kiến nhắc nhở hắn.
Hạ Trường Sinh cầm gương nhỏ lúc nào cũng mang theo, soi tóc mình, càng xem càng giận: “Ta lo bọn họ chết hay sống làm gì!”
Lâm Kiến lo nghĩ, vì an ủi Hạ Trường Sinh, nghiêng đầu hôn lên mặt hắn, dỗ dành: “Đừng nóng giận, chúng ta lên đường trước đi.”
“Lâm Kiến! Ngươi hôn đến mức mặt ta toàn là nước miếng, ta muốn giết ngươi!” Hạ Trường Sinh lấy khăn tay ra, lau mặt mình.
Hạ Trường Sinh thần kinh hoàn toàn không thể nói đến tình người.
Lâm Kiến nhìn trời.
“Y phục cũng... Y phục cũng...”
Một bộ y phục của Hạ Trường Sinh đã choàng lên người Lâm Kiến, bộ còn lại đã bị hủy khi ở trong Tinh Huyết Lô rồi.
“Y phục của ta cho huynh mặc, tuy ta đã sửa nhỏ đi một chút nhưng vẫn là y phục của đại sư huynh, hẳn là vẫn mặc được.” Lâm Kiến vội vàng an ủi hắn.
Mắt Hạ Trường Sinh rưng rưng trừng y.
Lâm Kiến biết mình nói sai rồi.
May mắn y phục mà Hạ Trường Sinh mang theo khi ra ngoài không phải nhiều bình thường.
Lâm Kiến giúp Hạ Trường Sinh cởi áo khoác bẩn ra.
Lúc y làm động tác này, vừa vặn có cư dân sống gần đó đi ngang qua. Bọn họ nhìn Hạ Trường Sinh và Lâm Kiến, tặc lưỡi ngạc nhiên: “Thói đời ngày nay thật là.”
Lâm Kiến vội vàng giúp Hạ Trường Sinh mặc áo khoác mới vào, sau đó tiện tay lấy tóc từ trong áo khoác ra cho hắn.
Hạ Trường Sinh cầm lấy gương, tiếp tục đánh giá tóc mình. Nhưng bởi vì sắc trời đã tối, hắn không thấy rõ lắm.
Lâm Kiến ngồi bên cạnh, nói: “Không nhìn thấy, tức là đã không còn.”
Hạ Trường Sinh không thể nhịn được nữa, dùng một tay ném Lâm Kiến ra bãi cỏ. Để không làm bẩn y phục vừa thay, Hạ Trường Sinh đè cả người lên y phục của Lâm Kiến.
“Không phải ngươi nói chắc chắn sẽ không xảy ra chuyện sao?” Hạ Trường Sinh bắt lấy vạt áo Lâm Kiến, dùng sức lắc.
“Đại sư huynh... Ta chỉ nói...” Lâm Kiến nhớ lại lời mình nói: “Đưa huynh bay.”
Nhưng không đảm bảo không ngã.
“Lâm Kiến! Đồ khốn kiếp nhà ngươi!” Lúc này Hạ Trường Sinh đang cực kỳ tức giận.
Do vấn đề tư thế, Lâm Kiến nhìn chằm chằm khuôn mặt Hạ Trường Sinh phía trên, y không nhịn được vươn tay ra, lòng bàn tay chạm hẳn vào mông Hạ Trường Sinh.
Hạ Trường Sinh: “...”
Mặt trăng lên cao.
Lâm Kiến cõng Hạ Trường Sinh đi trên cỏ, tay Lâm Kiến đỡ mông Hạ Trường Sinh.
Hạ Trường Sinh tựa vào lưng Lâm Kiến, vẫn đang cằn nhằn không ngớt: “Sao ta lại tin lời nói dối của ngươi chứ?”
Lâm Kiến đã giải thích rất nhiều lần. Lúc đầu y thật sự rất tự tin, nhưng không ngờ lực sát thương của Hạ Trường Sinh lại lớn như vậy, kéo cả y và Không Sơn kiếm lộn nhào giữa không trung.
“Đừng khóc.” Lâm Kiến nói.
“Ta không khóc.” Hạ Trường Sinh vòng hai tay ôm cổ Lâm Kiến, thỉnh thoảng lại rơi một giọt nước mắt.
Lâm Kiến có thể cảm nhận được cổ áo mình đã ướt đẫm.
“Huynh thích bộ y phục này như vậy sao?” Lâm Kiến hối hận rồi.
Hạ Trường Sinh im lặng một lúc.
“Thích vậy à?” Lâm Kiến tưởng hắn không nghe thấy mình nói nên lặp lại lần nữa.
“Ừm.” Hạ Trường Sinh trả lời y.
“Sư thúc lại không duyệt tiền sao?” Lâm Kiến hỏi.
“Không duyệt.
“Đợi sau này huynh làm Chưởng môn, ta sẽ đăng ký làm quản lý tài vụ. Chỉ cần huynh muốn mua y phục, ta lập tức duyệt đăng ký của huynh.” Lâm Kiến cam đoan trước.
Hạ Trường Sinh rầu rĩ nói: “Ta không thèm làm Chưởng môn của Phục Hy viện.”
Hiện giờ hắn đã bề bộn công việc như vậy rồi, nếu làm Chưởng môn của Phục Hy viện, không biết còn muốn áp bức hắn tới trình độ nào nữa.
“Có ta ở đây, đại sư huynh đâu cần làm việc chứ.” Lâm Kiến thản nhiên nói: “Cái danh Chưởng môn này chỉ là để huynh dùng tác oai tác quái thôi.”
Hạ Trường Sinh nhìn Lâm Kiến, từ góc độ của hắn chỉ có thể nhìn thấy sườn mặt y, Hạ Trường Sinh lại nằm xuống, tựa vào lưng y.
“Lâm Kiến.” Hạ Trường Sinh gọi tên y.
“Ừm?” Chỉ cần là Hạ Trường Sinh gọi, Lâm Kiến nhất định sẽ trả lời.
“Đi chậm một chút.” Hạ Trường Sinh nói.
“Còn chậm nữa sẽ phải qua đêm bên ngoài, cho dù đã qua mùa đông thì vẫn rất lạnh.” Lâm Kiến thở ra một hơi, mặc dù y phàn nàn, nhưng vẫn bước chậm lại.
Dưới ánh trăng sáng, đồng bằng mênh mông vô tận, gió nhẹ lướt qua, cái lạnh vẫn còn đó, cây cỏ lay động.
Ngay khi Lâm Kiến đi đến mức hơi buồn chán, giọng Hạ Trường Sinh lại truyền đến từ sau lưng y.
“Nếu con đường này đi mãi không hết thì tốt rồi.”
Hắn nói lời ngon tiếng ngọt bằng giọng nói ngây thơ nhất.
Lâm Kiến sửng sốt, sau đó mỉm cười, trả lời với giọng dịu dàng: “Đúng vậy.”
Ở lại khách điếm vùng ngoại ô một đêm, sáng sớm hôm sau, Lâm Kiến ra ngoài ngắm mặt trời, cảm thấy mình đã khỏe lại.
“Đại sư huynh, ta đưa huynh bay!” Lâm Kiến chỉ lên bầu trời, nói dõng dạc.
Mặt Hạ Trường Sinh bình tĩnh, hắn nhét hai tay vào tay áo rộng thùng thình, trừng mắt nhìn Lâm Kiến, trong lòng là vạn phần không tín nhiệm.
“Chẳng trách người xưa luôn nói, nam nhân mà tin được thì heo cũng có thể lên cây.” Hạ Trường Sinh cực kỳ không hài lòng.
Lâm Kiến đau khổ nói: “Cho ta thêm một cơ hội đi mà.”
Hạ Trường Sinh suy nghĩ một lúc, sau khi hắn phát hiện ngoại trừ ngự kiếm, những cách di chuyển khác đều không thể đuổi tới núi Thương Cẩu đúng hạn, hắn nhịn đau gật đầu.
Lâm Kiến thở phào một hơi nhẹ nhõm.
“Lâm Kiến.” Hạ Trường Sinh gọi y.
Lâm Kiến cảm thấy giọng điệu này của hắn vẫn là muốn gọi mình là đồ khốn đây.
“Lần này mà còn ngã nữa thì chúng ta chia tay đi.” Hạ Trường Sinh nói.
Lâm Kiến: “...”
Hạ Trường Sinh nói xong, yên lặng choàng thêm một cái áo choàng bên ngoài y phục của mình, đội mũ lên, giấu hết tóc vào trong.
Vì để Lâm Kiến bay vững hơn chút, vừa lên không trung, Hạ Trường Sinh chủ động hoàn toàn giảm đi ý thức của mình.
Toàn bộ hành trình Lâm Kiến nghiêm túc ngự kiếm, không dám phân tâm.
Đông đi xuân đến, vào ngày đầu tiên của mùa xuân, đại hội trừ ma chính thức được tổ chức.
Để không đả thảo kinh xà, tất cả những tu chân giả tụ tập dưới núi Thương Cẩu giả trang thành người thường. Những môn phái am hiểu trận pháp còn đặc biệt bố trí trận pháp che giấu hơi thở bao quanh nơi hội họp.
Thời gian đã đến, Đường Trĩ không nhìn thấy Hạ Trường Sinh và Lâm Kiến ở địa điểm tổ chức.
Đường Trĩ nhíu mày, ngồi trên lan can lầu hai, vừa nhìn nhóm tu chân giả bên dưới, vừa ăn bánh chiên mua bằng tiền của Thường Khê Đình.
Đại sư huynh và Lâm Kiến lại đến muộn...
Được rồi, bọn họ đến đúng giờ mới là chuyện lạ đấy.
Nghĩ đến tính tình của Hạ Trường Sinh, Đường Trĩ cảm thấy nhẹ nhõm.
“Người của Phục Hy viện đâu?” Thấy người đến đã tương đối, người luôn nhìn chằm chằm Phục Hy viện lại lên tiếng.
“Ngươi ngẩng đầu.” Người bên cạnh gã đến trước, đã hỏi vấn đề này từ sớm rồi.
Nam nhân ngẩng đầu, sau đó, một miếng dưa chuột rơi xuống mặt gã.
“A, thật lãng phí.” Đường Trĩ vội vàng dùng hai tay giữ chặt giấy dầu, đề phòng đồ bên trong lại vì mình không nắm chặt mà rơi xuống rồi gây ra việc thê thảm.
“Đó chính là người của Phục Hy viện.” Người nọ nói với nam nhân.
Nam nhân vươn tay, không lên tiếng lấy dưa chuột trên mặt xuống.
Không hề bất ngờ.
“Hạ Trường Sinh chưa tới?”
“Không nhìn thấy.”
“Vậy tên quỷ lòng dạ hiểm độc mấy năm trước thì sao?”
“Cũng không nhìn thấy.”
“Phục Hy viện lại đổi người hành tẩu nhân gian?”
Đường Trĩ liếm nước xốt dính trên ngón tay, đôi mắt trống rỗng.
Chẳng trách sư phụ dễ dàng tha thứ cho đại sư huynh như vậy, người hành tẩu của Phục Hy viện thật đúng là không dễ dàng gì. Nhưng nếu là đại sư huynh, có lẽ những người này sẽ ngừng bàn tán tại đây.
Đường Trĩ không hề nghi ngờ, nếu Hạ Trường Sinh khó chịu, những người gọi là đồng bạn này đều sẽ tan thành mây khói dưới tay hắn.
May mắn người ở đây lúc này là người có tính tình siêu tốt ta đây.
Đường Trĩ khá đắc ý.
“Hạ Trường Sinh không đến cũng tốt, không thì phiền muốn chết.” Người nọ tiếp tục nói huyên thuyên.
Đường Trĩ kinh ngạc há miệng, nói: “A, tay của ta mềm quá, rớt đồ rồi.”
Nói xong, hắn ta ném bánh chiên đã ăn một nửa xuống, chuẩn xác đập vào người nhiều chuyện.
“Tỷ tỷ xinh đẹp, mua cho ta một cái nữa đi.” Đường Trĩ quay người lại, nhảy khỏi lan can.
Đệ tử môn phái nào đó sáng nay vừa bị Đường Trĩ cọ ăn cọ uống: “...”
Người chủ trì đại hội trừ ma là người Đường Trĩ không quen biết. Khi người nọ chủ trì hội nghị, Đường Trĩ tay trái cầm bánh chiên mới do tỷ tỷ xinh đẹp mua cho hắn ta, tay phải cầm bát nước đường mà Thường Khê Đình vì muốn hắn ta câm miệng mà cố ý sai người khác làm cho hắn ta. Đường Trĩ một miếng bánh chiên, một ngụm nước đường, nghe người phía dưới tán gẫu.
Cũng không có gì hay.
Đại khái là giới thiệu sơ qua việc gần đây xuất hiện một người dùng trận pháp luyện người để đạt được pháp lực vô tận, nhưng bọn họ không tìm được lai lịch của tu chân giả kia.
Theo điều tra của bọn họ, người kia là ma tu, dùng phương thức nhập ma và hấp thụ sức lực của người khác để đạt được pháp lực vượt qua mức bình thường.
Ma tu này không những am hiểu trận pháp mà còn rất mạnh, bọn họ phải liên thủ mới có thể đánh lại.
Còn nữa, bên cạnh ma tu còn có một y tu ngồi xe lăn, thỉnh thoảng cũng sẽ xuất hiện một ngự thú sư.
Kế hoạch của bọn họ chính là lợi dụng ưu thế về số lượng.
Nếu hai hoặc ba người kia xuất hiện ở núi Thương Cẩu, bọn họ sẽ tách những người đó ra.
Sức mạnh của y tu và ngự thú sư nằm trong phạm vi bình thường của tu chân giả, bọn họ có thể bắt giữ.
Còn ma tu kia, bọn họ quyết định, nếu có ít hơn mười tu chân giả trên cùng chiến trường với gã, những người khác chỉ có thể chạy trước.
Tối nay bọn họ sẽ lập đội, cố hết sức phân chia những nhân tài kỹ thuật và sức mạnh vào cùng một tổ.
Theo đánh giá của bọn họ về sức mạnh của ma tu, khả năng bắt sống không lớn, nếu có thể bọn họ sẽ giết chết gã.
Đường Trĩ yên lặng nghe kế hoạch của bọn họ. Thế mới biết, hóa ra mấy năm nay những tu chân giả này cũng không phải không làm gì cả, ít nhất còn có thể điều tra được mấy thứ về Thạch Đông Lâm.
Hơn nữa kế hoạch được lập ra coi như cũng ổn, ít nhất bọn họ đã ước tính sức chiến đấu của Thạch Đông Lâm.
Đáng tiếc là kế hoạch này thiếu một mắt xích.
Thạch Đông Lâm không phải ma tu bình thường, mà là...
Tu chân giả thiên tài sở hữu một con hung thú.
Không thể không nói, dựa vào thực lực của những người có mặt ở hội nghị này, quả thật một nhóm hơn mười người có thể đối phó với ma tu cấp cao.
Đáng tiếc, chênh lệch thực lực giữa ma tu cấp cao và hung thú là hoàn toàn không thể vượt qua.
Đường Trĩ biết, nhưng cũng không phát biểu gì trong đại hội này.
Hắn ta am hiểu nhân cách.
Một đại hội tụ tập nhiều cao thủ của tu chân giới như vậy, không phải là chuyện mà người bình thường có thể làm được.
Lúc này hắn ta mở miệng phá rối đại hội, sẽ chỉ gặp rắc rối.
Cho dù hắn ta rống lớn, trên người Thạch Đông Lâm có hung thú, chúng ta sẽ chỉ cùng chịu chết.
Phỏng chừng cũng không có kết cục tốt đẹp gì.
Cho nên mới cần Hạ Trường Sinh.
Nếu sư phụ tùy tiện của hắn ta đã phái một mình Hạ Trường Sinh đi giải quyết chuyện của Thạch Đông Lâm. Vậy chứng tỏ Hạ Trường Sinh hoàn toàn có thể thu phục Thạch Đông Lâm.
Nếu thật sự không được, hắn ta tìm được Cố Phương rồi sẽ lập tức đưa Cố Phương cùng chạy.
Đường Trĩ nhìn những người ở đây.
Đa phần những người này rất thông minh, không cần mình suy nghĩ nhiều.
Ngay khi Đường Trĩ nghĩ như vậy, bên cạnh vừa lúc có người gấp đến độ xoay vòng vòng.
“Đừng khẩn trương, không cần sợ hãi, mình có thể.”
Đường Trĩ đi qua xem.
Người đang hoang mang rối loạn chính là người nói chuyện với hắn ta ngày đó, Cửu Tinh Lưu.
Mặc dù Thường Khê Đình đã cảnh cáo Đường Trĩ, đừng liên quan gì đến người kia, nhưng nói thật, ấn tượng của Đường Trĩ với gã rất tốt, ít nhất là tốt hơn phần lớn những người ở đây.
“Ực.” Đường Trĩ uống một ngụm nước đường thật to.
Cửu Tinh Lưu bị ngắt mạch suy nghĩ ngơ ngác ngẩng đầu, nhìn Đường Trĩ.
Đường Trĩ khó khăn giơ ngón trỏ từ năm ngón tay cầm bánh chiên ra, vẫy tay với hắn.
Cửu Tinh Lưu không yên lòng đi qua chỗ hắn ta.
Đã rất lâu không có tu chân giả khác chủ động chào hỏi gã rồi.
“Nhìn thấy ma tu kia thì chạy xa chút.” Đường Trĩ nói khẽ bên tai gã.
Cửu Tinh Lưu sửng sốt.
Nói xong, Đường Trĩ lắc đầu, rời đi.
“Này...” Cửu Tinh Lưu vươn tay, muốn giữ Đường Trĩ lại.
Ý ngươi là gì.
Khi gã duỗi tay về phía Đường Trĩ, thậm chí sắp bắt được Đường Trĩ, một bàn tay vươn ra từ sau Cửu Tinh Lưu, kéo tay gã về.
Cửu Tinh Lưu quay đầu.
Người đứng sau hắn đội mũ trùm đầu, che mặt, cười hỏi gã: “Ngươi đang nói chuyện với ai?”
Người này là Chiếu Thủy Tình.
“Ta...” Cửu Tinh Lưu chưa kịp giải thích với hắn ta, vội quay đầu muốn tìm Đường Trĩ.
Đường Trĩ đã sớm rời khỏi.
“Lần này, ma tu kia muốn luyện hóa tất cả yêu ma tham gia bách quỷ dạ hành thành yêu châu, ma châu để đạt được một loại sức mạnh khác. Chúng ta sẽ không để gã thực hiện được.” Người chủ trì vẫn đang diễn thuyết một cách hùng hồn: “Đến lúc đó người của Đông Xương Môn phụ trách xua đuổi yêu ma.”
Tư Vô Ngưng được điều tới đứng cùng mấy đồng môn của hắn ta. Lúc người chủ trì gọi tên bọn họ, thân là thiếu Môn chủ, Tư Vô Ngưng không hề phản ứng, vì thế sư tỷ hắn ta đành phải lên tiếng trả lời.
“Chán quá, sao lại không thấy Trường Sinh Quân chứ.” Tư Vô Ngưng thở dài.
“Xin ngươi, đừng trêu chọc người của Phục Hy viện.” Đồng môn đứng bên cạnh hắn ta hận không thể đánh chết Tư Vô Ngưng.
“Nhỡ đâu ta thành công, Đông Xương Môn và Phục Hy viện sẽ làm đám hỏi giống Ngũ Lăng Hiên và Phục Hy viện trước kia thì sao?” Tư Vô Ngưng đưa ra một ý tưởng khiến mình rất vui vẻ.
“Tới ngày đó, sẽ đến lượt Đông Xương Môn giống Ngũ Lăng Hiên trước kia, trở mặt với những người khác.” Đồng môn của hắn ta rất vô tình.
“Có Phục Hy viện làm chỗ dựa vững chắc rồi thì còn cần phải thân thiết với môn phái nào sao?” Tư Vô Ngưng cười nhạo một tiếng.
“Khuyên ngươi đừng ảo tưởng về Phục Hy viện quá, bọn họ không chỉnh chết mình đã là kỳ tích nghìn năm rồi.”
Khắp nơi hỗn loạn.
Tu chân giả thật lòng đến thu phục ma tu rất ít.
Nghe kế hoạch của bọn họ, một cô nương tránh ở một góc lầu ba đội mũ trùm đầu trầm mặc.
Người này dùng một mảnh vải bọc kiếm của mình, khoác sau lưng, có hai thanh kiếm, một dày một mỏng.
Người dùng hai kiếm ở tu chân giới không nhiều lắm, hơn nữa còn giấu mặt, không phải Cố Phương thì còn có ai.
Thạch Đông Lâm đã nhập ma.
Thạch Đông Lâm giết người bừa bãi.
Thạch Đông Lâm tâm thuật bất chính.
Mỗi một câu của người phía dưới đều xuyên thấu trái tim nàng.
“Đại sư huynh...”
Nếu tội của huynh không thể tha, nếu huynh chắc chắn phải chết...
Vậy thì hãy để ta.
Cho huynh chết dứt khoát hơn, có tôn nghiêm hơn một chút.
Sau khi huynh chết, ta sẽ mang huynh về Phục Hy viện.
Chôn cất trên núi cao.
Đại sư huynh sẽ không cần phải sống trong sợ hãi, cũng không cần tiếp tục theo đuổi những thứ nàng không hiểu nữa.
Nếu tất cả bắt đầu từ Phục Hy viện, vậy thì hãy kết thúc ở Phục Hy viện đi.
--------------------
Vở kịch nhỏ:
Hạ Trường Sinh: Có lẽ ngày cãi nhau, chia tay sẽ đến sớm hơn tưởng tượng của ta.
Lâm Kiến: Đã nói ta sẽ bỏ tiền mua y phục mới cho huynh rồi mà.