“Con làm gì vậy?” Phương Cảnh Tân nhìn thấy động tác của Hạ Trường Sinh, biết rõ còn cố hỏi.
“Đột nhiên con cảm thấy mình nên lang thang bên ngoài một thời gian, chờ Lâm Kiến thay lòng đổi dạ.” Hạ Trường Sinh gục đầu xuống, mái tóc rủ xuống che mặt hắn.
“Đừng có giỡn, nhanh về đi.” Phương Cảnh Tân nhìn sắc trời: “Bây giờ bắt đầu lên đường thì nói không chừng đến lúc mặt trời lặn có thể đến thành trấn, tìm một chỗ nghỉ ngơi.”
“Chúng ta không ngự kiếm sao?”
Nếu như muốn nhanh chóng về Phục Hy viện, rõ ràng ngự kiếm nhanh hơn.
“Không.” Phương Cảnh Tân từ chối lời đề nghị của hắn, sau đó mỉm cười.
Hạ Trường Sinh nhìn nụ cười của ông, hắn lập tức nhíu mày có linh cảm chẳng lành.
Sau khi nhận được thông báo của Tư Mã Tĩnh, Phương Cảnh Tân lập tức chạy đến. Ông đã cho người chuẩn bị xe ngựa từ sớm, người đánh xe chắc là xa phu tìm được dọc đường. Xa phu ngồi phía trước xe, có lẽ được Phương Cảnh Tân dặn dò nên từ đầu tới cuối hắn ta không nhìn Hạ Trường Sinh lần nào.
Phương Cảnh Tân vào xe trước, sau đó vén rèm lên cho Hạ Trường Sinh chui vào.
“Dù đi xe ngựa chậm nhưng lâu rồi hai người chúng ta chưa ở chung, nơi này cũng rất tốt.” Phương Cảnh Tân nói: “Nhưng mà con cũng không cần lo lắng, chúng ta chỉ ngồi xe ngựa mấy ngày, ở điểm dừng tiếp theo ta đã sắp xếp người xong rồi, hắn ta sẽ ngự kiếm đưa chúng ta đi.”
Đối diện với ánh mắt của Hạ Trường Sinh, Phương Cảnh Tân mỉm cười. Đọc Full Tại Truyenfull.vn
“Ngài đã xảy ra chuyện gì vậy?” Hạ Trường Sinh hỏi thẳng, hiếm khi thấy hắn nghiêm túc, mặt không biểu cảm như thế.
Dựa theo thời gian bế quan, hẳn là vẫn chưa tới thời gian Phương Cảnh Tân xuất quan. Hơn nữa dựa theo thực lực của Phương Cảnh Tân, coi như sức lực hắn khó khống chế thì cũng nằm trong phạm vi khống chế của ông, không có chuyện không thể dẫn hắn ngự kiếm.
“Vực sâu sắp mở ra, dù Lâm Kiến cố gắng nhưng với pháp lực của y thì không đủ sức để đối kháng với hung thú.” Phương Cảnh Tân vươn tay nhìn lòng bàn tay của mình: “Cho nên ta cho y phần lớn pháp lực của mình. Giờ đây ta như một người mới vào Phục Hy viện. Nói vậy có vẻ hơi khoa trương. Thật ra ta vẫn có thể ngự kiếm nhưng mà không thể dẫn theo con được.”
Hạ Trường Sinh nghe vậy thì im lặng không nói gì.
“Sao lại nhìn ta như vậy?” Phương Cảnh Tân cười thành tiếng: “Đến tình cảnh hôm nay thì ta cũng từng nghĩ qua rồi. Không cần thấy ta đáng thương, đây là ta tự muốn thế.”
“Có đáng giá không?” Hạ Trường Sinh chống đầu, nhìn màn cửa bị gió thổi lên, thỉnh thoảng sẽ có cảnh sắc khác xuất hiện trước mắt.
“Theo như lời con nói thì y là chuyển thế của Chưởng môn đời thứ bảy, như vậy rất đáng.” Phương Cảnh Tân nói.
“Không, con không nói Lâm Kiến.” Hạ Trường Sinh lắc đầu nói: “Con nói người cả Phục Hy viện, đời đời kiếp kiếp vì vực sâu như thế có đáng không?"
Chết hết người này đến người khác, đổi từ người này sang người khác bị cuốn vào.
Thiên tài tuyệt thế bị hủy hoại chỉ trong chốc lát, cả đời bôn ba cực khổ.
Như Phương Cảnh Tân làm trái ý trời, bảo vệ tính mạng Thạch Đông Lâm, dùng tất cả để bồi dưỡng gã, sau đó trơ mắt nhìn gã vì vực sâu mà mất đi lý trí, đi theo hướng cực đoan trái ngược. Sau đó ông còn phải tiếp tục hy sinh mình, đổi lấy giao dịch với hung thú. Sau một phen như thế, thứ Phương Cảnh Tân còn lại chỉ có bản lĩnh cuối cùng của một người tu đạo. Nhưng mà ông cũng sắp mất hết.
“Nếu Phục Hy viện không làm chuyện này thì sao?” Phương Cảnh Tân hỏi.
Hạ Trường Sinh trả lời nhẹ tênh: “Mọi người cùng chết sạch chứ sao.”
Phương Cảnh Tân nghe câu trả lời của hắn, không nhịn được bật cười.
“Không cần lo, hung thú cũng sẽ chết.” Hạ Trường Sinh nói: “Thần sẽ chết, tất cả mọi người sẽ chết, sau đó… Nói không chừng triệu năm sau lại có một thế gian hung thú, phàm nhân và thần linh cùng tồn tại.”
“Nếu như ta phải sống nhìn người ta khóc lóc, đại địa gặp nạn thì thôi cho ta đi trước một bước đi.” Phương Cảnh Tân lắc đầu.
Hạ Trường Sinh chống đầu, khe khẽ thở dài một hơi.
“Thật sự làm người ta vui mừng.” Phương Cảnh Tân nhìn Hạ Trường Sinh: “Dù ta bế quan trốn tránh hiện thực hay đi đâu về, nhìn thấy con vẫn là dáng vẻ này.”
“Lời này của ngài không chính xác.” Hạ Trường Sinh phản bác.
Phương Cảnh Tân nhìn chằm chằm hắn, sau đó chớp mắt, bất đắc dĩ cười: “Đúng là không giống, hung thú vực sâu đại nhân thích phàm nhân.”
Hạ Trường Sinh ở trước mặt người khác thì không thẳng thắn như vậy, hắn xoa xoa tay, nghĩ một đằng nói một nẻo: “Cũng không có thích đến thế.”
“Hahaha.”
“Nhưng mà con sẽ không quên chuyện con đã đồng ý với sư phụ.” Hạ Trường Sinh hứa hẹn với ông.
“Ta đã…” Phương Cảnh Tân nói mở đầu xong thì không nói nổi nữa.
Hạ Trường Sinh nói với ông: “Ngài có chuyện gì cứ nói thẳng, ngài biết rõ nếu để con đoán thì con sẽ chẳng đoán được.”
Hắn không có bản lĩnh thông thái như vậy. Đọc Full Tại Truyenfull.vn
“Thật ra ta rất hối hận vì đã giao dịch với con.” Phương Cảnh Tân siết chặt tay: “Khi đó ta quá tuyệt vọng, đồ đệ ta vẫn lấy làm kiêu ngạo lại phản bội hy vọng của ta, hơn nữa thấy vài chục năm nữa vực sâu sắp mở ra, ta không còn cách nào nữa. Cho nên… Ta không biết, ta cảm thấy mình hối hận.”
“Thật sao? Con lại cảm thấy không hối hận.” Hai tay Hạ Trường Sinh đặt trên chỗ ngồi, bắt chéo chân nhàn nhã nói: “Rất tốt, mấy năm nay ngài dạy bảo Lâm Kiến như thế nào? Y có theo Thạch Đông Lâm ruồng bỏ hy vọng của ngài rồi đi ngược lại ý muốn của ngài không?”
“Không." Phương Cảnh Tân cúi đầu cười khổ: “Đứa trẻ con tìm về tốt lắm, không hổ là người có hồn phách của Chưởng môn đời thứ bảy. Ta có thể đoán trước được y sẽ hoàn thành nhiệm vụ dù cho phải liều mình.”
Bốn năm trước khi Phương Cảnh Tân xuất quan, cửa đá mở ra, người đầu tiên ông nhìn thấy là Lâm Kiến đứng ở cửa chờ ông.
Y không tìm Phương Cảnh Tân thì Phương Cảnh Tân cũng sẽ tìm y.
Chuyện phát triển đến bước này, ông có quá nhiều thứ cần nói cho y biết.
Đương nhiên, quan trọng nhất là nói cho y biết nhiệm vụ của mình.
Từ ngày Lâm Kiến đến Phục Hy viện, là ngày y đến vì vực sâu.
Đến vì tự chôn vùi bản thân.
Lúc Phương Cảnh Tân nói chuyện này vẫn căng thẳng nhìn Lâm Kiến.
Nếu như Lâm Kiến từ chối thì ông nên làm gì, nếu như y cũng giống Thạch Đông Lâm, không chịu nổi sứ mệnh này thì nên làm gì đây.
“Được thôi.” Lâm Kiến đồng ý rất dứt khoát, quả quyết nhận lời: “Cứ thế đi.”
Y đã đồng ý, việc tiếp theo cần phải làm là truyền vị, truyền hết tu vi Phương Cảnh Tân có được cho y.
Đi thôi, tiếp theo là sân khấu của ngươi, mà chuyện ông muốn làm không nhiều lắm.
Đương nhiên việc đầu tiên ông cần làm là tìm dẫn Hạ Trường Sinh về.
Trong toa xe, Hạ Trường Sinh nhàm chán giơ ngón tay mang bao tay, dùng ngón tay bắt chước dáng vẻ của bươm bướm.
“Tay con sao rồi.” Phương Cảnh Tân hỏi hắn.
“Cơ thể hiện tại của con là một đám yêu quái tụ tập lại với nhau, đám yêu ma là chỗ ẩn thân của con.” Hạ Trường Sinh nghe câu hỏi của ông, vươn tay tháo một chiếc bao tay ra.
Dưới bao tay là móng tay sắc bén, hoàn toàn là tay quái vật.
Cho Phương Cảnh Tân xem xong, Hạ Trường Sinh mang bao tay lại.
“Con không thể dùng quá nhiều sức, cho nên các phần khác của cơ thể không thể biến hình, vẫn là trông giống quái vật.” Hắn mặc nhiều lớp y phục để che những chỗ không giống với phàm nhân: “Lũ yêu ma không thể chịu được sức mạnh của con, thỉnh thoảng con phải thả bọn chúng ra khỏi thân thể rồi tìm kiếm một đàn yêu ma mới. Nhưng mà cách này chỉ có thể sử dụng một vài lần, sức mạnh của con lại lần lượt tràn ra ngoài. Nếu con không quay lại thân thể mình, hoặc là con sẽ bị vực sâu kéo về, hoặc là bị thiên thôi đánh cho sống dở chết dở.”
“Con không cần lo lắng, rất nhanh thôi con sẽ trở về cơ thể mình.” Phương Cảnh Tân trấn an nói.
“Ôi.” Hạ Trường Sinh thở dài một hơi thật to.
“Con không muốn về sao?” Phương Cảnh Tân cảm thấy không thể.
“Có một chút.” Câu trả lời của Hạ Trường Sinh ngoài dự đoán.
Phương Cảnh Tân suy nghĩ một lát, tạm thời lừa gạt hắn: “Thật ra Lâm Kiến cũng không làm gì với cơ thể con cả… nhỉ.”
“Con không ngạc nhiên mấy với tên tiểu biến thái kia." Hạ Trường Sinh buồn bực: “Bây giờ thân thể con chắc chắn vừa bẩn vừa nát, thật sự con không thể dũng cảm đối mặt.”
Phương Cảnh Tân trơ mắt nhìn nửa người trên của Hạ Trường Sinh mọp xuống ghế, sau đó y dùng sức đánh vào toa xe, bắt đầu cáu giận.
“Hu hu hu, các người không biết đâu, trước đó ta đã tốn không biết bao nhiêu thời gian mới biến khuôn mặt không thú vị của Hạ Quân thành dáng vẻ ta muốn, khuôn mặt xinh đẹp của ta, thân thể của ta, đều hỏng rồi huhuhu. Xấu hết rồi, ta còn về làm gì nữa. Được rồi, để thiên lôi đánh chết ta cho rồi.”
Phương Cảnh Tân nhìn hắn, không biết phải làm sao. Đọc Full Tại Truyenfull.vn
“Hu hu hu, nếu biết trước thì ta đã không chạy ra ngoài." Tinh thần của hắn thất thường, đã bắt đầu hối hận từ ngọn nguồn: “Ta phải chết, thà chết cho rồi, không được… Trước khi chết phải kéo Lâm Kiến chết chung. Cái thằng ngốc bất khả chiến bại đó sao lại cản trước mặt ta chứ, ta đã nghĩ cách để ngươi đi rồi. Nếu như ngươi đi thì chẳng phải ta đã thuận lợi quay về thân thể rồi sao? Thằng ngốc mà, sao ta lại thích tên trứng đần đó chứ, đây là quả báo hàng ngàn năm trước ta đá nhiều vị thần sao?”
“Trường Sinh.” Phương Cảnh Tân hy vọng hắn có thể nghe ông nói chuyện.
“Huhuhu.” Hạ Trường Sinh nằm trên ghế, hoàn toàn không nghe được lời của người khác.
Phương Cảnh Tân luống cuống tay chân, đáng tiếc dù ông tốt tính nhưng lại không am hiểu thủ đoạn đối phó với Hạ Trường Sinh như Lâm Kiến.
Xe ngựa tiến về phía trước, đi qua đâu người ta cũng nghe thấy tiếng kêu oán hận.
Đột nhiên, truyền thuyết về chiếc xe ma lan truyền khắp núi rừng.
Phương Cảnh Tân đợi Hạ Trường Sinh lên cơn xong, hết lời khuyên hắn xuống xe.
Ăn xong bữa tối ở khách điếm, Phương Cảnh Tân dỗ hắn ngủ như dỗ trẻ con, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Hung thú này lớn tuổi hơn ông gấp nghìn lần.
Nhưng theo Phương Cảnh Tân, kể từ khi gặp Hạ Trường Sinh, ông hoàn toàn không cảm giác được khoảng cách tuổi tác giữa bọn họ.
Ngày thứ hai của hành trình, vì phía trước không có quán trọ nên cả hai phải ngủ trong núi rừng hoang vu.
Phương Cảnh Tân trải trong toa xe xong, chuẩn bị gọi Hạ Trường Sinh vào ngủ, tình cờ nhìn thấy Hạ Trường Sinh đang ngồi trên một tảng đá, nhìn lên những ngôi sao trên bầu trời.
Chỉ có loại chuyện này, Phương Cảnh Tân mới có thể cảm nhận được sinh vật trước mặt này thật sự đã sống rất lâu.
Bởi vì khi Hạ Trường Sinh nhìn các vì sao, đôi mắt của hắn tựa hồ như trải qua năm tháng ngang hàng với những vì sao kia.
“Trong vực sâu, con không nhìn thấy được sao trời ư?” Phương Cảnh Tân tò mò hỏi hắn.
"Mặc dù đối với các ngài, vực sâu dường như ở trên bầu trời, nhưng thực ra, vực sâu không phải ở trên." Hạ Trường Sinh khó mà giải thích: "Đó là một không gian ẩn giấu trong hư vô, không có gì ngoài bóng tối. Sở dĩ những người có Minh Mục ở một số nơi ngẩng đầu nhìn lên trời sẽ thấy bọn con, chỉ là ở gần chân trời là nơi yếu nhất của vực sâu. Những gì họ thấy không phải là tất cả của vực sâu.”
Phương Cảnh Tân hất vạt áo ngồi cạnh hắn, cùng hắn ngắm sao.
“Bọn con từng cho rằng dựa vào thực lực của mình thì không cần bất cứ thứ gì, không hoa, không sao, không sinh vật nào ngoại trừ bản thân. Nhưng sau khi ở trong vực sâu một thời gian nhất định, bọn con phát hiện có chút không ổn. Lúc này một con hung thú nói một câu, nó nói hình như mặt trời rất tốt. Bọn con không có trí tưởng tượng, nhưng khi nó nói câu này, bọn con đột nhiên có cảm giác giống nhau, mặt trời thật tốt.”
Kể từ đó, họ bắt đầu nhớ mặt trời vô cùng.
"Con không thích ở cùng với những con hung thú khác, con một thân một mình, đột nhiên một ngày nào đó con chợt nghĩ, nếu có một bông hoa cũng rất tốt. Buồn cười đúng không, lúc con còn ở mặt đất, con đều xem thường một đóa hoa. Chỗ con đi ngang qua có thể giẫm chết vô số hoa. Nhưng khi con ngồi ở vách núi chỉ có một đóa hoa làm bạn, con đột nhiên phát hiện sự quý giá của một đóa hoa. Vì sao lại thế nhỉ?”
Phương Cảnh Tân lẳng lặng nghe nghi ngờ của hắn.
“Lâm Kiến cũng kỳ lạ lắm. Con đối xử với y như đối xử với những người khác. Con giữ khoảng cách với y, sai sử y, khinh khi bắt nạt y, làm cho y cảm thấy tuyệt vọng, thậm chí… Không bảo vệ y. Nhưng y lại xem con như báu vật, con có cố tình gây sự y cũng chấp nhận. Y nói yêu nhưng con không cảm thấy mình làm ra chuyện gì để y yêu mình.”
“Con cảm thấy một đóa hoa cứu vớt linh hồn của con.” Phương Cảnh Tân nói.
Hạ Trường Sinh khó hiểu nhìn ông, sau đó cau mày nói: “Con chưa hề nói như vậy.”
Phương Cảnh Tân nghẹn lời, sau đó nói tiếp: “Người phàm hiểu như vậy.”
“À.”
“Sau đó con cứu vớt linh hồn Lâm Kiến.” Phương Cảnh Tân nói: “Vạn sự vạn vật, có nhiều thứ chỉ tồn tại thôi cũng làm người ta thấy an ủi. Nhất định vì có con bên cạnh Lâm Kiến, giống như đóa hoa bên bờ vực cạnh con ngày đó. Đóa hoa kia không đẹp nhưng trong lòng con nó vẫn khác biệt.”
Hạ Trường Sinh vẫn nhíu mày.
Phương Cảnh Tân cười nhìn hắn, hỏi: “Ta nói rất khó hiểu đúng không?”
Hạ Trường Sinh nghiêm túc nói: “Đóa hoa kia không khó coi.”
Phương Cảnh Tân bật cười, sau đó lắc đầu, ngẩng đầu nhìn trời sao.
“Dù còn nhiều thứ con không hiểu, nhưng con biết Lâm Kiến có ý nghĩa khác biệt đối với con, con biết con yêu y.” Hạ Trường Sinh hiếm khi thẳng thắn, nói ra lời trong lòng.
“Trường Sinh.”
“Vâng?”
“Loại lời nói này con nói với người đó, người đó sẽ vui hơn, đừng nói với ta.”
“Nhưng mà đối mặt với y thì những lời này khó nói lắm.” Hạ Trường Sinh dùng quạt chống trán, rất đau đầu.
Không thể bày tỏ cảm xúc thật của mình với người ngoài, với người kia cũng thế.
“Con thật là một đứa trẻ... ôi!"
Phương Cảnh Tân bị đá ngã.
Sau khi ngã xuống đất, Phương Cảnh Tân buồn bực quay đầu, Hạ Trường Sinh đá người ta còn quay đầu đi giả vờ không phải mình đá.
Phương Cảnh Tân sờ mông mình, trừ tha thứ cho hắn thì còn làm gì được nữa.
Thứ mà ông cung phụng ở Phục Hy viện là một trong những sinh vật cổ xưa nhất trên thế giới, một con hung thú hủy diệt trời đất.
Vào ngày thứ năm của chuyến hành trình bằng xe ngựa, cuối cùng họ cũng gặp được người Kỳ Lân Sơn do Phương Cảnh Tân tìm tới giúp đỡ.
Trước khi gặp nhau, Phương Cảnh Tân cố ý lấy mũ cho Hạ Trường Sinh đội.
Theo hiểu biết của các đạo sĩ, đại đệ tử của Phục Hy viện lúc trước bị thương ở núi Thương Cẩu, đến nay vẫn hôn mê bất tỉnh, không thể nào vẫn còn đi lang thang bên ngoài.
Bởi vì Hạ Trường Sinh mà chuyến ngự kiếm này đầy thăng trầm, sau khi hạ cánh xuống đất, Phương Cảnh Tân và đệ tử Kỳ Lân Sơn cùng ngự kiếm đều cúi đầu nôn khan.
Hạ Trường Sinh muốn châm chọc vài câu phế vật, nhưng mà hắn cũng rất buồn nôn.
Hai người một hung thú cứ yên lặng như thế trong thời gian một chén trà.
“Đa tạ đạo hữu, muốn dùng chén trà không?” Sau khi Phương Cảnh Tân ổn định lại thì mời.
Đệ tử Kỳ Lân Sơn ăn ngay nói thật: “Ta không dám.”
Người bình thường không dám bước vào cửa Phục Hy viện.
Thế là đệ tử Kỳ Lân Sơn và Phương Cảnh Tân chấp tay chào tạm biệt.
Sau khi tiễn đệ tử kia đi, Phương Cảnh Tân lại có thêm mối lo mới.
“Con không thể tùy tiện đi vào như thế được.”
Hạ Trường Sinh xốc mũ lên, ngây thơ nhìn Phương Cảnh Tân.
“Thế này đi, gần đây Phục Hy viện lại tuyển sinh, nếu như ta dắt về một đứa trẻ cũng bình thường hơn, con có thể biến thành trẻ con không?” Phương Cảnh Tân hỏi.
Hạ Trường Sinh gật đầu. Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Phương Cảnh Tân thở phào nhẹ nhõm.
Hạ Trường Sinh quay người, biến thành một đứa bé.
Phương Cảnh Tân: “…”
Bây giờ Hạ Trường Sinh đang ngửa đầu nhìn Phương Cảnh Tân chỉ cao tới bắp đùi ông, khuôn mặt ngây thơ đáng yêu, thịt mềm núng nính, hắn há miệng dùng giọng nói ngây thơ nhất nói bằng giọng điệu khó chịu nhất: “Ngài có ý kiến gì không?”
Phương Cảnh Tân yên lặng che mặt, cuối cùng ông cũng biết giao lưu với Hạ Trường Sinh hao tâm tốn sức như thế nào, thật may mà Lâm Kiến có thể ứng phó hắn khéo léo như thế.
Ông nói: “Vì sao con lại biến thành dáng vẻ Lâm Kiến?”
Nhìn thế nào cũng thấy có quỷ ấy!
Hạ Trường Sinh biến thành một đứa trẻ, nhưng đứa trẻ này lại giống hệt Lâm Kiến, hoàn toàn là dáng vẻ Lâm Kiến mười mấy tuổi, ngay cả đôi đồng tử kỳ lạ cũng được sao chép hoàn hảo.
Nghe câu hỏi của Phương Cảnh Tân, Hạ Trường Sinh với vẻ ngoài Lâm Kiến nhưng mặc áo bào lộng lẫy, giơ quạt xếp trong tay lên gõ vào trán mình.
Trên mặt Lâm Kiến không dễ thấy được vẻ kiêu ngạo lớn lối lại thiếu kiên nhẫn như vậy.
“Con chỉ có thể biến thành người có ấn tượng khắc sâu.” Hắn phiền não lắm: “Đương nhiên con chỉ nhớ được mặt Lâm Kiến thôi!”
Phương Cảnh Tân gãi gãi tóc sau gáy.
Hạ Trường Sinh gõ quạt lên trán sắp đỏ cả lên rồi.
Cả hai người đang rất buồn rầu.
“Thế này đi, ta vẽ một bức tranh, con biến thành hình dạng giống vậy.”
Phương Cảnh Tân nói xong biến ra bút và giấy, vẽ chân dung một đứa bé đưa tới trước mặt Hạ Trường Sinh.
Hạ Trường Sinh nhìn thoáng qua rồi hỏi ông: “Ngài vẽ loại quái vật nào vậy, con chưa từng gặp bao giờ.”
Phương Cảnh Tân: “…”
Phương Cảnh Tân ngồi trên đồng cỏ, vẽ mấy chục tấm chân dung, tấm này còn kinh khủng hơn tấm kia,
Hạ Trường Sinh ngồi bên cạnh ông, dùng gương mặt của Lâm Kiến để khinh bỉ ông.
“Mặt trời sắp xuống núi rồi.” Hạ Trường Sinh nhắc nhở.
“Chờ một lát, chờ một lát.”
Dựa vào tài hội họa của Phương Cảnh Tân là không đáng tin cậy.
Hạ Trường Sinh lấy ra một chiếc gương nhỏ, nhìn vào mặt mình.
Nhìn thấy cảnh tượng này, hắn lại hoảng hốt.
Hắn trở nên giống Lâm Kiến như đúc.
Thật kỳ lạ, khi Lâm Kiến còn nhỏ, hắn chỉ cảm thấy Lâm Kiến là đứa nhỏ bẩn thỉu thích quấn quýt. Sao giờ trông dễ thương thế nhỉ?
Lúc trước cải tạo mặt Hạ Quân do Hạ Trường Sinh là một người rất kén chọn.
Nhưng giờ đối mặt với gương mặt của Lâm Kiến, hắn lại thấy khuôn mặt này như thế nào cũng đẹp, không cần thiết phải thay đổi.
Sư phụ đần và đồ đệ đần, hai người đều ngu ngốc ngơ ngác.
Cuối cùng Hạ Trường Sinh thấy được một gia đình đi ngang qua, nên đã biến thành bộ dạng của đứa trẻ kia.
“Thế này đi được rồi.” Hạ Trường Sinh ngẩng đầu lên.
Phương Cảnh Tân hài lòng gật đầu, sau đó đưa tay ra.
Hạ Trường Sinh nắm tay ông, theo ông đi vào lãnh địa của Phục Hy viện một lần nữa.
Kết giới của Phục Hy viện cảm nhận được Hạ Trường Sinh, lập tức muốn hắn tránh xa ra, nhưng Phương Cảnh Tân giơ tay lên hóa giải trận pháp, để Phục Hy viện dung nạp Hạ Trường Sinh.
Hạ Trường Sinh bước chân vào Phục Hy viện.
Hai người đi bộ một lúc, dưới ánh hoàng hôn, họ đã đến cổng Phục Hy viện.
“Sư tổ.” Người trông cửa kinh ngạc nhìn ông.
Sau khi Lâm Kiến lên làm Chưởng môn, Phương Cảnh Tân được thăng lên một cấp, giờ là sư tổ.
“Ngài dắt ai vậy?" Người trông cửa tò mò.
“Ta nhặt được trên nhân thế.” Phương Cảnh Tân nói: “Mở cửa.”
“Vâng.”
Cánh cửa nặng nề từ từ mở ra, Hạ Trường Sinh và Phương Cảnh Tân nhìn nhau rồi cùng nhau bước vào cổng Phục Hy viện.
Sau khi họ bước vào, cánh cửa từ từ đóng lại.
Hạ Trường Sinh không khỏi quay đầu lại.
Nhưng trước khi hắn kịp nhìn thấy gì khác, Phương Cảnh Tân đã kéo hắn tiếp tục đi về phía trước.
Giống như ngày đầu tiên hắn vào Phục Hy viện năm xưa.
“Thân thể của ta đâu? Lâm Kiến đâu?” Hạ Trường Sinh sốt ruột hỏi.
“Suỵt.” Phương Cảnh Tân bảo hắn yên lặng.
Vào lúc hoàng hôn, hàng chục chiếc đèn lồng được thắp sáng trong Phục Hy viện.
Chào mừng đến với Phục Hy viện.