Đại Sư Huynh Chỉ Biết Soi Gương Trang Điểm

Chương 85: Trái tim nhen lửa (1)



Chạng vạng lên đèn, Phục Hy viện cổ kính lại trông có phần quỷ quái bí ẩn.

“A Nhất.” Phương Cảnh Tân thấy A Nhất đi ngang qua.

A Nhất thấy người tới, hơi kinh ngạc: “Sư bá.”

Sao ngài lại xuất hiện?

Đối với chuyện Phương Cảnh Tân đột nhiên xuất hiện, A Nhất cảm thấy rất khó lòng tưởng tượng.

“Chưởng môn đâu?” Phương Cảnh Tân hỏi thẳng.

“Hôm nay Chưởng môn ra ngoài mới về, sau khi về đã đến chỗ cũ, đoán là hôm nay cũng sẽ không ra ngoài.” A Nhất nói xong rồi thấy được Hạ Trường Sinh được Phương Cảnh Tân dắt trong tay, hắn ta chân thành hỏi: “Đây là ai vậy?”

“Trẻ con đi lạc dưới núi, được ta tạm thời nhặt về.” Phương Cảnh Tân tùy ý nói, đồng thời quay đầu lại.

Động tác và biểu cảm của ông viết hai chữ- nói láo.

“À…” A Nhất sâu xa kéo dài giọng, sau đó nhìn về phía đứa trẻ kia.

Hạ Trường Sinh và A Nhất qua lại tương đối nhiều, hắn biết rõ A Nhất khó chơi bao nhiêu, cho nên trước khi hắn ta nhìn sang thì quay đầu sang chỗ khác.

Hai người kia đều trốn tránh ánh mắt của mình, mà mình còn chưa nói gì hay làm gì, khó nói không phải là chột dạ.

A Nhất đi đến trước mặt Hạ Trường Sinh, sau đó lập tức ngồi xổm xuống.

Hạ Trường Sinh còn đang quay đầu cố ý nhìn chỗ khác.

“Nhóc con đáng yêu quá.” A Nhất cố ý nói như vậy, sau đó vươn tay muốn véo cằm Hạ Trường Sinh, kéo mặt hắn sang phía mình.

Hạ Trường Sinh nhạy bén khác thường, trong thoáng chốc A Nhất đưa tay tới, lập tức bước nhanh một cái, cả người trốn ra sau lưng Phương Cảnh Tân.

“A Nhất, đừng dọa trẻ con.” Phương Cảnh Tân bảo vệ trước mặt Hạ Trường Sinh.

A Nhất cười, nói: “Ta chỉ muốn chào hỏi với nó thôi, ta cũng không ăn thịt người, nào nào nào, cho ca ca ôm một cái.”

Nghe A Nhất muốn ôm mình, Hạ Trường Sinh lộ ra biểu cảm cực kỳ ghét bỏ.

A Nhất: “…”

“Nếu hôm nay Chưởng môn không xuất hiện, vậy bọn ta đi trước đây.” Phương Cảnh Tân nói rồi không đợi Hạ Trường Sinh kịp phản ứng, quay người ôm Hạ Trường Sinh chạy ngay.

“Này, không được ôm con.” Hạ Trường Sinh bị Phương Cảnh Tân ôm vào trong ngực, bất mãn dùng tay nhỏ đập lên bả vai Phương Cảnh Tân một cái.

“Đừng quan tâm nhiều thế.” Phương Cảnh Tân chạy nhanh.

Tên nhóc A Nhất này cực kỳ nhạy bén, hơn nữa người Phục Hy viện luôn ngại không đủ phiền.

Phương Cảnh Tân đưa Hạ Trường Sinh về chỗ mình ở, nói cho Hạ Trường Sinh: “Chắc Lâm Kiến đang ở chỗ đặt thân thể con, bây giờ đi vào nhất định sẽ bị y nhìn thấy mánh khóe. Ngày mai y sẽ ra ngoài, sau đó con về lại thân thể mình. Trước đó thì hai chúng ta làm việc khiêm tốn chút đi.”

Hạ Trường Sinh thấy kế hoạch của ông không có vấn đề.

“Được. ta đi lấy chút thức ăn cho con, sau đó tối nay con chấp nhận ngủ ở chỗ này một đêm đi.”

“Con muốn ăn điều ngô cà rốt xào, còn muốn một bát canh gà, điểm tâm thì bánh quế, phối hợp với một chén trà nhài.” Hạ Trường Sinh gọi món không hề khách khí.

Phương Cảnh Tân thương lượng với hắn: “Ta đi gọi những món này sẽ làm người ta nghi ngờ, không bằng con ăn tạm một bát mì thịt bò đi.”

“Phương Cảnh Tân, kính già yêu trẻ.”

“Con là già hay là trẻ?”

“Tuổi tác của con già, vẻ ngoài của con trẻ, cho nên ngài phải quan tâm con gấp bội.”

Phương Cảnh Tân không muốn nói mò với hắn nữa, bởi vì đại khái nói không lại. Cuối cùng Phương Cảnh Tân dũng cảm gọi món ăn bất chấp khóe miệng của đầu bếp Phục Hy viện co giật muốn nói lại thôi, tay còn run nhẹ vì tức. May là đầu bếp cuối cùng cũng tôn trọng ông, dù sao hiện giờ ông là người có bối phận cao nhất Phục Hy viện, vẫn nấu những món ông đã yêu cầu.

Hạ Trường Sinh ăn uống no đủ, tối đến chiếm giường của Phương Cảnh Tân.

Phương Cảnh Tân ôm chăn ngủ trên sàn nhà, nhìn về phía trần nhà với tâm trạng đìu hiu.

Mỗi khi ông muốn có tâm trạng bi tráng với Hạ Trường Sinh đều sẽ vì hành vi của hắn mà không tiếp tục nổi.

Sáng hôm sau, Hạ Trường Sinh bị lay tỉnh.

“Ưm.” Hạ Trường Sinh dụi mắt, mơ màng mở to mắt.

Hắn muốn mắng chửi người nhưng vì vừa dậy nên lời nói không rõ ràng.

“Là đứa trẻ này à?”

“Đúng đúng đúng, đây là đứa bé sư bá đột nhiên dẫn về.”

“Xảy ra chuyện gì thế?”

“Dù chuyện gì, tóm lại nhìn vui thật.”

Hạ Trường Sinh đột nhiên mở mắt.

Trên đỉnh đầu hắn là bốn cái đầu vây quanh, theo thứ tự là A Nhất, A Nhị, Tam Hoàng và Thanh Lan.

“Ưm.” Hạ Trường Sinh ôm chăn muốn xoay người: “Các người…”

Làm gì vậy?

Ngay lúc Hạ Trường Sinh muốn ngủ tiếp, Thanh Lan lập tức chặn người Hạ Trường Sinh lại, sau đó kéo hắn dậy.

Hạ Trường Sinh mắt đối mắt với A Nhị.

Rõ ràng hai người giật nảy mình.

“Nhanh lên! Nhân lúc sư bá vẫn chưa về, mang đi.” A Nhất chỉ huy.

Tam Hoàng cầm y phục bên cạnh, tùy tiện mặc vào cho Hạ Trường Sinh, sau đó A Nhị ôm chặt lấy Hạ Trường Sinh.

Bốn kẻ lừa bán trẻ con.

“Không được chạm vào ta, bẩn chết mất, bộ y phục này hôm qua ta mặc rồi, Phương Cảnh Tân đang đi tìm y phục mới cho ta, này!” Hạ Trường Sinh bị A Nhị ôm vào ngực chạy đi, hắn liên tục cất tiếng kháng nghị.

Nghe được lời Hạ Trường Sinh nói, A Nhất đột nhiên nhìn hắn một cái, trong ánh mắt thoáng hiện lên kinh ngạc.

Hạ Trường Sinh: “…”

Hắn yên lặng ngậm miệng lại, đồng thời chịu nhục nép vào vai A Nhị che mặt mình lại.

“Bọn ta không làm gì ngươi đâu.” Tam Hoàng đi đến trước mặt Hạ Trường Sinh, lộ ra vẻ mặt gian trá: “Bọn ta chỉ tò mò thôi, vì sao sư bá lại dẫn ngươi về. Các ca ca tỷ tỷ sẽ đối xử với ngươi thật tốt, cho nên ngươi ngoan ngoãn đi theo bọn ta một chuyến đi.”

“Ca ca tỷ tỷ?”

Da mặt mấy người này không khỏi quá dày rồi, nếu như Hạ Trường Sinh có số tuổi như vẻ ngoài thì mấy người này cũng không phải là ca ca tỷ tỷ, phải là các ông các bà.

Tam Hoàng ngậm miệng lại, nàng gặp ảo giác sao? Sao nàng cảm thấy mình bị trào phúng?

A Nhị ôm Hạ Trường Sinh, cùng ba người bên cạnh cấp tốc đi tới căn cứ của cả đám.

Quá là nhiều người.

“Nào nào nào.” A Nhị thả Hạ Trường Sinh xuống ghế.

Hạ Trường Sinh ngồi xuống cực kỳ tự nhiên.

Một đám người rối rít vây quanh Hạ Trường Sinh.

“Cuối cùng ngươi là ai? Có quan hệ thế nào với sư bá?”

“Ông ấy dẫn ngươi về làm gì vậy?”

“Nhưng ta thấy dung mạo ngươi khá quen, sao giống như một tiểu quỷ của gia đình dưới núi.”

Hạ Trường Sinh vươn tay kéo y phục.

Y phục Tam Hoàng mặc cho hắn quá thô ráp, thắt lưng không được buộc chặt, y phục bị gấp lại với nhau.

Hắn lặng lẽ chỉnh lại y phục, không nhúc nhích.

Các đệ tử Phục Hy viện liếc nhìn nhau.

Bọn họ đều là những đứa trẻ có vấn đề, vừa nhìn thấy Hạ Trường Sinh đã có kết luận, hắn là một nhân vật khó giải quyết.

“Nào, ngoan ngoãn trả lời vấn đề của bọn ta, ta mời ngươi ăn kẹo nhé.” Thanh Lan cầm kẹo, mỉm cười khua trước mặt Hạ Trường Sinh. Nàng cố gắng cười rất hiền lành nhưng trong mắt Hạ Trường Sinh vẫn rất hung dữ.

“Ta phải tố giác các ngươi với Phương Cảnh Tân!” Hạ Trường Sinh chỉ bàn tay nhỏ, bắn hết bọn họ.

“Ngươi tố giác bọn ta cái gì chứ?” A Nhị hoàn toàn không sợ.

“Các ngươi bắt ta đi.” Hạ Trường Sinh có lý có chứng cứ.

A Nhất suy nghĩ, muốn tẩy não hắn nên nói: “Ngươi chán nên bọn ta chơi với ngươi.”

Hạ Trường Sinh khinh bỉ hắn ta, đồng thời kiên quyết lắc đầu: “Bây giờ các ngươi đưa ta về ngay thì ta sẽ ngậm miệng.”

Nghe hắn nói vậy, một đám người tụ lại líu ríu.

“Đau đầu nha.”

“Làm sao bây giờ? Treo lên thẩm vấn nhỉ?”

“Vẫn chỉ là đứa trẻ, ta cảm thấy làm vậy không tốt lắm.”

“Nếu như hắn không thành thật kể ra thì chúng ta dùng cực hình đáng sợ nhất đi.”

“Tới luôn đi!”

“Ra tay!”

A Nhị không để ý tới sự phản đối của Hạ Trường Sinh, hắn ta lại ép ôm Hạ Trường Sinh lên.

Ánh mắt Hạ Trường Sinh như đã chết.

Những người kia ôm Hạ Trường Sinh chạy ra khỏi phòng.

Hạ Trường Sinh nhận ra đường đi, bọn họ muốn đưa hắn tới bên đình nghỉ mát, làm chi nhỉ?

“Là ngươi ép bọn ta ra tay, thế thì để ngươi đối mặt với người đáng sợ nhất Phục Hy viện đi.” Mặt mũi Tam Hoàng dữ tợn đe dọa hắn.

Có nên nói hay không.

Hạ Trường Sinh cảm thấy người khủng bố nhất Phục Hy viện là mình.

“Hôm nay Chưởng môn đi ra rồi hả?” A Nhất hỏi.

Hạ Trường Sinh nằm trong ngực A Nhất, thân thể cứng đờ.

“Ra rồi, đưa đi nhanh lên! Đùa chết hắn luôn!” Tam Hoàng còn đang tham gia trò vui.

Bọn họ muốn đưa mình tới chỗ Lâm Kiến hả?

Hạ Trường Sinh bắt đầu giãy dụa.

“Ôi.” A Nhị lập tức không ôm vững Hạ Trường Sinh, thả hắn xuống đất.

Hạ Trường Sinh chạm đất xong là co chân chạy.

“Đừng hòng chạy.” A Nhất nhìn chằm chằm vào hắn, trong thoáng chốc hắn co chân chạy thì lập tức ngồi xổm xuống bắt lấy hắn.

Hạ Trường Sinh tay đấm chân đá muốn thoát khỏi A Nhất.

A Nhất dùng sức ôm lấy hắn, trói buộc hành động của hắn lại.

“Ta phải tố cáo với Phương Cảnh Tân, treo tất cả các ngươi lên đánh!” Hạ Trường Sinh kêu la.

“Ha.” Hắn phách lối như vậy càng làm bọn A Nhất không thể buông tha cho hắn.

Bởi vì không thể sử dụng sức lực nên Hạ Trường Sinh tay ngắn chân ngắn nhanh chóng bị khống chế. A Nhất ôm chặt hắn, giẫm bước kiên định đi về hướng đình nghỉ mát.

Ánh mắt Hạ Trường Sinh lại như chết rồi.

Bọn họ đi một đoạn thì nghe giọng Tam Hoàng hưng phấn: “Chưởng môn, bọn ta bắt được người rồi!”

“Ừm” Một giọng nói trầm thấp vang lên, sau đó lại có chút xảo trá: “Các ngươi nói xem, sư phụ dẫn một đứa bé ở ngoài về còn giấu không cho người khác biết, có lẽ nào là còn riêng của ông ấy không?”

“Có phải con riêng hay không thì chưa biết, nhưng biểu hiện của sư bá là trong lòng có quỷ.” A Nhất ôm Hạ Trường Sinh, bước từng bước về phía đình nghỉ mát.

Hạ Trường Sinh liều mạng túm y phục A Nhất, muốn trốn ra phía sau lưng hắn ta.

Dù hắn cũng rất nhớ Lâm Kiến, nhưng hắn tuyệt đối không muốn gặp y bằng cách này.

Hơn nữa lỡ như tên tiểu quỷ này nhìn ra hắn là ai thì hắn phải giải thích như thế nào chứ.

Cũng không thể nói thật ra ta là hung thú, trước đó hồn phách ly thể bây giờ lại chạy về, haha.

“Ngươi không thành thật quá, sự phách lối lúc nãy đâu?” A Nhất nhìn dáng vẻ này của hắn cảm thấy cực kì ngạc nhiên.

“Phách lối sao?” Giọng Lâm Kiến rất vui vẻ: “Ta thích xử lý người không nghe lời, đưa ta.”

A Nhất ôm Hạ Trường Sinh xoay người lại, để Hạ Trường Sinh đối mặt với Lâm Kiến.

Hạ Trường Sinh lập tức che mặt mình.

“Đừng sợ, Chưởng môn của bọn ta không ăn thịt người.” A Nhất nói.

“Haha.” Lâm Kiến chỉ cười mà không nói gì.

Hạ Trường Sinh lén lút dời ngón tay, nhìn qua.

Trong đình nghỉ mát có một thanh niên đang ngồi, y mặt một bộ áo trắng thêu chỉ vàng quen thuộc, một phần tóc được búi lên bằng trâm ngọc, mặt như Quan Ngọc, môi nhếch lên, dáng vẻ muốn cười nhưng không cười lộ ra chút tà ác. Quan trọng nhất là y có một đôi mắt khác màu, tựa như bầu trời đen kịt điểm xuyết một ngôi sao chói mắt.

A Nhất đặt Hạ Trường Sinh lên đùi Lâm Kiến.

Lâm Kiến híp mắt, nửa người trên nghiêng tới, dựa sát Hạ Trường Sinh.

Hạ Trường Sinh nhìn y không chớp mắt, sau đó hơi ngửa người ra sau, đôi tay nhỏ bé nắm thành nắm đấm đặt lên ngực y.

“Trông đáng yêu ghê.” Lâm Kiến dò xét hắn: “Nhưng nhìn không giống sư phụ, xem ra không phải con riêng ông ấy.”

Đám người nghe vậy thì thở dài.

Vô nghĩa.

Hạ Trường Sinh rất muốn mắng bọn hắn, các ngươi tiếc cái gì chứ.

Lâm Kiến vươn tay ôm sau lưng hắn, kéo hắn đến trước mặt.

“Ngươi đừng như vậy.” Hạ Trường Sinh nghiêng đầu sang một bên, hai tay che trước ngực mình, khẽ lên án: “Ta sẽ tố cáo ngươi dê xồm ta.”

Lâm Kiến nghe vậy thì sững sờ, sau đó phá lên cười.

“Thật thú vị.” Lâm Kiến hài lòng cười: “Nếu như đây là đứa bé được sư phụ dẫn về thì có thể cân nhắc để hắn làm đệ tử của ta.”

“Ta từ chối trước.” Hạ Trường Sinh không khách khí xua tay.

Lâm Kiến nhìn động tác của hắn, lập tức nắm lấy tay hắn.

Tay Hạ Trường Sinh mang bao tay màu đen.

Lâm Kiến nắm chặt tay Hạ Trường Sinh, một ngón tay nhéo vào trong bao tay của hắn, muốn sờ lên tay hắn.

Y mân mê làm trong lòng Hạ Trường Sinh thoáng ngứa ngáy.

“Cứu mạng đi, đây là tên biến thái, các ngươi cứ nhìn như vậy sao?” Dù Hạ Trường Sinh động lòng nhưng vẫn vội vàng rút tay về, đồng thời quay đầu lại muốn khơi gợi lòng đồng tình của đệ tử Phục Hy viện.

A Nhất cho hay: “Cho nên lúc bọn ta bảo ngươi thành thật thì ngươi nên làm đi, chứ không phải gặp biến thái như bây giờ.”

Hạ Trường Sinh giả vờ nức nở: “… Hu.”

Lâm Kiến vươn tay, nắm cằm hắn, buộc hắn quay đầu qua.

“Vì sao ngươi không chịu nhìn ta?” Lâm Kiến cảm thấy kì quái.

Hạ Trường Sinh bất chấp tất cả, lập tức bắt chước trẻ con người phàm vuốt mắt khóc òa lên.

“Ta thấy hơi không đành lòng.” Người nói là Thanh Lan.

“Chỉ cần ngươi phát hiện hắn giả vờ khóc thì sẽ không còn thấy xót.” Lâm Kiến bất chợt vươn tay ra nắm lấy tay Hạ Trường Sinh, buộc hắn lấy tay ra cho mọi người nhìn rõ.

Đứa trẻ này chỉ có sấm sét mà không có mưa, là giả vờ khóc.

Đám người bắt đầu chỉ trích tới tấp.

“Quá đáng!”

“Thế là lại lợi dụng lòng thương của bọn ta!”

Hạ Trường Sinh không nhịn được phải hỏi: “Các ngươi có thứ gọi là lòng thương sao?”

“Ngươi biết bọn họ sao?” Lâm Kiến cấp tốc bắt được vấn đề trong lời nói của hắn.

Hạ Trường Sinh cứng người, sau đó hắn mắng: “Nếu như bọn họ có lòng thương thì sẽ không đánh thức một đứa bé, sau đó không cho ăn, không giúp mặc y phục đã ép người kéo tới kéo lui.”

Nói chuyện trước mặt Lâm Kiến phải cẩn thận trăm phần trăm.

Lâm Kiến nhìn Hạ Trường Sinh một cái, phát hiện y phục trên người đứa bé đúng là lộn xộn. Lâm Kiến theo thói quen vươn tay kéo dây lưng bị thắt sai của Hạ Trường Sinh, mặc lại y phục một lần thật chỉnh tề.

Hạ Trường Sinh nhìn y phục của mình được mặc xong thì an tâm hơn rất nhiều.

“Xem ra nó chẳng chịu nói bất cứ điều gì cả.” A Nhị cảm thấy không có ý nghĩa.

“Thế này đi, nếu hôm qua Chưởng môn đã “băng luyến” xong, thì ngươi trông đứa trẻ đi. Nếu như nó muốn nói gì thì tối nay ngươi nói cho bọn ta biết. Nếu như nó không muốn nói gì thì ngươi ném nó về cho sư bá đi.” Tam Hoàng cảm thấy nhàm chán.

“Này, ta không muốn, tối nay ta còn có chuyện muốn làm.” Lâm Kiến từ chối.

Y vừa định trả lại Hạ Trường Sinh y phục chỉnh tề cho bọn A Nhất thì họ đã chạy tứ tán.

Lâm Kiến hơi bất đắc dĩ, sau đó nhìn sang.

Đứa trẻ trước mặt cúi đầu kiểm tra xem mình đã mặc y phục chỉnh tề chưa.

Dáng vẻ soi mói của hắn khiến Lâm Kiến cảm thấy hoài niệm, thế là y bế Hạ Trường Sinh để hắn nhích lại gần mình hơn.

“Thật hoài niệm, lúc ta vừa tới Phục Hy viện chắc cũng chỉ cao thế này. Năm nay ngươi bao nhiêu tuổi rồi?” Lâm Kiến hỏi.

“Mười ba.” Có lẽ không biết phải thêm mấy số không vào đằng sau.

“Ta cũng vậy.” Lâm Kiến mỉm cười.

Hạ Trường Sinh nhìn hắn, hơi thất thần.

Hắn cảm thấy Lâm Kiến… không hề có sự khác biệt.

Xem ra hắn có ở đây hay không thì cũng không ảnh hưởng lớn lắm.

Hạ Trường Sinh nghĩ vậy, sau đó vươn tay muốn nắm chặt y phục của y.

Lâm Kiến nhìn thấy động tác của hắn, trước tiên nắm lấy tay hắn, nụ cười vẫn không thay đổi nhưng ít nhiều mang tính cảnh cáo, nói: “Không được tùy tiện sờ vào y phục của người lớn nhé.”

“Ồ.” Hạ Trường Sinh cảm thấy bộ y phục này quen thuộc lạ lùng.

“Nhìn đẹp không?” Lâm Kiến hỏi hắn.

“Đẹp.” Hợp gu hắn lắm.

“Ta cũng cảm thấy rất đẹp.” Lâm Kiến chớp mắt mỉm cười: “Bởi nó rất đẹp, rất quý giá, cho nên không thể tùy tiện chạm vào, nếu như bị hỏng hoặc kéo biến dạng thì có thể ta sẽ bị mắng.”

“Sẽ bị ai mắng chứ?” Bây giờ ngươi cũng là người có địa vị cao nhất Phục Hy viện.

“Chủ của y phục.” Lâm Kiến cười vui vẻ.

“Hả!” Hạ Trường Sinh đã nhìn ra, đây là y phục của hắn! Còn là kiện hắn thích nhất!

Lâm Kiến!

Tay Hạ Trường Sinh lại run nhè nhẹ.

“Sao vậy? Chưa ăn điểm tâm nên đói run tay sao?” Lâm Kiến đè tay hắn lại.

Sát tâm của Hạ Trường Sinh đã nổi lên.

Vì sao? Vì cái gì? Ngươi luôn lấy y phục của ta mặc!

Hạ Trường Sinh vươn tay muốn lột y phục của Lâm Kiến ngay tại chỗ. Nhìn thấy động tác của hắn, dường như Lâm Kiến cảm thấy đứa nhỏ trước mặt chắc chắn đói bụng, cho nên y ôm Hạ Trường Sinh thả xuống đất rồi đứng dậy khỏi xích đu.

Mấy năm nay Lâm Kiến cao lớn hơn một chút, hơn nữa hiện tại Hạ Trường Sinh quá thấp, chỉ có thể ngẩng đầu nhìn y.

Thì ra từ rất lâu trước đây, Lâm Kiến nhìn mình từ góc độ như vậy.