Thời điểm Đông Phương Tố Quang tỉnh lại, nửa người trên của cậu ta đều tê dại. Cậu ta mở to mắt, vừa nhìn sang bên cạnh, hóa ra là tư thế ngủ của Đường Trĩ quá kém, đè lên nửa người trên của cậu ta, ép cho cánh tay cậu ta đều tê dần.
Ngay lúc Đông Phương Tố Quang bày ra vẻ mặt ghét bỏ thì Đường Trĩ tỉnh, hắn ta liếc nhìn Đông Phương Tố Quang một cái, trong lúc mơ mơ màng màng túm được cái chăn bị mình đoạt hết, đắp hết lên người Đông Phương Tố Quang.
“Không phải ta bị lạnh, ta muốn rời giường.” Đông Phương Tố Quang bất đắc dĩ vạn phần.
Đường Trĩ nghe được giọng nói của cậu ta như vừa mới tỉnh lại từ trong mơ, lập tức sợ tới giật mình một cái, ngồi bật dậy.
Đông Phương Tố Quang càng cạn lời, ngược lại cũng đâu cần đề phòng như vậy, cho đến bây giờ, cậu ta đã làm gì hắn ta đâu.
“Ta nói này.” Đường Trĩ ấn ấn đầu đau âm ỉ.
“Hử?”
“Hôm nay ta có thể nằm trên giường ngủ, không làm việc được không hả.” Tối hôm qua Đường Trĩ cọ bô cọ đến đau eo.
“Chỉ cần ngươi không chạy loạn thì cứ tùy tiện.” Đông Phương Tố Quang kéo tay áo mình một chút.
Những năm gần đây Đường Trĩ ở chung với cậu ta, đương nhiên biết cậu ta có ý gì, cho nên lập tức đỡ người dậy.
“Ta không hiểu, nhốt ta lại đâu có chỗ tốt gì đâu, các ngươi cũng không giết ta, vì sao không thả ta đi.” Đường Trĩ lải nhải.
Nghe thấy hắn ta nói như vậy, Đông Phương Tố Quang lại cảm thấy hứng thú: “Ngươi cảm thấy chúng ta có thể thả ngươi đi?”
“Tại sao không chứ?” Đường Trĩ hỏi.
“Bởi vì ngươi đã đi vào đại bản doanh của chúng ta, thả ngươi sống sót rời đi sẽ chỉ dẫn những người khác đến thôi.” Đông Phương Tố Quang thấy hắn ta không hiểu, cũng không biết là hắn ta thật sự không hiểu hay đang giả ngu.
“Làm ơn đi.” Đường Trĩ ấn huyệt thái dương: “Ta vẫn luôn bị các ngươi nhốt bên trong, nào biết nơi này là chỗ nào đâu.”
Đông Phương Tố Quang hỏi hắn ta: “Ngươi có ấn tượng gì về nơi này?”
“Nơi này có rất nhiều cây, khắp nơi đều nở hoa màu đỏ, nhìn tình trạng cây xanh phát triển không tệ, nhưng không có động vật, thời tiết cũng không tốt lắm?” Cảm nhận trong những năm gần đây của Đường Trĩ chỉ có vậy: “Sống ở loại địa phương thế này lâu dài, có một loại cảm giác cực kỳ ẩm ướt, lại nói tiếp, ta cảm thấy chúng ta nên mua một ít trà lạnh để uống rồi.”
Đông Phương Tố Quang dùng ánh mắt bội phục nhìn hắn ta.
Đường Trĩ cảm thấy cậu ta vừa mở miệng là sẽ phun ra những lời rất độc.
“Ngươi thật lợi hại.” Đông Phương Tố Quang khen một câu trước đã: “Tu chân giả bình thường căn cứ vào mấy đặc thù này hẳn là có thể nghĩ ra bản thân đang ở nơi nào rồi.”
“Người Phục Hy viện không ra khỏi cửa.” Đường Trĩ khóc không ra nước mắt.
“Nói ngắn gọn lại thì, ngươi cứ ngây ngô ở đây trước đã, chờ kết thúc mọi chuyện, đương nhiên sẽ thả ngươi đi.” Đông Phương Tố Quang muốn ngồi lên xe lăn của mình nhưng Đường Trĩ nằm ngủ bên ngoài, cho nên cậu ta trực tiếp kéo chân lật qua người hắn ta.
Đường Trĩ nhìn cậu ta vất vả như vậy, dứt khoát chặn ngang bế người lên, sau đó thả xuống xe lăn.
Trong lúc Đường Trĩ bế mình lên, Đông Phương Tố Quang còn cố ý ôm hờ cổ Đường Trĩ.
“Ôi chao.” Vẻ mặt Đường Trĩ thẹn thùng.
Rõ ràng người này chẳng e lệ một chút nào, có đôi khi Đông Phương Tố Quang cảm thấy Đường Trĩ chính là dùng biện pháp thế này để qua quýt với mọi người.
“Vậy hôm nay ngươi ở trong phòng ta nghỉ ngơi đi, chỉ cần không chạy ra ngoài, chạm mặt Chiếu Thủy Tình là được.” Đông Phương Tố Quang vẫn luôn rất khoan dung với hắn ta.
Đường Trĩ làm bộ gạt lệ, nói: “Nếu không phải pháp lực của ta bị ngươi áp chế, đến lượt hắn bắt nạt ta sao?”
“Ngươi muốn ta cởi phong ấn pháp thuật trên người ngươi?” Đông Phương Tố Quang hỏi.
Đường Trĩ gật đầu: “Cùng lắm thì ta hứa ta sẽ không chạy.”
“Được thôi.” Đông Phương Tố Quang di chuyển xe lăn, đối diện với hắn ta.
Nghe thấy câu trả lời của cậu ta, Đường Trĩ rất ngạc nhiên.
“Hạ lời thề máu đi, ta cởi phong ấn cho ngươi, nhưng ngươi không được chạy trốn. Nếu vi phạm lời thề, vạn quỷ quấn thân.” Đông Phương Tố Quang mặt không cảm xúc đưa ra yêu cầu.
“Vạn quỷ quấn thân có hơi đáng sợ…” Đường Trĩ muốn bàn điều kiện.
“Ta có việc phải làm, tạm biệt.” Thấy hắn ta không đồng ý ngay, Đông Phương Tố Quang xoay người muốn đi.
Tay cậu ta vừa mới di chuyển bánh xe lăn, một bàn tay đã đáp lên vai cậu ta.
Đông Phương Tố Quang quay đầu lại.
Đường Trĩ dùng răng cắn rách đầu ngón tay cái, khởi động lời thề máu, hứa hẹn với Đông Phương Tố Quang: “Đông Phương Tố Quang giúp ta cởi phong ấn pháp thuật, ta tự nguyện ở lại bên cạnh hắn, nếu có vi phạm, vạn quỷ quấn thân.”
“Ta hứa.” Đông Phương Tố Quang điểm một cái lên ngón tay cái hắn ta.
Lời thề máu đã thành.
Đông Phương Tố Quang làm như lời đã hứa, cởi phong ấn pháp thuật trên người Đường Trĩ.
Đường Trĩ vui quá hóa khóc.
“Để chúc mừng, ôm một cái?” Đông Phương Tố Quang đề nghị.
Đường Trĩ lấm lem nước mắt nước mũi nhìn qua, ôm lấy Đông Phương Tố Quang.
“Cảm ơn, huynh đệ.” Nếu Đông Phương Tố Quang không mang cái dáng vẻ va vào phát là người sẽ ngã ngay thì Đường Trĩ hận không thể cụng vai với cậu ta một cái rồi.
Đông Phương Tố Quang hừ một tiếng.
Đường Trĩ tự mình giúp Đông Phương Tố Quang sửa sang lại y phục, sau đó tiễn người ra khỏi phòng.
Đông Phương Tố Quang cười bất đắc dĩ mà nhìn hắn ta.
Đường Trĩ vốn còn muốn tiếp tục tiễn cậu ta thêm một đoạn đường, kết quả hắn ta vừa ra ngoài đã thấy bóng dáng Chiếu Thủy Tình, vì thế hắn ta đành phải dừng bước, nhìn theo bóng cậu ta đi xa, đồng thời kính một cái lễ.
Đông Phương Tố Quang vốn tự mình đẩy xe lăn, đẩy rồi lại đẩy, cậu ta buông tay ra, xe lăn vẫn tự mình lăn đi.
Ác quỷ cậu ta nuôi đang hỗ trợ.
Đông Phương Tố Quang đi đến phòng của Thạch Đông Lâm.
Thạch Đông Lâm chờ cậu ta đã lâu, tay gã cầm một cái hộp, gã đưa nó cho Đông Phương Tố Quang.
Đông Phương Tố Quang nhận cái hộp, mở ra, bên trong tràn ngập hạt châu. Số hạt châu này là sức mạnh súc ảnh mấy năm nay Thạch Đông Lâm luyện thành từ người, yêu, quỷ, ma.
“Chỗ sức mạnh này đã đủ rồi, ta cần cậu giúp ta một tay, bởi vì ta chỉ mới luyện hóa sức mạnh thành hạt châu, nhưng muốn phóng thích chỗ sức mạnh này thì cần đến một loại trận pháp khác.”
“Ta thật sự không hiểu nổi ngươi.” Đông Phương Tố Quang nói: “Ngươi đã có sức mạnh của hung thú, mấy thứ này căn bản là không cần thiết.”
Nếu Thạch Đông Lâm chỉ là đơn thuần thích giết chóc thì cậu ta còn có thể hiểu được, chẳng qua Thạch Đông Lâm thật sự đang đi thu thập càng nhiều sức mạnh hơn. Cần phải vậy sao? Thế gian này, ngoài trừ thần thì mạnh nhất chính là hung thú rồi.
Mà Thạch Đông Lâm ấy à, trước khi gã chết thì đều có thể có được sức mạnh của hung thú.
Khoan đã?
Đông Phương Tố Quang có tâm tư nhanh nhạy lập tức nghĩ đến một loại khả năng.
Nếu một ngày nào đó Thạch Đông Lâm mất đi sức mạnh của hung thú thì sao?
Nếu Thạch Đông Lâm vứt bỏ hung thú, sau đó cần tìm một loại sức mạnh khác thì sao?
Hung thú ngây thơ luôn chờ đợi con người thực hiện lời hứa của mình, có phải chúng cũng luôn tính đến khả năng có một ngày người phàm cũng sẽ vứt bỏ chúng?
Đông Phương Tố Quang nghĩ rất nhiều nhưng cậu ta mặt không đổi sắc, đóng hộp lại rồi nói với Thạch Đông Lâm: “Ta sẽ nghĩ cách.”
“Nhanh lên.”
“Ta có điều kiện.” Đông Phương Tố Quang.
Thạch Đông Lâm cũng đoán được cậu ta muốn trao đổi điều kiện gì.
“Ta muốn ngươi đi phá hủy Quỷ thành, giết Quỷ chủ, ngươi đã thất bại rất nhiều lần rồi.”
“Lần đầu tiên là bởi vì Hạ Trường Sinh và Lâm Kiến quấy rối, chắc là ngươi đã thấy rồi.” Thạch Đông Lâm nói tiếp: “Lần thứ hai là vì Quỷ chủ dùng mật pháp kì quái, sau đó trốn mất, ngươi cũng đã thấy.”
Thạch Đông Lâm nghe ra được Đông Phương Tố Quang đang nghi ngờ gã, cảm thấy gã đang cố ý không đi giết Quỷ chủ, giải quyết khó khăn của cậu ta nhằm giữ chân cậu ta lại.
“Ta mặc kệ ngươi có mục đích gì.” Đông Phương Tố Quang đã chịu đủ cảm giác bị người khác uy hiếp: “Ta giúp ngươi giải quyết những hạt châu này, ngươi giúp ta giết Quỷ chủ. Nếu ngươi vẫn tiếp tục thất bại… vậy ở chỗ ta ngươi không còn cái gọi là danh dự nữa.”
“Bạn tốt à.” Thạch Đông Lâm cười: “Ngươi muốn rời khỏi ta đến vậy sao?”
“Không sao, nhưng chỉ cần một ngày ta còn sống thì ngày đó ta không thể chịu nổi bị Quỷ thành uy hiếp.”
“Được.” Thạch Đông Lâm đồng ý với cậu ta.
“Đáp ứng thề máu đi.” Đông Phương Tố Quang đã không còn thỏa mãn với việc chỉ nói miệng của gã nữa.
“Ha ha.” Thạch Đông Lâm cười: “Bạn tốt à, ngươi đúng là thật sự không tin ta mà.”
“Đông Phương Tố Quang ta chẳng tin ai hết.” Cậu ta đáp lạnh nhạt.
“Nếu ngươi đã kiên trì…”
Thạch Đông Lâm cũng không do dự, trực tiếp đồng ý lời thề máu của cậu ta.
Lúc này Đông Phương Tố Quang mới thật sự thở phào một hơi nhẹ nhõm.
Thạch Đông Lâm nhìn Đông Phương Tố Quang, tay để bên môi, nhịn cười.
Đông Phương Tố Quang không dao động.
“Vậy thì, ta phải nhường thân thể cho Xi Chi rồi, ngươi có tiến triển gì thì bất cứ lúc nào cũng có thể gọi ta.” Thạch Đông Lâm nói.
Nói xong, Thạch Đông Lâm khép hai mắt lại, đến khi gã lại mở mắt ra, hai mắt đã đổi thành màu vàng kim. Xi Chi nắm được quyền khống chế thân thể, xoay xoay cổ, sau đó vui vẻ phấn chấn giơ cao tay, xoay vòng vòng, vui vẻ nói: “Hay quá, hôm nay sang sông chơi thôi.”
“Sau khi ngươi ra ngoài thì đi về bên trái ấy.” Đông Phương Tố Quang nhắc nhở nó.
“Vì sao?” Xi Chi không thích nghe lời người khác.
“Bởi vì Cố Phương ở hành lang phía bên phải, chắc là là chờ Thạch Đông Lâm đi ra ngoài rồi ngăn gã lại.”
Nghe thấy tên của nữ nhân kia, Xi Chi khó chịu bĩu môi, sau đó nói: “Ta rất phiền với nữ nhân kia.”
“À.” Đông Phương Tố Quang đáp cho có lệ.
Xi Chi không nghe ra sự có lệ của Đông Phương Tố Quang, còn đang oán giận, nói: “Mỗi lần nàng ta đều dùng một loại ánh mắt rất chán ghét ta để nhìn ta, ta mới ghét nàng ta được không hả?”
“Hai ngươi không hợp nổi, cho nên không cần gặp nhau là tốt nhất.” Đông Phương Tố Quang không hề để ý đến quan hệ giữa bọn họ.
“Dựa vào đâu mà ta phải tránh nàng ta mà không phải nàng ta chủ động tránh ta đi.” Xi Chi không hài lòng.
“Tùy ngươi, ta còn có việc, cáo từ trước.” Đông Phương Tố Quang nói xong thì đẩy xe lăn rời khỏi phòng.
Phát hiện Đông Phương Tố Quang hoàn toàn không muốn để ý đến mình, Xi Chi bĩu môi, cảm thấy hơi không thú vị. Sau khi Đông Phương Tố Quang đi mất, nó cũng ra khỏi phòng, chẳng qua nó cũng không nhận đề nghị của cậu ta mà tránh Cố Phương, ngược lại còn cố ý đi về hướng có nàng.
Cố Phương đúng là cố ý đến chặn Thạch Đông Lâm lại, thời điểm nhìn thấy bóng dáng Xi Chi lập tức thất vọng, bởi vì nàng biết người đến không phải người nàng muốn đợi.
Xi Chi và Cố Phương đồng thời trừng mắt nhìn nhau một cái.
“Lăn về vực sâu đi, hung thú.” Cố Phương nguyền rủa nó một câu, sau đó xoay người rời đi.
Xi Chi bộc lộ sát khí.
Nếu không phải Thạch Đông Lâm liên tục yêu cầu, nó đã giết nữ nhân này từ lâu rồi.
Xi Chi lắc mình, bay ra khỏi nơi này, bay qua sông, sang đến bờ bên kia.
So với một mảnh u ám ở nơi đó, ánh mặt trời chiếu rọi ở bờ bên này mới là hoàn cảnh mà Xi Chi thích.
Vẻ mặt nó lạnh lùng, bước chậm tiến lên, sau đó cuối cùng tìm thấy người mình muốn tìm.
Một đứa bé nhỏ gầy bị một đám trẻ khác đẩy ngã trên mặt đất rồi bắt nạt.
“Các ngươi đang làm gì? Bắt nạt người sao? Cộng thêm ta với.” Xi Chi đứng phía sau đứa bé bị đẩy ngã kia, cười nham hiểm.
“A! Quái vật kia đến!” Đám trẻ kia vừa thấy Xi Chi lập tức giải tán.
“Đồ nhát gan.” Xi Chi khinh thường.
“Là Xi Chi đến à.” Đứa bé gầy yếu thấy nó, lập tức cười tươi như hoa nở, muốn vươn tay lên bắt lấy tay nó.
“Đồ bẩn thỉu, không cho chạm vào ta.” Xi Chi ghét bỏ.
Đứa bé nghe vậy thì xoay tay chống xuống mặt đất, tự mình bò dậy. Bé đứng lên được bèn rời khỏi nơi này, đi về hướng rừng rậm ngay. Xi Chi chắp tay phía sau, cũng đi theo phía sau bé.
Đứa bé dẫn nó đến căn cứ bí mật của mình, cho Xi Chi xem gà con bé nuôi.
“Xi Chi, ngươi xem, chúng nó sắp trưởng thành rồi.” Đứa bé vui vẻ chỉ vào những con gà.
Xi Chi ngồi xổm xuống sàn nhà, cũng đang quan sát chúng nó.
Cũng đáng yêu, đứa bé này là đang coi chúng nó như thú cưng hả? Con người đúng là thích nuôi con vật mà, sau đó đặt tình cảm lên những thứ mình nuôi. Trẻ con, nhàm chán, tẻ nhạt, hừ!
“Chờ chúng nó trưởng thành, ta sẽ thịt một con, chúng ta chia nhau ăn.” Đứa bé hưng phấn đề nghị.
Xi Chi: “...”
Nó đột nhiên cảm thấy người phàm cũng thật đáng sợ.
“Hê hê, chờ gà con lớn lên, ngươi một nửa, ta một nửa, chỉ hai người chúng ta ăn.” Bé nghĩ đến hương vị gà sau khi lớn lên rồi mang đi nướng là bắt đầu muốn chảy nước miếng.
“Ta sẽ nuôi chúng nó thật tốt, ngươi phải nhớ kĩ đến lúc đó đi tìm ta nha!” Đứa bé vươn ngón út ra: “Móc ngoéo ngoéo.”
“Ta không cần, để cho người khác biết ta đường đường một hung thú, cùng ngoéo tay với người phàm sẽ bị cười nhạo.” Xi Chi từ chối.
“Nhưng bây giờ chỉ có hai người chúng ta, ngươi không nói, ta không nói, không ai biết cả, vậy sẽ không có người cười nhạo ngươi.” Đứa bé dỗ nó.
Xi Chi cảm thấy lời bé nói có đạo lý, cho nên vươn tay móc ngoéo với bé.
“Hì hì.” Đứa bé cười đơn thuần.
Xi Chi vẫn đang nghi ngờ, có phải chỉ số thông minh của đứa bé này hơi có vấn đề không.
Nhưng không còn cách nào khác, chỉ có đứa bé này chịu nói chuyện phiếm với nó thôi.
“Ta cảm thấy nhân gian cũng không thú vị đến vậy.” Kém quá xa so với tưởng tượng lúc trước của nó.
Xi Chi thoáng cái đã nằm trên mặt cỏ.
“Thú vị lắm mà.” Đứa bé đột nhiên khom lưng, đối diện với Xi Chi.
Trên mặt Xi Chi lập tức viết hai chữ, nhàm chán.
“Ta dẫn ngươi đi xem một cái tổ chim ở sâu trong rừng rậm đi, chim ở đó sinh được ba con chim non, rất thú vị đó.”
Xi Chi nói: “Nếu không thú vị, ta sẽ cắt đầu người rồi treo ở trong rừng, là cái giá đã đùa bỡn ta.”
“Ngươi hung dữ quá.”
Xi Chi nhe răng trợn mắt.
Đứa bé vẫn đang cho rằng Xi Chi đang chọc nó vui vẻ, vì thế cười ngây ngô.
Gió nhẹ quét qua.
Người giấy khiêng kiệu lắc lư.
Thân thể Lâm Kiến rúc bên cạnh cỗ kiệu, cúi đầu cố ý nhìn mặt đất, một mực không ngẩng đầu, từ chối đối diện với hai mắt của Hạ Trường Sinh.
“Lâm Kiến.” Sau khi thần thức của Hạ Trường Sinh quay về thân thể lập tức phát hiện gáy mình âm ỉ đau.
“Đại sư huynh, ta đây.” Giọng Lâm Kiến nhỏ đến gần như không nghe thấy.
“Tiểu tiện nhân!” Hạ Trường Sinh hoàn toàn nổi giận.
“Hạ Thái hậu.” Lâm Kiến luôn có xưng hô tương ứng với hắn.
“Ngươi còn dám cố ý nói chuyện quái gở với ta?” Hạ Trường Sinh dùng sức vỗ xuống chỗ ngồi.
Bởi vì lực tay của hắn, người giấy bên ngoài không khống chế kịp, thân kiệu lại lung lay mạnh một cái.
“Ta không dám.” Lâm Kiến nhích thân thể dựa sát vào vách kiệu, muốn cách Hạ Trường Sinh xa một chút, nhưng thật sự là không có cách nào lùi lại nữa.
Hạ Trường Sinh nói: “Trước khi ta đi đã nói gì nhỉ?”
Hắn bảo Lâm Kiến nhớ lại.
“Đừng làm thân thể huynh bị va đập, té ngã, phải bảo vệ huynh.” Trí nhớ của Lâm Kiến là hạng nhất của nhất.
“Ngay lúc đó ngươi đã trả lời thế nào hả?”
“Ta nhất định sẽ bảo vệ huynh thật tốt.” Lâm Kiến đột nhiên hận tại sao trí nhớ mình lại tốt như vậy.
“Bây giờ giải thích xem chuyện đầu ta là như thế nào?” Lực vỗ chỗ ngồi của Hạ Trường Sinh càng lớn hơn.
Lâm Kiến nhanh chóng liếc Hạ Trường Sinh một cái, cố ý ngây ngô cười một tiếng, sau đó khích lệ: “Mỹ nhân như đại sư huynh, đến sưng đầu cũng đẹp.”
Hạ Trường Sinh: “...”
Trong giây lát, Hạ Trường Sinh bổ một chưởng về hướng Lâm Kiến.
Phản ứng và nhãn lực của Lâm Kiến đều là hạng nhất, y tiếp được Hạ Trường Sinh một chưởng, còn tiện tay kéo cả hắn qua để hắn ngồi trong lòng mình.
Hạ Trường Sinh càng tức giận, vươn một bàn tay đè lên mặt Lâm Kiến, dùng sức nhào nặn.
“Bùm bùm.” Trong kiệu truyền đến các loại âm thanh, cỗ kiệu đang di chuyển trên đường đung đưa kịch liệt.
Kế đó, cỗ kiệu vốn đã yếu ớt đổ, bốn người giấy khiêng kiệu cũng biến về dáng vẻ vốn có, bay trở lại trong lòng Hạ Trường Sinh.
Hạ Trường Sinh ngã ngồi dưới đất xoa mông bị ngã đau, trừng mắt nhìn Lâm Kiến.
Lâm Kiến nói ngược nói xuôi, cuối cùng cõng Hạ Trường Sinh men theo đường núi đi xuống.
Hạ Trường Sinh vươn hai tay ôm lấy cổ Lâm Kiến, hối hận không thôi: “Ta bị mỡ heo che mờ tim mới thích loại nam nhân không đáng tin này.”
Nghe hắn nói thích mình, Lâm Kiến cũng mặc kệ bản thân có phải nam nhân đáng tin hay không đã cười như hoa nở.
“Nam nhân không đáng tin cậy!” Nhất thời, trong đầu Hạ Trường Sinh xuất hiện rất nhiều hành động thái quá của Lâm Kiến.
“Nam nhân không đáng tin cậy mới xứng đôi với nam nhân không đầu óc.” Lâm Kiến cằn nhằn.
“Ngươi nói ai không có đầu óc hả?” Nếu không phải có mấy lời không thể nói, Hạ Trường Sinh có không ít chuyện để khinh thường y đấy.
“Là ta, là ta.”
Hai người ồn ào nhốn nháo.
Bọn họ xuống núi, lúc này mới phát hiện, điểm dừng chân tối nay là một nơi hai người bọn họ đều không xa lạ.
Thôn Cát Tường Như Ý.
Cũng chính là trấn nhỏ năm đó Hạ Trường Sinh gặp Lâm Kiến lần đầu.
Nói thật thì, từ sau khi Lâm Kiến rời khỏi thôn này vẫn chưa từng trở về lần nào.
Nhìn thấy tấm biển hiệu đã cũ đi rất nhiều, Lâm Kiến mím môi, đột nhiên sinh ra cảm giác muốn tránh khỏi cái nơi này.
Ngàn vạn lần phải cẩn thận quê cũ.
Một câu này là Hạ Quân tặng cho Hạ Trường Sinh.
Lúc “hắn” nói những lời này có ý là, trong Cù Châu có quá nhiều người biết Hạ Quân, nếu Hạ Trường Sinh xuất hiện, nói không chừng sẽ bị lộ. Quá khứ là không thể thay đổi, trong mắt người chỉ biết ngươi của quá khứ, hình tượng trong quá khứ của ngươi là một loại ấn tượng không vứt đi nổi, là không thay đổi được.
Nếu người nọ nhìn thấy ngươi từ từ trưởng thành, ngươi còn có cơ hội thay đổi suy nghĩ của người ta từng chút một.
Nhưng nếu ngươi chỉ ở chung với người đó trong một khoảng thời gian, vậy thì, để lại trong đầu người ta sẽ mãi mãi chỉ có ngươi của khoảng thời gian đó.
Lâm Kiến đứng ở cửa thôn Cát Tường như Ý.
Rõ ràng thời tiết hôm nay rất tốt, ban ngày có mặt trời, ráng chiều vào chạng vạng cũng báo hiệu ngày mai trời rất đẹp, nhưng không hiểu sao Lâm Kiến lại cảm thấy có từng trận gió âm thổi qua.
Thổi ra từ trong thôn Cát Tường Như Ý này.
“Lâm Kiến?” Hạ Trường Sinh tò mò thăm dò ra từ sau lưng y, hắn cảm nhận được Lâm Kiến bất thường.
Nơi này có vấn đề gì sao?
Hạ Trường Sinh vừa ngẩng đầu nhìn đến, lúc này mới phát hiện bản thân đi đến chỗ nào.
Thật ra, thôn Cát Tường Như Ý vốn cách Phục Hy viện không xa, bằng không lúc trước điểm dừng chân đầu tiên của Hạ Trường Sinh cũng sẽ không phải nơi này. Chỉ là về sau con đường Hạ Trường Sinh đi lúc ra ngoài đều không nằm ở hướng này, cho nên suốt mười mấy năm qua đều chưa từng đi ngang qua.
Mà Lâm Kiến…
Từ phản ứng của y, Hạ Trường Sinh có thể nhìn ra được, y cũng đã lâu chưa quay về nơi này.
“Ngươi sao thế?” Hạ Trường Sinh hỏi y.
Lâm Kiến: “Không có gì.”
Giọng điệu của y không khác gì bình thường.
Hạ Trường Sinh nhíu mày.
Hắn cảm thấy hình như không phải không có gì.
Lâm Kiến thả Hạ Trường Sinh xuống, sau đó xoay người giúp hắn chỉnh lại y phục cho tử tế.
“Chúng ta cứ ở lại đây nghỉ ngơi một đêm đi, ngày mai tiếp tục lên đường.” Y lạnh nhạt nói.
May mắn là, Lâm Kiến của hôm nay đã không còn là Lâm Kiến của hôm qua.
Lâm Kiến của hiện tại dù có đi trên đường thôn Cát Tường Như Ý cũng sẽ không có ai nhận ra y.
Cao nhân tiên phong đạo cốt, với đứa bé trộm đồ trên đường, khác biệt một trời một vực.
Lâm Kiến nghĩ như vậy, y chỉ có một thứ cần giấu, từ đó, những người này không thể nào nhận ra được y nữa.
Rời khỏi thôn Cát Tường Như Ý mười mấy năm, Lâm Kiến lại một lần nữa dùng mảnh vải quấn lên mắt phải của mình, giấu con mắt màu vàng kim của y đi.
Nhìn thấy động tác của y, mày Hạ Trường Sinh nhíu chặt.
Từ sau khi đến Phục Hy viện, Lâm Kiến đã không còn che giấu cặp mắt khác màu kia của y, sau nhiều năm như vậy đây là lần đầu tiên.
Hắn muốn hỏi, nhưng Lâm Kiến lại bày ra dáng vẻ như muốn trốn tránh, rõ ràng đang cố ý trốn ánh mắt hắn.
Y không muốn nhắc đến vấn đề này.
Hạ Trường Sinh thấy y như thế, chỉ có thể giả vờ như mình không thấy gì.
Lâm Kiến chuẩn bị xong xuôi, kéo tay Hạ Trường Sinh đi vào thôn Cát Tường Như Ý.
Giống như dự đoán của Lâm Kiến, ngoại trừ bề ngoài của Hạ Trường Sinh hấp dẫn sự chú ý của không ít người thì cơ bản những người khác đều không chú ý gì đến y. Lúc thuê phòng, Lâm Kiến dùng tên Hạ Trường Sinh để đặt.
Y không muốn để lại bất kỳ dấu vết gì ở nơi này.
“Vị công tử này, mắt của ngươi?” Chưởng quầy tò mò.
“Mắt có tật.” Lâm Kiến lộ ra ánh mắt lạnh lẽo, giọng nói chuyện cũng lạnh như băng, hoàn toàn không còn ung dung tự đắc và dịu dàng thường ngày.
Chưởng quầy lập tức không dám hỏi tiếp nữa, bởi vì lão cảm thấy chỉ cần mình hỏi thêm một câu, dường như sẽ lập tức ném mạng đi mất.
Cầm chìa khóa phòng, Lâm Kiến lập tức đi tìm Hạ Trường Sinh đang ở cầu thang đợi y. Lâm Kiến kéo tay hắn, mau chóng lên lầu, không định ở lại bên dưới.
“Chưởng quầy.” Nam nhân thu sạp ở cửa khách điếm gọi chưởng quầy: “Ngươi có cảm thấy vị khách vừa rồi giống ai đó hay không?”
Chưởng quầy nghe vậy cười vang, nói: “Cái nơi nghèo nàn rách nát này sao lại có người giống người qua đường có tiền chứ, ngươi đùa cái gì thế?”
Nghe chưởng quầy nói, nam nhân vò đầu, sau đó rời đi.
Tất cả vốn nên xuôi gió xuôi nước.
Nhưng dù có như vậy vẫn không ngăn cản được thứ gì đó.
“Lâm Thụ, tối hôm nay lúc ta dọn quán có thấy một vị khách quý trông rất giống ngươi.” Nam nhân gặp được hàng xóm vừa về trước cửa nhà mình.
“Nếu là khách quý, sao có thể giống với ta được?” Nam nhân trung niên tên là Lâm Thụ cảm thấy lời gã thật buồn cười.
“Thật sự rất giống…” Gã cũng cảm thấy thật là lạ: “Chẳng qua ngươi quá thô kệch rồi.”
“Ha ha ha ha ha.”
“Đại ca.” Có người đến tìm Lâm Thụ.
Lâm Ngọ lạnh mặt đi đến nơi này.
Người kia nhìn Lâm Ngọ, chợt hiểu ra, nói: “Tiểu muội ngươi càng giống vị khách quý kia! Rốt cuộc các ngươi có mấy huynh muội hả?”
“Thụ Thâm Thời Kiến Lộc, Khê Ngọ Phi Vấn Chung.” Lâm Ngọ cười mà tươi cười đầy lạnh lẽo: “Một số đã chết, một số đã chạy, bây giờ rất khó để nói chúng ta có mấy huynh muội.”
Ánh nắng chiều trên cao kéo dài đến không trung phía đối diện.
“Nhưng cái thứ như máu rất là thần kỳ.” Dáng vẻ mặt mũi âm trầm của Lâm Ngọ giống y như đúc Lâm Kiến trong quá khứ: “Người có chung dòng máu luôn sẽ gặp lại nhau. Máu giống như một lời thề vậy, một khi bắt đầu chảy sẽ không có cách dừng lại.”
“Ý ngươi là, tỷ tỷ đã gả ra ngoài rồi.” Nam nhân cho là như vậy.
Lâm Ngọ hơi mỉm cười, không nói một lời.
----
Vở kịch nhỏ:
Đường Trĩ: Yoyo, người huynh đệ.
Đông Phương Tố Quang: Ta đã không hiểu được xu hướng tính dục của ngươi rồi.
Đường Trĩ: Yo— thế này thì sao?