Đại Sư Huynh Chỉ Biết Soi Gương Trang Điểm

Chương 93: Trăng sáng vẫn soi người đến (1)



Có một số đứa trẻ từ khi sinh ra đã không được yêu thương, vậy nên chúng nảy ra một loại suy nghĩ, có lẽ mình không nên sinh ra, mình không phải là đứa con mà cha mẹ cần.

Tùy từng người mà suy nghĩ khác nhau.

Lâm Kiến rất tự biết mình.

Dù y không được thương yêu, nhưng y là đứa con mà cha mẹ y cần.

Y quên mất chuyện hồi y được vài tuổi, cha y dạy y đi chọc tức ông chủ của tiệm nhỏ nào đó. Khi đó mặt y ngây thơ, vô cùng khó hiểu hỏi ông ta tại sao phải làm vậy.

Người lớn sẽ giận dữ đó.

Cha y sờ đầu y, cười nói: "Nếu con không nghe lời ta, người tức giận chính là ta."

Cha nổi giận thật sự đáng sợ.

Lâm Kiến không dám hỏi nữa, y lập tức chạy tới trước mặt ông chủ tiệm đó.

Y kéo quần ông chủ xuống, sau đó cười vang giữa dòng người qua đường trong tiếng kinh hoảng của ông chủ, rồi y lẩn vào trong dòng người mà chạy trốn.

"Thằng nhóc chết dẫm!" Ông chủ đuổi theo y, chạy đến nơi.

Khi sắp bị bắt Lâm Kiến cố gắng gọi phụ thân, gấp đến độ nước mắt rơi lã chã.

Kết quả, từng tiếng kêu cứu của y không gọi được phụ thân đến. Y bị ông chủ bắt, đánh một trận.

Sau khi dạy dỗ y xong, ông chủ quay lại thì phát hiện đồ trên quầy hàng của mình đã bị trộm.

Lâm Kiến mặt mũi bầm dập về đến nhà, nhìn thấy cha đang vui sướng hài lòng chia đồ mình trộm được với mẹ.

Y không nói tiếng nào đứng sau lưng cha, nước mắt đã giàn giụa khắp mặt từ lâu.

"Muốn trách thì trách chính con không chạy thoát được ấy." Cha Lâm lạnh lùng nói.

Muốn sống trong căn nhà này, cần phải dựa vào bản lĩnh của mình.

Vậy nên Lâm Kiến trộm cắp lừa gạt, thuận buồm xuôi gió.

Người duy nhất trong nhà không giống vậy chính là tam tỷ của y.

"Sao họ có thể bảo đệ đi làm loại chuyện này chứ?" Lâm Thời đau lòng, khóc không thành tiếng.

Lâm Kiến lau vết thương trên mặt, khinh thường mà bĩu môi.

Cả nhà y đều làm loại chuyện này.

Riêng tam tỷ không cần như vậy, vì nàng phải làm việc nhà, chăm sóc đệ đệ muội muội mới sinh và người già. Hơn nữa, tam tỷ có dáng mỹ nhân nổi danh của thôn Cát Tường Như Ý, cha mẹ y muốn nuôi nàng kĩ càng, ngày nào đó sẽ đổi lấy lợi ích lớn hơn.

Trong gia đình này, mỗi người đều có chuyện mình phải làm.

Chỉ cần Lâm Kiến làm tốt thì y chính là người mà gia đình này cần.

Một ngày nọ, Lâm Thời không chịu đựng nổi nữa, nàng muốn dẫn đệ đệ và muội muội rời khỏi căn nhà này, nhưng không ai bằng lòng để ý đến nàng. Trong mắt bọn Lâm Thụ, Lâm Thời ở trong phúc mà không biết phúc, nàng không cần làm gì, tại sao người có ý kiến lại là nàng?

Lâm Thời bụm mặt khóc nức nở.

Lâm Kiến đứng trước mặt nàng, nói: "Nếu tỷ muốn đi, đệ sẽ đi cùng tỷ."

Lâm Thời dẫn Lâm Kiến chạy trốn.

Nhưng hai người họ đều quá nhỏ, bọn họ tự cho là mình đã chạy rất xa nhưng thật ra chẳng đi được bao lâu. Tiền, đồ ăn, bọn buôn người, không thể nhìn thấy cuối con đường, mọi việc đều phá hủy trái tim của trẻ con.

Cuối cùng, bọn họ lại về nhà.

Với sự trở về của họ, ai cũng đều lạnh nhạt, không thèm để ý đến.

Có lẽ bọn họ biết hai người không rời khỏi đây, biết đâu cũng không để ý rốt cuộc hai người có về hay không.

Khi Lâm Thời đến tuổi thì gả ra ngoài. Cụ thể là gả cho ai, gả đến đâu, Lâm Kiến không biết, vì cha mẹ y cũng không biết.

Trước khi Lâm Thời rời đi đã cắt chiếc áo mình thích nhất ra, buộc lên mắt phải giúp Lâm Kiến.

Vì con mắt phải của y khiến y chịu quá nhiều ức hiếp.

"Cuối cùng tỷ có thể đi rồi, nhưng đệ nên làm sao bây giờ?" Lâm Thời nhạy cảm lương thiện trời sinh, nghĩ đến tương lai của Lâm Kiến, nàng không kìm được nước mắt.

Nàng không nhìn thấy tương lai của Lâm Kiến.

"Đừng trở lại." Lâm Kiến thốt lên một câu, bàn tay nhỏ kéo khăn voan đỏ của nàng xuống che đi khuôn mặt nàng.

Đúng là Lâm Thời không hề quay về.

Đường phố ồn ào tiếng người.

Hạ Trường Sinh bước từ trên lầu xuống.

Nhìn vẻ bề ngoài, Hạ Trường Sinh vẫn rất có tính mê hoặc, người dưới lầu không nhịn được mà lén nhìn hắn mấy lần.

"Chỗ này của các ngươi, an phận hơn nhiều nhỉ." Hạ Trường Sinh nói chuyện phiếm với chưởng quầy.

"Quý khách, trước kia người đã đến chỗ chúng ta à?" Chưởng quầy ngạc nhiên.

"Chuyện hơn chục năm trước." Hạ Trường Sinh nói.

"Vậy lúc đó ngươi mới được mấy tuổi ha." Chưởng quầy quan sát tính tuổi của hắn, cảm thấy nhiều lắm Hạ Trường Sinh chỉ hơn hai chục tuổi.

"Ta nhớ lần đầu tiên đến chỗ này của các ngươi, vẫn chưa vào trong thôn các ngươi thì đã bị một đứa nhóc cuỗm túi tiền mất rồi. Sau đó trong lúc ở đây, vô số lần suýt có người trộm đồ của ta, ở trọ còn bị lấy nhiều tiền, trước khi đi lại bị lừa một khoản tiền nữa." Hạ Trường Sinh tránh vấn đề tuổi tác, bắt đầu nhớ lại những gì mình trải qua khi lần đầu tiên đến thôn Cát Tường Như Ý.

Bây giờ nghĩ lại, người nhà Lâm Kiến cũng quá là xấu xa.

"À à à, trước đây chỗ chúng ta đúng là như vậy." Chưởng quầy thừa nhận: "Nhưng bây giờ tốt hơn nhiều rồi."

"Xảy ra chuyện gì hả?" Hạ Trường Sinh tò mò.

"Mười mấy năm trước, chỗ chúng ta đổi người quản lý, ngài ấy đặt ra luật lệ, hành vi lừa gạt hãm hại người khác đều bị trừng phạt nặng hơn. Sau đó giới thiệu một số mối làm ăn từ bên ngoài, lúc mới bắt đầu ngài ấy cho rất nhiều tiền, chuyên bắt những người lang thang vốn làm mấy chuyện mờ ám đi làm việc. Từ từ thay đổi, đến hôm nay chỗ chúng ta đã khá hơn nhiều." Chưởng quầy giải thích.

"Có người tốt như vậy à?" Hạ Trường Sinh cảm thấy lạ lẫm.

"Đương nhiên là có người tốt như vậy, Cừu lão gia của chúng ta!" Chưởng quầy khen.

Hạ Trường Sinh trầm ngâm không nói, sau đó hắn quyết định đi gặp người này. Trước khi rời khỏi khách điếm hắn dặn dò chưởng quầy: "Trong phòng còn một vị khách nữa, y còn chưa dậy, nhưng cũng sắp rồi. Ngươi cho người chuẩn bị đồ ăn trước, chút nữa đưa lên đó. Nếu y có hỏi ta thì nói ta đi dạo, bảo y ngoan ngoãn ở trong phòng chờ ta về."

"Vâng." Chưởng quầy tỏ vẻ đã nhớ.

Hạ Trường Sinh nói xong thì ngẩng đầu lên, nhìn về phía căn phòng một cái.

Lâm Kiến là người cần cù, không ngủ nướng, dậy sớm tu hành, nếu có mặt mình thì y nhất định sẽ dậy sớm hơn, chuẩn bị đồ cho hắn. Nhưng hôm nay thật sự khác thường, đến giờ vẫn còn ngủ.

Phản ứng đầu tiên của Hạ Trường Sinh lúc ấy là, không phải bệnh đó chứ.

Hắn vươn tay sờ trán Lâm Kiến, nhiệt độ cơ thể bình thường.

Vậy là y không muốn ở trong thôn Cát Tường Như Ý.

Nhớ lại bộ dạng trốn chui trốn lủi của mình ở Cù Châu lần trước, Hạ Trường Sinh có thể hiểu được Lâm Kiến đôi chút.

Lỡ như Lâm Kiến cũng bị đổi tim thì sao?

Chuyện này khả năng quá thấp.

Cận hương tình khiếp [*]

[*] 近乡情怯: càng gần quê hương thì lòng càng hồi hộp.

Bốn chữ này có quá nhiều điều để mổ xẻ.

Xem ra Lâm Kiến không muốn nói cũng không muốn đối mặt với dáng vẻ run sợ, đương nhiên Hạ Trường Sinh sẽ không miễn cưỡng y. Kết quả là một mình hắn tự ra nhìn xem những năm nay cái thôn này rốt cuộc có thay đổi gì.

Cừu gia mà chưởng quầy nói, Hạ Trường Sinh hỏi dò sơ trên đường thì đã biết được vị trí.

Xem ra Cừu gia này không phải nổi danh bình thường.

Trong lúc Hạ Trường Sinh tìm hiểu tin tức đã biết thật ra Cừu gia không phải là thôn trưởng hay người của quan phủ gì, hình như chỉ là một người có tiền bình thường. Hắn ta làm nhiều việc cho thôn này như vậy, nhưng cũng không tốn bao nhiêu tiền. Nhà của hắn xem như không tệ, nhưng so giới nhà lão già nào đó mà mười mấy năm trước Hạ Trường Sinh thấy thì còn kém xa.

Hạ Trường Sinh đi vào Cừu gia, nói muốn gặp Cừu lão gia.

Hắn không phải là người đầu tiên đến cửa muốn gặp Cừu lão gia, thủ vệ vội vàng xin lỗi, nói gần đây sức khỏe Cừu lão gia không tốt, không thể tiếp khách.

Bị người ta từ chối không có nghĩa là Hạ Trường Sinh từ bỏ.

Hắn đi ra phía sau nhà, dùng Phù Không chú nhẹ nhàng vượt tường, đi vào trong Cừu gia.

Trang trí bên trong rất bình thường, cũng không có bao nhiêu người làm. Hạ Trường Sinh đi dạo một số nơi, hắn cảm thấy chắc là không gặp được người nên định đến thế nào thì đi thế ấy.

"Bao nhiêu năm qua, ngươi không hề thay đổi chút nào." Một giọng nói già nua truyền đến.

Thân thể Hạ Trường Sinh khựng lại, sau đó chậm rãi tìm nơi phát ra âm thanh.

Trong viện đặt chiếc ghế nằm, một cụ già phe phẩy quạt ngồi trên ghế, vẻ mặt dương dương tự đắc.

Lão già hơn rất nhiều, nhưng Hạ Trường Sinh vừa nhìn đã nhận ra lão.

"Chưởng quầy." Hạ Trường Sinh cười.

Đây là chủ một khách điếm của thôn Cát Tường Như Ý, nơi mà năm đó Lâm Kiến dẫn hắn đến ở.

Cừu lão gia mỉm cười nhìn hắn, nói: "Cháu của ta nói thấy có người lạ đi lại lung tung trong nhà ta, ta còn cho rằng ai đó rỗng túi đến nhà ta cứu cấp, không ngờ lại nhìn thấy ngươi. Ta đã sớm nghe nói, tuổi của của tu chân giả dài hơn người bình thường, hơn nữa có thể duy trì diện mạo không đổi. Năm đó ta còn cho rằng chỉ là chuyện vớ vẩn, không ngờ lại là thật. Hạ công tử, vẫn hào hoa phong nhã như cũ."

Gió thổi phất qua, Hạ Trường Sinh vươn tay vén tóc bị thổi lên trước mặt ra sau tai.

"Thằng nhóc Lâm Kiến, là đi theo ngươi sao?" Cừu lão gia không ngờ trước khi chết còn có thể có được đáp án của câu hỏi này: "Người nhà nó nói không thấy nó, ta hỏi sao không thấy, không ai sẵn lòng trả lời ta."

Hạ Trường Sinh hơi mỉm cười, trả lời lão: "Đúng vậy."

Cừu lão gia thở phào nhẹ nhõm, lão nhìn bầu trời xanh trong, huơ huơ cây quạt trong tay.

"Bây giờ y vô cùng, vô cùng, vô cùng nghịch ngợm, không chịu nghe lời ta nói." Hạ Trường Sinh oán giận.

Chỉ một câu này Cừu lão gia đã biết hiện tại Lâm Kiến sống rất tốt.

"Ta suýt cho rằng mình phải mang nghi vấn này xuống mồ." Cừu lão gia trở nên thoải mái: "Thì ra là vậy, thì ra là vậy."

Hạ Trường Sinh: "Đúng là như vậy."

"Ngày trước ta nói, thôn này rõ ràng tên là Cát Tường Như Ý, nhưng lại làm ác khắp nơi, cái tên này thật mỉa mai." Cừu lão gia muốn hỏi Hạ Trường Sinh, có còn nhớ cuộc nói chuyện của hai người lúc trước không.

"Ta còn nhớ."

"Hiện nay, dù chưa thay đổi hết, nhưng cuối cùng ít nhất cũng có chút liên hệ với bốn chữ Cát Tường Như Ý." Cừu lão gia cười: "Không ngờ rằng, lại có ngày ta có thể nói những lời này với ngươi."

"Là ngươi làm à?" Hạ Trường Sinh thật sự bất ngờ.

Cừu lão gia nói tiếp: "Khi đó ngươi nói, ai cũng cho rằng sẽ không thay đổi, con người sợ thay đổi, vì vậy trăm ngàn năm sau sẽ không có gì thay đổi."

Bầu trời hôm nay, tựa như bầu trời ngày đó.

Nhưng đường phố hôm nay đã không phải là đường phố ngày đó.

Cừu lão gia nhìn Hạ Trường Sinh, nở nụ cười hiền lành và hài lòng: "Hạ công tử, trò chuyện với người một lần, lão già này thu hoạch được không ít."

Quả hôm nay, mầm ngày đó.

Ngày đó nếu không gieo mầm, ngàn vạn năm sau cũng sẽ không có quả.

Ông lão không muốn nhớ lại muôn vàn vất vả đắng cay mình đã trải qua. Nhưng đường phố mà trẻ con không còn vẻ hung ác trên mặt chính là đường phố hiện tại lão có thể nhàn nhã ngồi trên ghế, ngước nhìn bầu trời.

Nói đến đây đã có thể kết thúc rồi.

Lúc Hạ Trường Sinh sắp rời đi, chợt có đứa bé chạy từ trong phòng ra.

"Gia gia, chính là người này ạ." Một đứa bé chạy đến, nhào vào người Cừu lão gia.

Cừu lão gia cười ha ha ôm lấy đứa bé.

Hạ Trường Sinh nhìn đứa bé kia thêm vài lần.

Đứa bé cũng nhìn Hạ Trường Sinh.

"Phụt ha ha ha." Hạ Trường Sinh không nhịn được mà bật cười.

Hắn đột nhiên cười khiến một già một trẻ ngây ngẩn cả người.

Nụ cười này còn rực rỡ xán lạn hơn cả khoảng sân đầy hoa.

"Đây là cháu của ngươi à?" Hạ Trường Sinh đã biết rồi còn cố hỏi.

"Cừu Nam Quy, tên của nó." Cừu lão gia cười bế cháu xuống.

Cừu Nam Quy cắn ngón tay cái, hoảng sợ nhìn Hạ Trường Sinh, sau đó thỏ thẻ gọi một câu: "Ca ca."

Gọi xong thằng bé thẹn thùng nhào vào lồng ngực Cừu lão gia.

Cừu lão gia ôm nó, nói với Hạ Trường Sinh: "Đứa nhóc này hay hấp tấp bộp chộp, leo cây lội sông, rất là nghịch ngợm, không biết sao hôm nay ngươi đến nó lại thẹn thùng."

Hạ Trường Sinh lấy cây quạt trong ngực ra, vẫy vẫy đứa bé.

Cừu Nam Quy do dư một lát vẫn chạy đến. Khi nó muốn ôm Hạ Trường Sinh thì bị Hạ Trường Sinh dùng cây quạt cản lại trước.

Hắn đã biết, cần phải đề phòng trẻ con.

"Sau này ngươi muốn làm gì?" Hạ Trường Sinh vừa mở lời đã bắt đầu điều tra ước mơ của đứa bé.

Cừu lão gia há hốc miệng.

Đứa bé cũng há hốc miệng, nó gãi gãi tóc, đôi mắt nhìn Hạ Trường Sinh, trầm tư suy nghĩ. Nghĩ rồi nghĩ, thật sự không nghĩ ra được, nên nó ngây người nhìn Hạ Trường Sinh.

Hạ Trường Sinh cười, hắn mở quạt ra.

"Thật là xinh đẹp." Đứa bé không nghĩ ra được ước mơ lại khen cây quạt của Hạ Trường Sinh, là một đứa bé đầu óc linh hoạt.

Cây quạt vẽ kín nhánh hoa đào, người vẽ tranh viết lại khái quát mơ ước cả đời của mình bằng bốn chữ.

Nhàn vân dã hạc.

"Bên trên viết nhàn vân dã hạc." Hạ Trường Sinh nói cho nó biết.

"Rất hay." Cừu Nam Quy nói: "Nhàn hạ như mây, bay lượn cùng thiên không như hạc."

"Ngươi thích không?" Hạ Trường Sinh hỏi nó.

Cừu Nam Quy gật đầu.

Hạ Trường Sinh gấp quạt lại, đưa cho đứa bé.

"Ngươi thích, vậy tặng cho ngươi." Hắn thản nhiên nói.

Cừu Nam Quy sửng sốt.

Hạ Trường Sinh cười một tiếng, hắn không nói đùa mà thật sự muốn tặng quạt cho nó.

Cừu Nam Quy chầm chậm giơ tay lên.

Hạ Trường Sinh đang chờ nó cầm cây quạt đi.

"Cảm ơn ca ca ạ." Hai tay Cừu Nam Quy vuốt ngực áo, hết vò rồi lại thôi, nó nói đầy ngượng ngùng: "Nhưng mẹ đệ bảo đệ không thể tùy tiện lấy đồ của người khác, hơn nữa cây quạt huynh cầm lại còn rất đẹp nữa."

Hạ Trường Sinh nghe vậy thì xoay tay một cái, thu cây quạt lại.

"Vậy à? Thế thì thôi."

Cừu Nam Quy nhìn động tác của hắn, cảm thấy hắn chỉ thu cây quạt đi mà cũng vừa xinh đẹp vừa phóng khoáng.

"Nam Quy, đi chơi đi con." Cừu lão gia nói.

Cừu Nam Quy nghe vậy thì lập tức chạy đi, trước khi rời khỏi viện nó quay đầu lại, không nhịn được mà nhìn Hạ Trường Sinh một lát.

Hạ Trường Sinh thân thể như ngọc, tiên phong đạo cốt.

"Không thể để trẻ con luôn lấy đồ của người khác." Cừu lão gia giải thích như vậy.

Hạ Trường Sinh mỉm cười.

Hắn lại trèo tường rời đi, tuy Cừu lão gia nói muốn tiễn hắn ra cửa, nhưng rõ ràng là trèo tường nhanh hơn.

Hạ Trường Sinh vừa đứng vững trên đất thì trước mặt hắn lập tức nhoáng hiện một người, Hạ Trường Sinh suýt chút nữa là va vào mặt y.

"Lâm Kiến, có phải ngươi muốn hù chết ta không hả?" Hạ Trường Sinh hơi lảo đảo.

Lâm Kiến bĩu môi, vươn tay đỡ eo hắn.

Trên mắt phải của y buộc một tấm vải, cần phải tập trung tinh thần hơn mới có thể nhìn cả người Hạ Trường Sinh.

"Không phải ngươi ngơ ngẩn trong phòng à?" Hạ Trường Sinh tò mò hỏi: "Ta còn cho rằng cuối cùng ngươi đã tu hành đảo ngược thành công, sắp thành yêu tinh rùa đen rồi chứ."

"Chính cái miệng này luôn chọc người ta tức giận phải không?" Lâm Kiến vươn tay bóp mặt Hạ Trường Sinh.

Hạ Trường Sinh phản ứng lại, giãy giụa điên cuồng.

"Ươi...Ươi... ại ám..." Hạ Trường Sinh không kéo tay y xuống, nói chuyện ú ớ.

Ngươi lại dám!!!

"Ta đang nghĩ, có phải đại sư huynh thấy trẻ con là thích không?" Lâm Kiến cười tủm tỉm véo mặt hắn.

Hạ Trường Sinh trợn mắt.

Lâm Kiến thả tay xuống.

"Ta thích trẻ con lúc nào? Năm đó ta hận không thể xách ngươi lên, ném ngươi về..."

Hạ Trường Sinh không thể nói hết, vì Lâm Kiến lại bóp mặt hắn.

Hạ Trường Sinh: "..."

Có phải do hắn không nổi giận, nên Lâm Kiến mới được một tấc lại muốn tiến thêm một thước hay không?

"Ta luôn cảm thấy thái độ của huynh đối với trẻ con rất tốt, nhưng hôm nay đã thay mới nhận thức của ta. Không phải huynh rất thích cây quạt này à? Không phải người ta chạm vào huynh cũng không cho hay sao? Thế nào, qua tay lại muốn tặng cho người khác? Không thể tưởng tượng được, không thể tưởng tượng được, đại sư huynh, huynh lại có sở thích kiểu này."

Hạ Trường Sinh vốn muốn đánh bay y ra, nhưng lúc Lâm Kiến trêu ghẹo hắn có lẽ chính là lúc tâm trạng tốt, nên hắn người lớn rộng lượng, chỉ dùng một tay đè chặt mặt y, sau đó dùng sức.

Lâm Kiến và hắn cùng nhấn mặt nhau.

Hay người động tay động chân ở bên ngoài nhà người khác.

Hạ Trường Sinh không biết chuyện phát triển thế nào, dù sao cuối cùng mà mình bị người ta ôm vào lòng, hôn tới hôn lui, hôn đến mặt mình đầy nước miếng.

"Ngươi cố ý đúng không." Hạ Trường Sinh bị bẩn.

Lâm Kiến nhìn hắn cầm khăn tay vừa sụp xuống vừa lau mặt bằng ánh mắt lạnh lùng.

"Huynh đó." Lâm Kiến lập tức ngồi xuống, tiến đến trước mặt hắn.

Hạ Trường Sinh liếc y một cái, nói: "Muốn hôn thì hôn mặt bên phải, bên trái ta lau sạch rồi."

"Huynh..." Lâm Kiến muốn nói lại thôi.

"Ngươi nhất định phải hôn má phải hả?" Hạ Trường Sinh khóc không ra nước mắt.

"Trước đây huynh từng nói huynh có một người bạn rất quan trọng." Lâm Kiến nhắc chuyện này với hắn.

Hạ Trường Sinh tỏ vẻ nghi ngờ, hắn từng dùng ba chữ rất quan trọng này để làm định ngữ à?

"Bạn rất quan trọng." Lâm Kiến ấp úng: "Chỉ là ở phương diện bạn bè thôi sao?"

Hạ Trường Sinh hoàn toàn không hiểu y đang nói gì, nhưng hắn cảm giác mình có thể lau mặt bên kia được.

"Cảm thấy còn rất thích nữa."

"Coi như cũng được, rất thích." Trong mắt Hạ Trường Sinh, Hạ Quân là người không tệ.

Lâm Kiến nhíu mày, nói: "Huynh chưa hiểu ý ta."

Hạ Trường Sinh vô cùng kinh ngạc, chẳng lẽ không phải vì y không nói rõ à.

Lâm Kiến quay đầu đi, rõ ràng không muốn nói chuyện với hắn. Nói nhiều, dễ nhồi tim.

Hạ Trường Sinh nhìn y, duỗi ngón trỏ chọt y một cái, khiến cho y mất cân bằng suýt ngã xuống.

Lâm Kiến vội vàng đứng lên, Hạ Trường Sinh cũng đứng lên.

"Ta biết rồi." Hạ Trường Sinh nói.

Lâm Kiến không thèm tin "Ta biết rồi" của hắn.

Hạ Trường Sinh đưa cây quạt cho y.

"Sao?" Lâm Kiến không hiểu.

"Ngươi muốn cây quạt này." Hạ Trường Sinh nói: "Vậy cho ngươi."

Rất rõ ràng, Lâm Kiến đã xuất hiện rất lâu, hẳn là y cũng nghe rõ cuộc nói chuyện của hắn và người khác ở bên trong.

Quào, nam nhân này vô cùng đáng sợ.

"Đừng cho ta đồ của nam nhân khác không cần." Lâm Kiến nói.

"Lâm Kiến." Hạ Trường Sinh gọi đầy đủ họ tên y.

"Đại sư huynh."

"Tạm được." Hạ Trường Sinh nói.

"Nếu ta nói không thì sao?"

Hạ Trường Sinh tiến lên một bước, Lâm Kiến cảm thấy mình sắp bị đánh.

Hạ Trường Sinh vây y lại, hôn mặt y một cái.

Lâm Kiến sững sờ.

"Người đại sư huynh thích nhất, chỉ có một thôi." Hạ Trường Sinh nói, giọng điệu kiên định.

Lâm Kiến, nhẫn nhịn một hồi, cuối cùng không nhịn nổi, mở cờ trong bụng.

Hạ Trường Sinh vươn tay, kéo mảnh vải trên mặt y xuống.

"Đừng..." Lâm Kiến muốn ngăn lại.

Hạ Trường Sinh cất mảnh vải kia, mỉm cười nhìn Lâm Kiến, hắn dịu dàng nói: "Đúng là ta thích mặt ngươi."

Cho nên đừng che mặt.

Lâm Kiến đang che mắt phải của mình, sau khi nghe Hạ Trường Sinh nói thì chầm chậm thả tay xuống.

Dỗ được Lâm Kiến, Hạ Trường Sinh nắm tay y rời khỏi đây, tay kia của Lâm Kiến cầm cây quạt của Hạ Trường Sinh chơi.

"Nếu rơi xuống đất bị bẩn, ta sẽ dìm ngươi xuống sông." Hạ Trường Sinh quay đầu liếc y một cái.

Mặt mày Lâm Kiến rạng rỡ, đôi mắt cười trong veo.

Người ven đường nhìn thấy hai nam nhân nắm tay nhau, hơn nữa một người xinh đẹp một người anh tuấn, họ không nhịn được mà nhìn thêm vài lần.

"Đi đường của các ngươi đi." Khống chế những người này chỉ cần một câu nói.

Chịu ảnh hưởng bởi ngôn linh của Hạ Trường Sinh, mọi người lập tức lướt qua người họ.

Lâm Kiến táo tợn hơn, dựa cả người vào Hạ Trường Sinh.

Lúc về đến khách điếm, khách ở đây đều nhìn sang.

"Đây là đồ thiểu năng, nếu ta không chăm y như vậy thì y sẽ chết." Hạ Trường Sinh nói vậy.

Không ai tin Hạ Trường Sinh.

Hạ Trường Sinh cũng chẳng thèm để ý.

Lúc hai người định lên lầu để thu dọn đồ đạc lên đường, một âm thanh gọi họ lại.

"Lâm Kiến?"

Đây là một giọng nói xa lạ.