Lộ Tiểu Trì đứng trước cửa phòng Quý Quan Kỳ nhưng mãi vẫn không dám bước vào.
Hắn quay đầu nhìn các sư đệ, sư muội phía sau, thấp giọng lẩm bẩm: "Ta... ta không dám đối mặt với y."
Hắn biết rất rõ lý do mình không dám gặp Quý Quan Kỳ là gì.
Không phải vì xấu hổ, mà là vì trong lòng tràn đầy tội lỗi và sợ hãi.
Nhưng rất nhanh sau đó, từ bên trong vang lên tiếng bước chân trầm ổn, mỗi bước như đạp thẳng vào lòng hắn.
Lộ Tiểu Trì theo bản năng lùi lại một bước. Chưa kịp phản ứng, hắn đã trông thấy Ô Hành Bạch đẩy cửa bước ra.
Ánh mắt hắn chạm vào người kia, sắc mặt lập tức trở nên vô cùng phức tạp.
Trước đây, hắn từng oán trách, từng chỉ trích Ô Hành Bạch không ít lần.
Nhưng giờ phút này, chính hắn cũng đã lừa dối Quý Quan Kỳ.
Tất cả những lời trách móc, phẫn nộ trước kia... giờ đây chẳng khác gì một trò hề. Không còn lập trường, không còn tư cách.
"Lộ Tiểu Trì."
Ô Hành Bạch lạnh lùng gọi tên hắn, ánh mắt không có chút nhiệt độ.
"Theo ta."
Lộ Tiểu Trì chần chừ trong chốc lát, nhưng cuối cùng vẫn cúi đầu đi theo sau hắn. Trước khi rời đi, hắn lại một lần nữa nhìn về cánh cửa phòng đang khép chặt phía sau lưng Ô Hành Bạch, nơi có người mà hắn đã phản bội.
Chỉ mới đi được mấy bước, một luồng kình phong bất ngờ ập đến!
Lộ Tiểu Trì không kịp né tránh, bị đánh trúng ngay lồng ng.ực, cả thân thể bị hất văng ra xa, đập mạnh vào vách đá phía sau. Máu phun ra từ miệng, đỏ thẫm và nồng nặc.
Hắn còn chưa kịp định thần thì một thanh kiếm đã kề sát ngay trước ngực.
Ô Hành Bạch đứng trên cao nhìn xuống, ánh mắt lạnh lẽo đến thấu xương.
Thanh kiếm trong tay hắn trông cũ kỹ đến mức không ai ngờ được nó từng là bản mệnh kiếm của một cao thủ. Thậm chí, vẻ ngoài tầm thường của nó còn khiến người ta lầm tưởng đây chỉ là một thanh kiếm sắp bị bỏ đi.
Thế nhưng, trên thân kiếm lại chằng chịt những vết rạn — vết tích của thời gian và chiến trận.
Khi nhìn thấy thanh kiếm này, bất kỳ ai cũng không thể không đặt câu hỏi:
Liệu chủ nhân của nó còn sống được không?
Bởi vì, một thanh bản mệnh kiếm bị nứt vỡ đến mức này... chủ nhân của nó e rằng đã cận kề tử vong.
Nhưng giờ phút này, chủ nhân của nó vẫn sống.
Và đang lạnh lùng nhìn Lộ Tiểu Trì, từng chữ vang lên như lưỡi dao:
"Tứ Tượng Lưỡng Nghi. Tiểu Thiên Đạo."
Lộ Tiểu Trì vừa định cử động, nhưng khi nghe thấy câu này, thân thể hắn lập tức cứng đờ. Không nói thêm được một lời nào nữa.
"Ta không có thời gian để phí lời với ngươi."
Giọng của Ô Hành Bạch lạnh buốt như gió đêm giữa mùa đông.
"Lộ Tiểu Trì, ngươi nợ Quan Kỳ quá nhiều. Ít nhất... là một mạng sống."
"Từ hôm nay trở đi, ngươi phải nhớ kỹ từng lời ta sắp nói."
Thực ra, Ô Hành Bạch vốn chẳng muốn nói những lời như thế này.
Nhưng hiện tại, hắn buộc phải nói.
Vì thời gian của hắn đã không còn nhiều.
Quá ít. Ít đến mức ngay cả một lần trò chuyện tử tế với Quý Quan Kỳ cũng chẳng kịp. Ít đến mức... đến cả cơ hội thử xem y có còn yêu mình không, cũng không có.
Hắn cúi đầu nhìn Lộ Tiểu Trì, ánh mắt mang theo sát khí rét lạnh:
"Từ hôm nay trở đi, ngươi phải luôn ở bên cạnh Quý Quan Kỳ."
"Bảo vệ y. Không được rời xa y nửa bước."
"Không được phản bội y."
"Nếu ngươi phản bội thêm một lần nữa..." Hắn rít ra từng chữ: "Ta sẽ không tha cho ngươi."
Những lời cảnh cáo này đến quá bất ngờ, không một lời dẫn dắt, khiến Lộ Tiểu Trì khựng người. Hắn không biết nên trả lời thế nào.
"Thật ra, ta rất muốn giết ngươi." Ô Hành Bạch khẽ cười, nụ cười lạnh như gươm sắc, nhưng giọng nói lại chứa một chút tiếc nuối: "Chỉ tiếc là... ta không thể."
Dù Lộ Tiểu Trì đã phản bội Quý Quan Kỳ, dù tội của hắn có nặng đến mấy...
Nhưng nếu giết hắn, Quý Quan Kỳ sẽ hận.
Và đó là điều mà Ô Hành Bạch... không thể chịu đựng được nữa.
Hắn khẽ cong môi, thở dài một tiếng, ánh mắt lặng lẽ lướt qua một tia ảm đạm.
"Ta... ta sẽ không phản bội Quý công tử nữa."
Lộ Tiểu Trì cúi đầu nói, giọng nhỏ như muỗi.
Nhưng ngay khoảnh khắc đó — hắn bỗng hét lên đau đớn!
Mũi kiếm trước ngực bất ngờ đâm thẳng vào! Dù không sâu, nhưng vẫn đủ để máu chảy ra từng dòng, đau đến thấu xương.
Hắn run rẩy ngẩng đầu nhìn Ô Hành Bạch, ánh mắt tràn đầy hoảng hốt.
Nhưng người kia hoàn toàn không để tâm.
Chỉ lạnh lùng nói:
"Mồm nói suông... không có ý nghĩa gì cả."
"Muốn chứng minh?"
"Đem máu tim ra mà thề đi, Lộ Tiểu Trì."
"Ngươi phải hiểu — nếu một ngày nào đó ngươi phản bội Quan Kỳ thêm một lần nữa..."
"Ngươi... sẽ không có kết cục tốt đẹp đâu."
"Không chỉ một mình ngươi—"
Ô Hành Bạch cúi đầu, từng chữ nặng nề như búa tạ đập vào lòng:
"Ngay cả đám sư đệ, sư muội của ngươi."
"Và cả vị sư tôn tốt đẹp của ngươi nữa."
"Họ... cũng sẽ chết theo."
Hắn không hề giấu giếm bất kỳ tia sát ý nào trong giọng nói.
Nói xong, Ô Hành Bạch thu kiếm lại, xoay người rời đi.
Nhưng hắn vừa bước một bước, phía sau lập tức vang lên tiếng gọi:
"Ngươi... ngươi định đi tìm Kiều Thiên Y sao?"
Câu hỏi khiến Ô Hành Bạch khựng lại.
"Khi ngươi cứu ta ra khỏi Huyền Thiên Tông... thật ra, ta vẫn chưa hoàn toàn mất ý thức."
Lộ Tiểu Trì khẽ ngẩng đầu: "Ta đã nghe thấy... ngươi và Kiều Thiên Y hẹn ba ngày sau quyết chiến một trận sinh tử."
Hắn chần chừ một lúc, rồi hỏi:
"Quý công tử... có biết chuyện này không?"
"Liên quan gì đến ngươi?"
Ô Hành Bạch cười lạnh, nụ cười vừa khinh thường vừa cay nghiệt:
"Đừng xen vào chuyện không liên quan."
Tay hắn khẽ siết chuôi kiếm. Trong mắt lướt qua một tia lưu luyến, nhưng chỉ trong thoáng chốc, rồi hắn lại quay người tiếp tục bước đi, không ngoảnh lại.
Thực ra, hắn hiểu rõ.
Những lời đe dọa với Lộ Tiểu Trì, chưa chắc đã đủ để kiềm chế hắn.
Nhưng đây là tất cả những gì hắn có thể làm.
Bởi vì—
Nếu hắn còn sống, nếu Lộ Tiểu Trì phản bội Quý Quan Kỳ thêm một lần nữa, hắn sẽ g.iết ch.ết hắn không chút do dự.
Nhưng nếu hắn không còn...
Vậy thì hắn cũng chẳng làm gì được nữa.
Ô Hành Bạch thở dài một hơi, rất khẽ.
Nếu có thể sống... ai mà không muốn sống?
Nhưng bây giờ, trước mặt hắn... chỉ còn một con đường duy nhất.
So với chuyện bản thân mình có sống sót hay không, điều hắn mong mỏi hơn cả — chính là Quý Quan Kỳ có thể sống.
Kiếp này, kiếp trước, hắn đã nợ y quá nhiều, quá sâu.
Nghĩ đến nguyện vọng duy nhất của Quý Quan Kỳ, hắn khẽ nhắm mắt.
Chỉ là... được sống tự do, giương kiếm tung hoành thiên hạ.
Chờ đến ngày Kiều Thiên Y chết — hắn cũng sẽ chết.
Khi đó, sẽ không còn ai dây dưa với Quý Quan Kỳ nữa.
Y có thể thực hiện được ước mơ của mình.
Quý Quan Kỳ không hề hay biết gì về chuyện đã xảy ra giữa Ô Hành Bạch và Kiều Thiên Y.
Y vẫn đang ngồi xếp bằng trên giường, cố gắng điều tức, ổn định lại dòng linh lực trong cơ thể đang có phần hỗn loạn. Nhưng rất nhanh, y liền nhận ra điều gì đó không đúng.
Linh lực trong người bỗng như bị một thứ gì đó phong tỏa. Không hề có cảm giác bị rút cạn, nhưng lại chẳng thể vận hành được. Cảm giác này khiến y nhíu mày, trong lòng dấy lên nghi ngờ.
Chưa đầy một chén trà trôi qua, linh lực trong cơ thể y bỗng dưng cuộn trào mạnh mẽ, luân chuyển thông suốt đến mức kỳ lạ. So với bất kỳ lúc nào trước đây, thậm chí còn trôi chảy hơn nhiều.
Quý Quan Kỳ hơi nhướng mày, không khỏi kinh ngạc trước sự thay đổi bất thường này.
Phản ứng đầu tiên của y là — mình đã đột phá tu vi.
Nhưng rất nhanh sau đó, y lập tức gạt bỏ suy đoán ấy. Bởi vì nếu thật sự đột phá, y hẳn đã cảm nhận được dấu hiệu rõ ràng. Không thể nào đến khi linh lực tràn đầy mới nhận ra được.
Y suy nghĩ một lúc, rồi lại nhớ đến chuyện gần đây — rất có thể, trong khoảng thời gian y bị thương, Ô Hành Bạch đã âm thầm dùng linh lực của mình để nuôi dưỡng kinh mạch cho y. Nếu vậy, thì sự thay đổi này hoàn toàn có thể lý giải được.
Thế nhưng muốn làm được điều đó rất khó. Không chỉ yêu cầu linh lực hùng hậu, mà còn hao tổn cực lớn. Quan trọng nhất là... y nhớ rõ, ở Vạn Trượng Nhai, Ô Hành Bạch đã chết một lần.
Khi vừa tỉnh lại, trạng thái của hắn còn kém hơn cả một tu sĩ bình thường. Vậy thì lấy đâu ra năng lực để duy trì việc truyền linh lực lâu dài như thế?
Còn chưa kịp nghĩ thông suốt, bên ngoài liền truyền đến một tiếng kinh hô:
"Họa Địa Vi Lao!"
Sắc mặt Quý Quan Kỳ lập tức biến đổi. Y nhảy xuống giường, sải bước nhanh ra ngoài.
Vừa đẩy cửa, cảnh tượng trước mắt khiến tim y thắt lại.
Một luồng ánh sáng vàng chói lòa đang bao trùm toàn bộ Thanh Tuyền Phái, tạo nên một trường không gian quỷ dị, kỳ lạ. Luồng sáng ấy không phải thứ gì xa lạ — chính là Họa Địa Vi Lao.
Trong tầm mắt, có một người đang đứng lặng lẽ ngoài rìa trận pháp, tay cầm một thanh kiếm cũ kỹ.
"Ô Hành Bạch?! Ngươi đang làm gì vậy?!"
Quý Quan Kỳ gần như lập tức hét lên.
Trái tim y không khỏi siết chặt. Từ khi nào mà người kia đã đứng ngoài pháp trận, thậm chí còn bao vây cả Thanh Tuyền Phái?
Tình cảnh này, chẳng khác nào hắn đang muốn luyện hóa nơi đây — biến Thanh Tuyền Phái thành bí cảnh.
"Hắn... hắn muốn biến nơi này thành bí cảnh sao?"
Tiểu Bắc run rẩy nép vào lòng Lộ Tiểu Trì, giọng nói đầy hoảng loạn:
"Trước kia, Tứ Tượng Lưỡng Nghi cũng bị luyện hóa như vậy... Bây giờ, chẳng lẽ hắn lại muốn lặp lại?"
Dù đã biết thân phận thực sự của Lộ Tiểu Trì, dù biết Đông, Tây, Nam, Bắc vốn là bốn thần thú trấn giữ bí cảnh Tứ Tượng, nhưng Quý Quan Kỳ vẫn không thể nào chấp nhận nổi chuyện đang diễn ra trước mắt.
"Ta không biết."
Lộ Tiểu Trì nghiến răng, kéo Tiểu Bắc ra sau lưng, ánh mắt căng thẳng nhìn chằm chằm vào ánh sáng vàng nhức mắt kia.
Hắn đưa tay ra thử chạm vào lớp sáng — nhưng chỉ vừa chạm, lòng bàn tay liền bị cứa một vết sâu, máu tươi ứa ra không ngừng.
Hắn giật mình, còn chưa kịp lên tiếng, thì một bàn tay khác đã vươn tới, định chạm vào ánh sáng.
"Quý công tử! Đừng chạm vào!" Lộ Tiểu Trì hoảng loạn hét lên: "Cái này có vấn đề!"
Thế nhưng — lời hắn còn chưa dứt, Quý Quan Kỳ đã đưa tay xoa nhẹ toàn bộ luồng sáng một lượt. Y không hề bị thương.
Không một vết cắt. Không chút ảnh hưởng.
"Ô Hành Bạch, ngươi muốn làm gì?" Quý Quan Kỳ nhìn chằm chằm người đang đứng ngoài trận pháp, giọng dứt khoát: "Ngươi đang làm gì vậy? Mau thả ta ra!"
Ô Hành Bạch dường như nghe thấy y nói, khẽ quay đầu lại nhìn y, khóe môi hơi nhếch lên, chậm rãi đáp:
"Đợi thêm một chút."
"Ngươi định làm gì?" Quý Quan Kỳ nhìn xung quanh, ánh mắt lướt qua Lộ Tiểu Trì và Đông Tây Nam Bắc.
Y không tin Ô Hành Bạch thật sự sẽ luyện hóa nơi này, càng không tin hắn muốn luyện hóa cả y.
Nhưng trận pháp kia chính là Họa Địa Vi Lao — thứ mà Ô Hành Bạch từng dùng để giam giữ Kiều Thiên Y.
Khi ấy hắn từng nói, muốn dùng trận pháp này phong tỏa bà ta, biến không gian thành bí cảnh, nhưng lại thất bại.
Bây giờ... hắn lại dựng lên nó một lần nữa.
Trong lòng Quý Quan Kỳ bất giác dấy lên nghi hoặc và bất an. Ô Hành Bạch làm việc luôn rất khó lường, y không thể đoán nổi ý đồ của hắn là gì.
Trên thực tế — Ô Hành Bạch lúc này đã không thể nghe thấy bất kỳ âm thanh nào nữa.
Những phù văn Phản Sinh trên người hắn đã hoàn toàn biến mất, thần thức gần như sụp đổ hoàn toàn. Hắn vốn đã bị thương nặng, lại trải qua hai lần chết đi sống lại, khiến cho thần thức càng tổn hại nghiêm trọng hơn.
Đến hiện tại, hắn đã mất đi toàn bộ ngũ giác.
Và giác quan đầu tiên bị tước đoạt chính là... thính giác.
"Ô Hành Bạch! Mau mở Họa Địa Vi Lao! Rốt cuộc ngươi muốn làm gì?!"
Quý Quan Kỳ sốt ruột hét lên, nhìn thấy hắn không phản ứng, liền bước lên một bước, vươn tay chạm vào pháp trận.
"Ta không tin ngươi sẽ luyện hóa Thanh Tuyền Phái... Không, đúng hơn là — ta không tin ngươi sẽ luyện hóa ta!"
Y cắn răng, ánh mắt gắt gao nhìn vào Ô Hành Bạch, trong đáy mắt dần hiện lên nỗi sợ hãi không tên.
Một cảm giác bất an mơ hồ bắt đầu cuộn trào trong lòng y.
Quý Quan Kỳ rút kiếm, vung Quân Tử Kiếm chém xuống pháp trận.
Kiếm khí sắc bén, nhưng chạm vào lại không hề tạo ra nổi một gợn sóng.
Ô Hành Bạch không nghe thấy Quý Quan Kỳ nói gì. Hắn chỉ có thể cố gắng đoán từng chữ từ cử động môi của y.
"Ta sao có thể không gấp?!" Quý Quan Kỳ gần như rít lên: "Ô Hành Bạch, ngươi vừa mới tỉnh lại, rốt cuộc đang định làm gì?! Ngươi lại tính toán gì nữa đây?!"
Biểu hiện bất thường của Ô Hành Bạch khiến Quý Quan Kỳ càng thêm căng thẳng.
Linh cảm xấu trong lòng càng lúc càng rõ rệt, khiến y vô thức muốn né tránh.
"Mở ra được không?" Y thấp giọng, như thể đang cầu xin: "Mở Họa Địa Vi Lao ra đi, Ô Hành Bạch..."
Ô Hành Bạch vẫn nhìn y, lặng lẽ đoán lời nói.
Khi đoán ra được phần nào, trong mắt hắn thoáng hiện vẻ bất đắc dĩ.
Cuối cùng, hắn khẽ lắc đầu, đáp:
"Đợi ta chết rồi, nó tự khắc sẽ mở. Chờ thêm một chút, Quan Kỳ."
Hắn hiện tại — phải giết một người.
Họa Địa Vi Lao vốn được tạo ra để giam giữ Quý Quan Kỳ, nhưng giờ đây, nó lại là lớp bảo hộ cuối cùng.
Chỉ khi Ô Hành Bạch và Kiều Thiên Y đồng quy vu tận, trận pháp này mới tự động giải trừ.
Nếu không, dù là ai... cũng đừng hòng bước vào.
Dù là ai... cũng không thể làm tổn thương Quý Quan Kỳ.
Chỉ cần Ô Hành Bạch vẫn còn sống — không ai có thể chạm vào y.