Trên mặt lão mang theo một nụ cười nhàn nhạt, vẻ mặt như đã nắm chắc phần thắng trong tay. Hoặc cũng có thể... lão vốn không xem Ô Hành Bạch là đối thủ xứng tầm, chỉ đơn giản cảm thấy không cần thiết phải cảnh giác.
Lão cười nhẹ, giọng điệu như thể đang thương lượng một chuyện nhỏ: "Giữa ngươi và ta vốn chưa từng có thâm thù đại hận gì, hà tất phải đi đến bước đường này?"
"Đến rồi."
Ô Hành Bạch đáp lời ngắn gọn.
Từ trước đến nay, hắn chưa từng muốn phí lời với loại người như Kiều Thiên Y. Không phải vì hắn không có gì để nói, mà là... hắn không muốn nói. Không đáng để nói.
Kiều Thiên Y dường như cũng hiểu điều đó. Lão hơi nheo mắt, sau đó liếc nhìn Họa Địa Vi Lao phía sau Ô Hành Bạch, ánh mắt dừng lại trên bóng dáng người đang bị giam giữ trong đó. Đáy mắt lão hiện lên một tia thích thú, khóe miệng cong lên đầy châm chọc:
"Ngươi giam giữ ta, cũng giam giữ luôn cả y. Vậy rốt cuộc ngươi cố gắng bảo vệ y như thế để làm gì? Ngày đó, Phương Thiên Họa Kích rõ ràng đã xuyên qua ngực y... Ta không tin vũ khí này có thể thất bại. Thế nhưng, y vẫn còn sống."
Ô Hành Bạch không trả lời, chỉ lạnh lùng nhìn lão.
"Ngươi đang câu giờ sao?" Giọng hắn lạnh hơn cả gió núi đầu đông.
Thanh kiếm cũ kỹ trong tay hắn run nhẹ, như chính thần thức đã gần tan vỡ của hắn lúc này. Hắn bình thản nhìn Kiều Thiên Y, ánh mắt không mang theo chút kính sợ nào, dù lão đang nắm trong tay Phương Thiên Họa Kích.
Bởi vì— Không phải cứ cầm trong tay Phương Thiên Họa Kích là sẽ là Trấn Nam tiên tôn.
Trấn Nam tiên tôn chân chính, chỉ có một. Chính là hắn—Ô Hành Bạch.
⸻
Bên trong Họa Địa Vi Lao, Quý Quan Kỳ đứng chết lặng.
Khi nhìn thấy Kiều Thiên Y xuất hiện, y lập tức hiểu ra ý đồ của Ô Hành Bạch. Sắc mặt y trắng bệch, trái tim dường như cũng lạnh đi một nửa.
Y biết rõ, đây không phải là một trận quyết đấu bình thường. Đây là một trận tử chiến.
Một trong hai người... chắc chắn phải chết.
⸻
"Trước khi Ô Hành Bạch đưa ngươi ra ngoài, hắn đã nói gì với ngươi?" Quý Quan Kỳ quay phắt sang nhìn Lộ Tiểu Trì, giọng đầy gấp gáp:
"Ngươi có cách nào mở Họa Địa Vi Lao không? Ngươi là Tiểu Thiên Đạo mà!"
Lộ Tiểu Trì nhíu mày, lắc đầu đầy bất lực:
"Lộ công tử... ta là Tiểu Thiên Đạo của Tứ Tượng Lưỡng Nghi, chỉ có thể sử dụng linh lực trong phạm vi bí cảnh ấy. Ở ngoài phạm vi đó, chúng ta bị áp chế rất mạnh, căn bản không thể làm gì. Nếu không, ta đã không để Kiều Thiên Y bắt đi dễ dàng như vậy."
Quý Quan Kỳ nhìn hắn, nhận ra hắn không nói dối. Nhưng chính vì thế... y càng thêm tuyệt vọng.
⸻
Bên ngoài, trận chiến đã nổ ra.
Ô Hành Bạch không nói một lời vô ích. Hắn ra tay không chút do dự, từng chiêu tung ra đều mang theo sát khí. Mỗi lần vung kiếm, đều là đòn chí mạng nhắm thẳng vào Kiều Thiên Y.
Ban đầu, Kiều Thiên Y vẫn giữ được nụ cười đắc thắng.
Nhưng rất nhanh, nụ cười ấy dần tắt.
Bởi vì hắn phát hiện — Ô Hành Bạch thật sự muốn giết mình.
⸻
Tuy nhiên, sự chênh lệch vẫn quá lớn.
Thanh kiếm trong tay Ô Hành Bạch đã gần như nứt vỡ, trong khi Kiều Thiên Y lại nắm trong tay Phương Thiên Họa Kích — vũ khí mạnh nhất dưới trời, kết hợp với Thiên Đạo Thạch Bi, khiến lão gần như bất khả chiến bại.
Một đòn mạnh quét tới, Ô Hành Bạch bị đánh bật ngược ra sau, thân thể va mạnh vào lớp pháp trận của Họa Địa Vi Lao. Hắn quỳ một gối xuống đất, phun ra một ngụm máu tươi.
Bên trong pháp trận, Quý Quan Kỳ gào lên:
"Ô Hành Bạch! Mở trận pháp ra! Ngươi sẽ chết mất! Mau mở nó ra!"
Y vung Quân Tử Kiếm chém mạnh vào pháp trận, nhưng vẫn vô ích.
Y biết rất rõ, Ô Hành Bạch không dễ gì chết được. Thế nhưng, nỗi lo trong lòng y càng lúc càng lớn, như một cơn sóng ngầm cuộn trào không dứt.
Bởi vì— Y cảm nhận được... hắn đang che giấu điều gì đó.
⸻
Trước mặt Ô Hành Bạch, Kiều Thiên Y nâng cao Phương Thiên Họa Kích, ánh mắt tràn đầy kiêu ngạo và khinh thường.
Lão khẽ cười, giọng đầy mỉa mai:
"Ngươi chỉ cần thừa nhận lỗi lầm, ta sẽ tha cho ngươi."
Lão nhìn hắn như thể đang ban ơn, như đang chờ một kẻ bại tướng quỳ xuống trước mặt.
"Quỳ xuống, nhận sai với ta. Ta sẽ không giết ngươi."
Ô Hành Bạch chống kiếm đứng lên, lau máu nơi khóe miệng, dù tay run rẩy đến mức không cầm nổi chuôi kiếm.
Hắn cười khẽ, ánh mắt mờ đi nhưng vẫn kiên định:
"Ngươi... là cái thá gì?"
Câu nói ấy vừa dứt, sắc mặt Kiều Thiên Y lập tức thay đổi.
Ánh mắt lão tối sầm lại, không còn chút ý cười nào. Lão gật đầu, giọng trầm thấp:
"Được. Xem ra ngươi vẫn chưa chịu nhận sai."
⸻
Phương Thiên Họa Kích được nâng cao.
Linh lực dâng trào, ánh sáng vàng rực như thiêu đốt không khí, hóa thành dòng lũ điên cuồng lao về phía Ô Hành Bạch.
Lão muốn — nghiền nát hắn ngay tại đây.
Lão muốn ép hắn quỳ xuống, muốn đập gãy xương sống của hắn, bắt hắn phải cúi đầu, phải khuất phục.
Thế nhưng, ngay khi nụ cười đắc thắng còn chưa kịp hiện rõ trên mặt Kiều Thiên Y, nó đã nhanh chóng vụt tắt. Lão sững người, trân trối nhìn Ô Hành Bạch chỉ dùng một tay mà đã dễ dàng chặn đứng thế công của mình. Chỉ trong nháy mắt, linh lực của hắn bỗng bùng nổ dữ dội với một tốc độ khiến người khác không thể tin nổi.
Sắc mặt Kiều Thiên Y lập tức biến đổi. Đến cả giọng nói của lão cũng không che giấu được sự hoảng loạn, một thứ cảm xúc mà chính bản thân lão cũng không hề nhận ra:
"Ngươi... ngươi đã giải phóng toàn bộ Phản Sinh Phù Văn?!"
Linh lực của Ô Hành Bạch, sau khi hoàn toàn được giải phong ấn, đã vượt khỏi mọi giới hạn. Đây mới chính là hắn—hoặc phải nói cách khác, đây mới là hình dạng chân thật, là sức mạnh hoàn chỉnh của Trấn Nam tiên tôn.
Hắn cong môi, nở một nụ cười lạnh nhạt. Trong đáy mắt hắn ánh lên một tia giễu cợt sâu xa, từng chữ từng câu thốt ra đều chậm rãi mà kiên định:
"Ngươi xong rồi."
Khoảng cách gần như vậy, Kiều Thiên Y lập tức nhận ra có điều bất ổn. Lão muốn lập tức lùi về sau, nhưng mọi chuyện đã quá muộn.
Linh lực của Ô Hành Bạch như những sợi xích bằng thép, quấn chặt lấy Phương Thiên Họa Kích, kéo ngược nó về phía hắn. Trong chớp mắt, vũ khí bản mệnh mà Kiều Thiên Y vẫn luôn lấy làm tự hào bỗng chốc bị nghiền nát ngay trong tay đối phương.
Lão phun ra một ngụm máu tươi.
Nhưng Ô Hành Bạch vẫn chưa dừng lại.
Một đòn nữa lao thẳng, xuyên thủng lồng ngự.c Kiều Thiên Y.
"Ta đã từng nói với ngươi, nếu ngươi dám động vào y, ta nhất định sẽ giết ngươi." Ô Hành Bạch cất giọng, chậm rãi và bình thản, nhưng lại lạnh lẽo như từng mũi kim xuyên thấu da thịt. "Ta chưa bao giờ nói đùa."
"Ngươi giết ta... ngươi cũng sẽ chết." Kiều Thiên Y chưa từng thấy qua sức mạnh thật sự của Ô Hành Bạch. Giờ phút này, khi đối mặt với nỗi sợ hãi tận cùng, lão như một kẻ chết đuối níu lấy chút hy vọng cuối cùng, giọng run rẩy:
"Ngươi không thể giết ta... Không thể... Ngươi giết không được ta... Ta là bất tử... Ta là bất tử!"
"Ngươi sủa cái gì vậy?"
Ánh mắt Ô Hành Bạch chợt tối sầm, lạnh đến tột độ. Linh lực bùng phát.
Quý Quan Kỳ chỉ kịp nghe thấy một tiếng hét thê thảm. Đó là âm thanh cuối cùng của Kiều Thiên Y—âm thanh của một kẻ khiếp sợ tột độ, khi đối diện với thứ đáng sợ nhất trong cuộc đời mình.
Tất cả chỉ xảy ra trong nháy mắt.
Bên cạnh, Lộ Tiểu Trì cũng biến sắc. Hắn hoảng hốt lùi về phía sau vài bước, sau đó thất thanh hét lên:
"Kiều Thiên Y!"
Linh hồn của Kiều Thiên Y tan vỡ.
Giống như kiếp trước của Quý Quan Kỳ—hồn phi phách tán.
Chỉ khác một điều: kiếp trước, Quý Quan Kỳ là người lựa chọn kết cục đó.
Còn Kiều Thiên Y, là bị Ô Hành Bạch gi.ết ch.ết.
Không chỉ giết về mặt thể xác, mà ngay cả linh hồn, thần thức cũng bị xé nát. Ô Hành Bạch lập tức dựng pháp trận, phong tỏa toàn bộ mảnh vỡ thần thức, sau đó để chúng bị cuốn đi bốn phương tám hướng.
Quý Quan Kỳ bất chợt nhớ đến một câu mà Ô Hành Bạch từng nói khi còn giả làm Tông chủ Ma Tông:
"Vậy thì nghiền nát thần thức hắn, dùng pháp trận trấn áp. Khiến mỗi mảnh thần thức bị giam cầm ở một nơi khác nhau, bị những pháp trận khác nhau trói buộc. Như vậy, hắn sẽ không thể sống, cũng chẳng thể chết, không ai có thể cứu được hắn, cũng không thể chuyển thế luân hồi. Đời đời kiếp kiếp, từng giây từng phút, đều phải chịu cảnh lăng trì tàn khốc—đây chính là hình phạt đáng sợ nhất."
Ánh mắt Kiều Thiên Y trợn trừng như muốn nhìn về phía Quý Quan Kỳ, nhưng Ô Hành Bạch đã bước tới, chắn ngang ánh nhìn đó.
"Kiều Thiên Y... chết rồi. Hắn thực sự đã chết."
"Hắn chết rồi... Hắn vậy mà chết thật rồi..."
"Ngay cả Phương Thiên Họa Kích cũng đã vỡ vụn. Trấn Nam tiên tôn vẫn là Trấn Nam tiên tôn—quả nhiên, kinh hoàng thật sự!"
..*•••
Quý Quan Kỳ đứng nhìn Ô Hành Bạch ngay trước mặt mình, cuối cùng cũng không kìm được mà khẽ thở phào một hơi nhẹ nhõm.
Bàn tay y vẫn siết chặt Quân Tử Kiếm. Trong lòng bàn tay, mồ hôi lạnh chảy thành dòng. Ánh mắt y rơi xuống bóng lưng cao lớn kia, giọng khản đặc:
"Ô Hành Bạch, ngươi thắng rồi. Ngươi mở Họa Địa Vi Lao ra đi, để ta xem vết thương của ngươi."
Ô Hành Bạch quay đầu nhìn y.
Quý Quan Kỳ đột nhiên cảm thấy có gì đó không đúng. Sắc mặt của Ô Hành Bạch nhợt nhạt một cách bất thường, khiến tim y bất chợt đập mạnh một nhịp.
Hắn nhìn y, nhưng ánh mắt lại như không thật sự đặt trên người y. Trong mắt hắn là một loại cảm xúc mà Quý Quan Kỳ không thể lý giải được.
Nếu phải nói ra, thì đó có thể là sự lưu luyến—hoặc là một sự không cam lòng đến tận xương tủy.
"Ô Hành Bạch...?"
Quý Quan Kỳ bước lên một bước, vừa định mở lời—
Chưa kịp nói hết câu, người đứng trước mặt y bỗng run rẩy dữ dội, rồi đột ngột phun ra một ngụm máu tươi. Cả cơ thể hắn đổ ngửa ra phía sau.
Luôn kiên cố không thể phá vỡ, Họa Địa Vi Lao đột nhiên nứt ra ngay trước mắt Quý Quan Kỳ.
Một tiếng hét kinh hoàng vang lên từ phía xa:
"Họa Địa Vi Lao... nứt rồi!"
Quý Quan Kỳ lập tức quay đầu, nhìn về phía vết nứt. Trong khoảnh khắc đó, y dường như hiểu ra điều gì đó. Y vừa định lao ra ngoài thì bất ngờ nghe thấy những âm thanh khe khẽ, như tiếng thứ gì đó đang vỡ vụn.
Ngay sau đó, trận pháp từng giam giữ y, từng bảo vệ y—Họa Địa Vi Lao—bỗng hóa thành hàng vạn mảnh nhỏ, tan biến hoàn toàn.
"Ô Hành Bạch!"
Ô Hành Bạch ngã ra đất.
Thực ra, hắn đã biết rõ kết cục này từ rất lâu. Chỉ là, khi khoảnh khắc ấy thật sự đến, hắn vẫn cảm thấy không cam tâm.
Hắn muốn được ở bên Quý Quan Kỳ thêm một chút nữa.
Hắn còn rất nhiều điều muốn nói với người kia.
Nhưng... thời gian của hắn đã không còn nhiều.
Trong cơn mê man mơ hồ, hắn dường như nhìn thấy bậc đá dài dẫn lên đ.ỉnh Huyền Thiên Tông—con đường mà Quý Quan Kỳ từng bước lên.
Hắn nhìn thấy bóng lưng Quý Quan Kỳ, khi ấy y còn là một thiếu niên trẻ tuổi vừa mới gia nhập Huyền Thiên Tông, ngạo nghễ, đầy tự tin và kiêu hãnh.
Và rồi, hắn lại như thấy được chính mình—khi ba tuổi, năm tuổi, tám tuổi, mười lăm tuổi...
Năm ba tuổi, hắn ôm một thanh kiếm.
Năm năm tuổi, hắn ôm một thanh đao.
Năm tám tuổi, hắn tập luyện với song đoản kiếm.
Năm mười lăm tuổi, hắn sử dụng cặp song hoàn dày tiếng vang...
Vô số hình ảnh chồng lên nhau. Mỗi một phiên bản của hắn đều mang theo một loại vũ khí đã vỡ nát. Thân thể của họ nhuốm máu, mang đầy thương tích chí mạng.
Vết thương trên cổ hắn lúc mười ba tuổi vẫn còn rỉ máu, chưa từng liền sẹo.
Tất cả đều đứng trên bậc đá, im lặng nhìn hắn—mà hắn cũng quay đầu lại, lặng lẽ nhìn bọn họ.
Ô Hành Bạch biết, con đường của hắn đã đến điểm cuối cùng rồi.
Lần này, hắn thật sự phải chết.
Nhưng hắn vẫn không muốn chết, vẫn cứ không cam lòng như thế.
Hắn chỉ muốn được nhìn thấy Quý Quan Kỳ thêm một lần nữa.
Chỉ tiếc rằng... đôi mắt của hắn đã không còn thấy rõ nữa rồi.
Trong ánh sáng mờ nhòe và bóng tối trùm xuống, dường như hắn vẫn có thể lờ mờ thấy bóng Quý Quan Kỳ lao về phía mình.