Đại Sư Huynh Vạn Người Ghét Hắn Trọng Sinh Rồi

Chương 129



Tu chân giới bắt đầu truyền tai nhau rằng—sau khi Trấn Nam tiên tôn ngã xuống, tân Kiếm Tôn Quý Quan Kỳ đã mang theo thi thể hắn biến mất không dấu vết.

"Không phải nói Trấn Nam tiên tôn đã vẫn lạc rồi sao?"

Trong một tửu quán, có người nửa say nửa tỉnh lên tiếng:

"Vậy Kiếm Tôn đưa hắn đi đâu?"

"Không rõ."
Người bên cạnh nhấp một ngụm rượu, chậm rãi nói:

"Nghe đồn... y đến Vô Tận Nhai."

"Vô Tận Nhai ư?"
Người kia nhíu mày, tỏ vẻ nghi hoặc:

"Đó chẳng phải là nơi các đôi đạo lữ cùng nhau lên đường, phát lời thề sống chết bên nhau suốt đời sao?"

"Nhưng Kiếm Tôn lại đưa Trấn Nam tiên tôn đến đó... mà tiên tôn đã chết rồi."

Hai người nhìn nhau, bỗng nhiên cảm thấy dường như vừa chạm đến một bí mật kinh thiên động địa.

Nhưng chỉ vài giây sau, bọn họ cùng nâng chén, phá lên cười:

"Uống rượu đi, uống rượu đi! Đừng bàn chuyện này nữa!"

Mà ngay lúc ấy, người được họ nhắc đến, thực sự đang ở Vô Tận Nhai.

Chỉ cần đặt chân dưới vách vực thôi, đã có thể cảm nhận được cái lạnh cắt da cắt thịt thấu xương.

Đã nhiều năm rồi, không còn ai đến nơi này để chứng đạo.

Bởi vì nơi đây gần với Thiên Đạo nhất—nơi mà bất kỳ lời thề nào cũng sẽ bị thiên đạo trừng phạt nếu là dối trá.

Ai dám thề nguyện ở đây?

Nhưng Quý Quan Kỳ vẫn đến.

Không chỉ một mình y, mà còn mang theo Ô Hành Bạch.

"Nơi này có áp chế của Thiên Đạo, khác hoàn toàn với Thiên Đạo Thạch Bi. Đây mới thực sự là... Thiên Đạo."

Từ trên lưng Thanh Loan bước xuống, Quý Quan Kỳ cõng Ô Hành Bạch trên vai.

Linh lực trong cơ thể y vẫn đang không ngừng lưu chuyển, duy trì chút ấm áp mong manh trên thân thể đã không còn sinh khí kia—giống như chỉ cần dừng lại một chút thôi, hắn sẽ lập tức vĩnh viễn biến mất.

Muốn đi lên đ.ỉnh Vô Tận Nhai, cần phải phong bế hoàn toàn linh lực.

Quý Quan Kỳ cúi đầu, nhìn Ô Hành Bạch vẫn vô tri vô giác trên lưng mình, trong lòng bỗng thấy có chút nực cười.

Lúc hắn còn sống, y chỉ nghĩ đến chuyện trốn khỏi hắn.

Còn bây giờ, hắn đã chết, y lại chọn cách này để mang hắn đi.

Thì ra, y chưa từng mong hắn chết.

Chỉ là... y từng muốn rời xa hắn.

Chỉ đơn giản vậy thôi.

Quý Quan Kỳ dứt khoát phong bế toàn bộ linh lực trong cơ thể, sau đó lấy ra một miếng ngọc bội tích linh từng xin được từ Luyện Khí Tông, đặt lên ngực Ô Hành Bạch.

Trong ngọc bội có chứa linh lực của y—giờ đây, nó tự động truyền vào cơ thể người kia, giữ lại chút ấm nóng cuối cùng.

Dù vậy, lượng linh lực trong đó cũng có hạn, duy trì không được lâu.

Thực ra, y chỉ đang đánh cược.

Nếu thắng, y có được một đạo lữ.

Nếu thua... thì cùng lắm, cũng chỉ là kết cục trước mắt mà thôi.

"Lúc ta rời đi, ai cũng hỏi ta rằng có đáng không."
Quý Quan Kỳ cõng Ô Hành Bạch, từng bước tiến vào gió tuyết trắng xóa, khẽ nói:

"Ta cũng không biết."

"Nhưng ta muốn làm điều này."

"Ngươi đã lừa ta rất nhiều chuyện."
Y cong môi, giọng trầm thấp, pha chút dịu dàng:

"Nếu lần này ngươi sống lại... tốt nhất hãy thề trước trời đất, rằng ngươi sẽ không bao giờ lừa ta nữa."

"Nếu không, chuyến đi này của ta... coi như vô ích rồi."

Giọng nói ấy nghe nhẹ nhàng như gió xuân, như thể y không phải đang liều mạng cứu người, mà chỉ đơn giản đưa đạo lữ mình đi ngắm tuyết đầu mùa.

Bởi như y từng nói—kết quả tệ nhất, cũng chỉ là hiện tại mà thôi.

Gió tuyết Vô Tận Nhai mịt mù trắng xóa, lạnh đến thấu xương.

Không có linh lực để chống đỡ, từng cơn gió thốc qua như lưỡi dao, cắt rách da thịt.

Tóc Quý Quan Kỳ nhanh chóng phủ đầy sương trắng.

Quân Tử Kiếm lặng lẽ treo bên hông y.

Mất đi linh lực, nó chẳng khác gì một thanh kiếm tầm thường.

Mà bên cạnh nó, còn có một thanh kiếm khác—một thanh kiếm vỡ vụn.

Chính là bản mệnh kiếm của Ô Hành Bạch.

Ai có thể ngờ, vũ khí bản mệnh của Trấn Nam tiên tôn lại đơn giản đến vậy?

Nhưng chính nó... đã chứng kiến cả hai lần sinh tử của hắn.



Sau khi Quý Quan Kỳ rời khỏi Thanh Tuyền Phái, Lộ Tiểu Trì vẫn luôn ngồi trước cửa phòng y rất lâu.

Trong tay hắn là tấm truyền âm phù mà Quý Quan Kỳ từng đưa cho mình.

Nhưng giờ đây, hắn không dám dùng nó để liên lạc.

Trước kia, hắn từng chỉ trích Ô Hành Bạch không ít.

Nhưng bây giờ nghĩ lại, so với Ô Hành Bạch lúc ấy... bản thân hắn có gì khác biệt?

"Đại sư huynh..."

Một giọng nói non nớt vang lên.

Tiểu Bắc ngồi xuống bên cạnh Lộ Tiểu Trì, kéo tay áo hắn:

"Chúng ta xuống núi mua hồ lô đường đi. Huynh vẫn đang nghĩ đến Quý công tử sao?"

"Huynh nghĩ... huynh ấy có quay về không?"

"...Chắc là sẽ về thôi."

Lộ Tiểu Trì cũng không rõ mình đang an ủi ai.

Hắn lặng lẽ thở dài, rồi đứng dậy:

"Đi nào, ta dẫn các ngươi xuống núi mua hồ lô đường. Phải tranh thủ quay về trước khi trời tối, nếu không sư tôn sẽ lo lắng."

"Được ạ!"

Tiểu Bắc vui vẻ reo lên.



Thị trấn dưới chân núi vẫn náo nhiệt như trước.

Dọc con phố, hàng rong chen chúc, tiếng rao hàng không ngừng vang lên.

Lộ Tiểu Trì vừa gọi một người bán hồ lô đường lại, đang định lấy tiền mua, thì bỗng dừng tay.

Ánh mắt hắn đột nhiên dừng lại phía cuối con đường—nơi có một người đang lặng lẽ đi đến.

Sắc mặt người đó tái nhợt, cả người nhếch nhác, tay phải buông thõng, không còn linh lực.

Trên lưng hắn là một cây cung, nhưng không phải Truy Nguyệt Cung lừng danh năm xưa, mà chỉ là một cây cung bình thường, không có chút ánh sáng linh lực nào.

Người đó—chính là Kiều Du.

Từng là kẻ tài hoa rực rỡ, cao ngạo không ai sánh bằng.

Giờ đây lại là một phế nhân.

"Quý Quan Kỳ đâu?"

Giọng nói khàn khàn cất lên.

Kiều Du trừng mắt nhìn Lộ Tiểu Trì, ánh mắt căng thẳng:

"Ta hỏi ngươi, đại sư huynh của ta đang ở đâu?!"

"Ngươi hung dữ cái gì!"

Lộ Tiểu Trì còn chưa kịp đáp, Tiểu Bắc đã giận dữ quát lên.

Nàng không nói hai lời, giơ tay phóng thẳng một luồng linh lực về phía Kiều Du.

Dù là một trong tứ phương thần thú, nhưng khi rời khỏi Tứ Tượng Lưỡng Nghi, linh lực của nàng lập tức bị áp chế nghiêm trọng, yếu ớt đến mức chẳng khác gì một đứa trẻ bình thường.

Lộ Tiểu Trì định đưa tay ngăn lại, nhưng không kịp.

Hắn nghĩ rằng, với Kiều Du hiện tại, một chút linh lực yếu ớt kia chẳng khác gì viên sỏi—không thể gây ra thương tổn thật sự.

Nhưng hắn đã lầm.

Ngay khoảnh khắc Lộ Tiểu Trì đứng chắn trước Tiểu Bắc, đề phòng Kiều Du phản kích, hắn đột nhiên trông thấy vị thiên chi kiêu tử năm nào sắc mặt tái nhợt, lùi lại mấy bước, rồi đột ngột ôm ngực phun ra một ngụm máu tươi.

Kiều Du... thật sự không còn linh lực.

Thân thể hắn, thậm chí còn yếu hơn cả phàm nhân.

Trước kia, chính hắn từng chế giễu Quý Quan Kỳ, rằng nếu có một ngày mất hết tu vi, hắn thà chết còn hơn sống tiếp.

Giờ đây, hắn mới thực sự hiểu được cảm giác bất lực, khổ sở, và không cam lòng ấy.

"Ngươi đừng chắn đường ta."

Kiều Du thở hổn hển, giọng nói khàn đặc:

"Cho dù ngươi có tìm ta, ta cũng không thể nói gì với ngươi."

Lộ Tiểu Trì nhìn hắn, trong mắt hiện lên một tia mỏi mệt.

Hắn đã chẳng còn sức để tranh cãi với Kiều Du.

Người mà cả hai muốn gặp... đã không còn ở đây.

Dù có đi đâu, dù có làm gì, bọn họ cũng không thể trở lại bên cạnh y được nữa.

"...Hắn đã rời khỏi Thanh Tuyền Phái rồi."
Lộ Tiểu Trì nhẹ giọng nói.

"Hắn không muốn gặp ta, cũng chẳng muốn gặp ngươi."

"Ta và ngươi... đều từng làm những chuyện khiến hắn thất vọng."

Những lời này khiến sắc mặt Kiều Du chợt cứng lại.

Hắn vốn định nổi giận phản bác, nhưng sau khi nghe xong, cơn giận trong lòng lại lặng lẽ tắt đi.

"Hắn sẽ không quay lại Thanh Tuyền Phái nữa."
Lộ Tiểu Trì lặp lại một lần nữa, chắc như đinh đóng cột.

Kiều Du đứng yên rất lâu.

Đến khi Lộ Tiểu Trì mua xong hồ lô đường, chuẩn bị dẫn Tiểu Bắc quay về, hắn mới nhận ra Kiều Du đã quay người đi về một hướng khác.

Hắn không ngoảnh đầu lại, chỉ lặng lẽ giơ tay lên, để lại một câu:

"Ta nhất định sẽ tìm được hắn."

Hắn sẽ không từ bỏ.

Bởi vì... hắn đã thật sự hiểu ra lỗi lầm của mình.



Nhưng lúc này, đã có một người khác đến trước hắn.

Tiêu Đường Tình đứng dưới chân Vô Tận Nhai, ngẩng đầu nhìn lên đ.ỉnh núi phủ mờ trong mây tuyết.

Ánh mắt hắn khẽ lướt qua bóng dáng Thanh Loan đang bay lượn trên không trung.

Hàng mày hắn nhíu lại, như đang suy nghĩ điều gì đó, rồi thấp giọng lẩm bẩm:

"Nếu hôm đó... người xuống vực cứu ngươi là ta, liệu có khác đi không?"

"Liệu người cùng ngươi leo lên đ.ỉnh núi hôm nay..."

"...Có phải cũng sẽ là ta?"

Tiêu Đường Tình khẽ lắc đầu, không trả lời chính mình.

Hắn ngồi xuống dưới gốc cây gần đó, khoanh chân, quyết định chờ.

Chờ Quý Quan Kỳ quay về.

Hắn cảm thấy... Ô Hành Bạch thực sự đã chết rồi.

Dù Quý Quan Kỳ có cố chấp đến mấy, cũng không thể thay đổi sự thật: thần thức của Ô Hành Bạch đã hoàn toàn vỡ nát.

Không hồn phách. Không luân hồi.

Làm sao có thể sống lại?

Nghĩ đến đây, ánh mắt hắn thoáng trầm xuống.

Nói hắn không có chút tình cảm nào với Ô Hành Bạch thì không đúng.

Dù gì... bọn họ cũng từng là thầy trò, là huynh đệ một thời.

Chỉ là—so với tình cảm đó, hắn càng thấy ghen tị nhiều hơn.

Ghen tị vì dù Ô Hành Bạch đã chết, Quý Quan Kỳ vẫn muốn ở bên hắn.

Trong số bọn họ, rõ ràng Ô Hành Bạch là người quá đáng nhất.

Kiếp trước, chính hắn g.iết ch.ết Quý Quan Kỳ.

Nhưng kiếp này, lại dùng cả tính mạng để đổi lấy trái tim của y.

"Thật tàn nhẫn..."
Tiêu Đường Tình lẩm bẩm, giọng mang theo chút bất lực, chút khâm phục.

Hắn cứ thế ngồi chờ suốt nửa tháng.

Nửa tháng trôi qua, vẫn không có bất kỳ tin tức nào từ Vô Tận Nhai.

Thanh Loan vẫn lặng lẽ bay lượn trên trời cao, còn tu chân giới... cũng dần dần thôi nhắc đến cái tên Quý Quan Kỳ.



Lúc này, Quý Quan Kỳ đã gần đến đỉnh núi.

Gió thét gào. Tuyết dày đặc.

Sắc mặt y nhợt nhạt, một tay chống kiếm, lưng vẫn cõng Ô Hành Bạch không rời.

Máu ở vạt áo đã khô lại thành màu nâu sẫm—đó là dấu tích của những lần ngã xuống, va vào đá nhọn.

Môi y tím tái vì lạnh.

Y ngồi xuống nghỉ, gió thổi mạnh đến mức khiến vai y khẽ run.

Mỗi lần dừng lại, y đều sắp xếp lại tư thế cho Ô Hành Bạch, ôm chặt hắn trong lòng, dùng thân thể mình để chắn gió tuyết.

Áo choàng lông hạc trắng phủ lên người Ô Hành Bạch, che chắn toàn bộ gió rét.

"Chỉ còn một đoạn nữa thôi..."

Y ho khẽ, giơ tay lên nhìn, thấy máu tươi vẫn rỉ ra từ mu bàn tay, thấm ướt lớp vải lót trong.

Không có linh lực bảo hộ, cơ thể y đã bị tổn thương nghiêm trọng.

Nhưng chuyện này không quan trọng. Chỉ cần vượt qua, sau này có thể dùng linh lực để ôn dưỡng lại.

Quý Quan Kỳ vốn là kẻ cố chấp.

Đúng như Ô Hành Bạch từng nói—người kiên định nhất, cũng tuyệt tình nhất, chính là y.

Y cõng Ô Hành Bạch, bước qua từng lớp tuyết dày, chậm rãi tiến về phía trước.

Quân Tử Kiếm cắm sâu vào tuyết, được y dùng làm điểm tựa để chống đỡ thân thể sắp gục.

Tuyết dày che giấu vô số nguy hiểm.

Quý Quan Kỳ đã rất mệt mỏi.

Cơ thể không có linh lực bảo vệ chỉ hơn phàm nhân đôi chút, nhưng y đã gắng gượng suốt mười lăm ngày trong núi tuyết.

Tầm nhìn bắt đầu mơ hồ.

Khi y vừa chống kiếm định trèo tiếp, thì lớp tuyết dưới chân đột nhiên sụp xuống.

Cả người y lập tức trượt ngã, lăn xuống sườn núi.

Khoảnh khắc đó, y bản năng ôm chặt Ô Hành Bạch, bảo vệ hắn khỏi mọi va chạm.

"Ư..."

Một tiếng rê.n rỉ bật ra khi lưng đập mạnh vào tảng đá lớn bên dưới.

Cơn đau như lan ra khắp ngực, máu tràn ra từ khóe môi.

Nhưng phản ứng đầu tiên của y không phải kiểm tra thương tích của mình—mà là cúi đầu nhìn Ô Hành Bạch.

Hắn vẫn nguyên vẹn.

Y thở phào, dựa lưng vào đá, khẽ ngẩng đầu nhìn đỉnh núi vẫn còn cách một đoạn nữa.

Không thể leo nổi nữa rồi.

Vô Tận Nhai... quả thật là "vô tận".

Quý Quan Kỳ cong môi, môi dính máu, giọng khàn khàn như gió rét:

"Ta mệt rồi, sư tôn... ta đau quá..."

Y cúi đầu, nhìn khuôn mặt tĩnh lặng trong lòng.

Mùi máu tanh nồng đậm tràn ngập trong hơi thở.

Trước khi hoàn toàn mất đi ý thức, Quý Quan Kỳ cúi xuống, nhẹ nhàng hôn lên môi Ô Hành Bạch.

Một cái hôn đơn giản.

Không phải vì tình, không phải vì dục, không phải vì hy vọng.

Chỉ là—y muốn làm vậy.

Sau đó, y ôm chặt hắn, tựa vào tảng đá, từ từ nhắm mắt lại.

Cảm giác bị theo dõi càng lúc càng rõ ràng, mãnh liệt như có một ai đó đang cố xuyên qua tầng tuyết mà nhìn thấu linh hồn y.

Nhưng Quý Quan Kỳ... đã không còn nhận ra nữa.

Y đang chứng đạo.

Cũng đang đánh cược.

Đánh cược với Thiên Đạo.

Đánh cược với Ô Hành Bạch.

Khi thần thức Ô Hành Bạch vỡ nát, hắn cược rằng bản thân sẽ chết.

Còn bây giờ—

Quý Quan Kỳ cược rằng hắn sẽ sống lại.

"Kim Khổng Tước nói, ngươi chưa từng thắng một lần nào..."
Y lẩm bẩm, giọng yếu ớt như sắp tan vào gió:

"Vậy lần này, nhường ta đi..."

"Cho ta thắng một lần thôi..."


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com