Đại Sư Huynh Vạn Người Ghét Hắn Trọng Sinh Rồi

Chương 130



"Bao giờ mới tỉnh lại?"

"Chắc là sắp rồi."

Quý Quan Kỳ lờ mờ nghe thấy hai giọng nói đang trò chuyện bên cạnh, âm thanh như vang lên từ nơi rất xa.

Nhưng dù cố gắng thế nào, y cũng không mở nổi mắt. Cơ thể cứng đờ, chỉ có thể khẽ động đậy đầu ngón tay một chút, rồi nhanh chóng lại rơi vào trạng thái hôn mê sâu.

Lần tiếp theo khi y thực sự tỉnh lại, đã là ba ngày sau.

"Cuối cùng cũng tỉnh rồi."

Tông chủ Vạn Hoa Tông nhìn thấy Quý Quan Kỳ mở mắt, lập tức bước nhanh đến bắt mạch cho y. Sau một lúc kiểm tra, bà thở phào nhẹ nhõm.

"May thật, không tổn thương đến nội tạng."

"Ta... đã đến Vạn Hoa Tông rồi sao?"

Quý Quan Kỳ ngơ ngác nhìn xung quanh, có phần chưa thể thích ứng ngay.

"Đúng vậy. Mà nói đến chuyện này, ngươi thật sự nên cảm ơn Tiêu Đường Tình đấy."

Tông chủ Vạn Hoa Tông khoanh tay, ánh mắt hơi hờ hững nhưng giọng điệu không mang theo trách móc.

"Nếu không phải hắn phát hiện có điều gì đó không ổn, thì hai người các ngươi chắc đã chết rét trên núi rồi. À, mà ngươi là Kiếm Tôn, có lẽ cũng chẳng dễ chết như thế."

Bà chậm rãi tựa người vào ghế, dáng vẻ thong thả.

Nghe xong, Quý Quan Kỳ lập tức muốn ngồi dậy.

Nhưng vừa mới nhúc nhích, vết thương nơi lưng liền truyền đến một trận đau nhói, khiến sắc mặt y thoáng chốc tái nhợt.

Tông chủ Vạn Hoa Tông thấy vậy liền bước nhanh tới, nhẹ nhàng đỡ y nằm xuống.

"Đừng cử động. Lưng ngươi bị thương không nhẹ đâu, xương gãy mấy chỗ rồi. Phải tĩnh dưỡng cho thật tốt, nếu không sẽ để lại di chứng."

"Ô Hành Bạch đâu?"

Quý Quan Kỳ nắm chặt tay áo bà, ánh mắt lo lắng, giọng nói cũng không giấu nổi sự nôn nóng.

"Hắn... đang ở đâu?"

Tông chủ Vạn Hoa Tông nhìn y thật lâu, sau đó mới chậm rãi mở lời:

"Có hai tin, một tốt, một xấu. Ngươi muốn nghe cái nào trước?"

"...Tin tốt."

Sắc mặt Quý Quan Kỳ bình tĩnh đến mức gần như vô cảm.

"Hắn tỉnh rồi."

Tông chủ Vạn Hoa Tông trả lời thẳng thắn:

"Như ngươi mong muốn, thần thức của hắn đã tự động quay trở lại. Nhưng ta vẫn không hiểu—tại sao ngươi lại tin chắc mảnh vỡ thần thức của hắn sẽ tự mình quay về? Ngươi đã làm gì?"

Làm gì ư?

Y chẳng làm gì cả.

Chỉ là đánh cược rằng dù cho thần thức của Ô Hành Bạch có bị nghiền nát, thì nó vẫn sẽ bám lấy y, không nỡ rời xa.

Y tin rằng Ô Hành Bạch sẽ không cam lòng nhìn y chết thêm một lần nữa mà không làm gì.

Và y đã cược đúng.

"Tin xấu là gì?"

Quý Quan Kỳ ho nhẹ mấy tiếng, rồi mới hỏi.

"Tin xấu chính là..."

Tông chủ Vạn Hoa Tông ngập ngừng trong một thoáng, rồi hắng giọng, nói tiếp:

"Hắn mất trí nhớ rồi. Nói gọn lại là, hắn không nhớ ngươi là ai cả."

"Vậy sao?"

Quý Quan Kỳ nhìn bà, ánh mắt bình thản đến kỳ lạ, đến mức khiến người đối diện cũng thấy bất an.

Tông chủ Vạn Hoa Tông còn chưa kịp nói gì để giải thích, đã nghe y thản nhiên nói tiếp:

"Vậy thì khỏi cần nói cho hắn biết ta là ai."

"Ta chỉ muốn hắn sống."

"Giờ hắn đã sống lại rồi, xem như giữa chúng ta không còn nợ nần gì nhau nữa."

Tông chủ Vạn Hoa Tông: Khoan đã!

Bà còn chưa kịp phản ứng, thì cánh cửa phòng đã bị ai đó đẩy mạnh ra.

Quý Quan Kỳ theo phản xạ quay đầu nhìn.

Chỉ thấy một người đàn ông đang đứng nơi cửa, dáng vẻ hơi lộn xộn, trong tay còn cầm theo một bát thuốc. Tuy gương mặt hắn bình tĩnh, nhưng ánh mắt lại mang theo một tia lo lắng khó giấu.

Hắn cất giọng khàn khàn:

"Không phải, đừng nghe nàng nói bậy."

"Ta có thể quên bất kỳ ai... nhưng ta sẽ không quên ngươi."

Quý Quan Kỳ nghiêng đầu sang một bên, cố tình tránh né ánh mắt nóng rực kia.

"Quan Kỳ."

Ô Hành Bạch mặc một bộ áo trắng đơn giản, nhưng toàn thân vẫn toát ra khí chất trầm ổn, không thể xem nhẹ.

Hắn tiến thêm một bước, giọng nói đầy nghiêm túc:

"Ta không thể quên ngươi."

Ánh mắt hắn cháy bỏng, tựa như chỉ cần chậm trễ thêm một giây, cơ hội mà hắn đánh đổi bằng cả sinh mệnh sẽ lập tức tan biến.

Hắn liếc sang Tông chủ Vạn Hoa Tông, nói đầy lạnh nhạt:

"Ngươi nói bậy."

"Ngươi đối xử với ân nhân cứu mạng như vậy đấy hả?"

Tông chủ Vạn Hoa Tông tức đến nghẹn họng.

Bà chỉ tay vào hắn, rồi lại chỉ sang Quý Quan Kỳ, không kìm được cơn giận:

"Được lắm, đúng là thầy trò như nhau! Ta mặc kệ các ngươi!"

Nói xong, bà phất tay áo bỏ đi, còn không quên đóng sầm cửa lại một cái thật mạnh.

"Quan Kỳ."

Ô Hành Bạch quỳ một chân xuống bên giường, nhìn thẳng vào y:

"Ta chưa từng quên gì cả. Ta nhớ hết. Quan Kỳ, mạng này của ta là do ngươi cứu."

"..."

Lời này khiến Quý Quan Kỳ thoáng ngẩn ra, trong lòng dậy lên chút xao động.

Y quay đầu sang hướng khác, cố gắng giữ giọng bình tĩnh:

"Ngươi từng cứu ta, ta cũng đã cứu ngươi. Coi như hoà nhau."

"Không."

Ô Hành Bạch lập tức lắc đầu, không chần chừ dù một giây:

"Không thể hoà được. Ta mãi mãi nợ ngươi."

Hắn sợ rằng nếu để Quý Quan Kỳ nói tiếp, y sẽ buông ra câu từ nay không còn liên quan gì nhau nữa, nên liền tranh thủ nói nhanh:

"Ta nợ ngươi quá nhiều... quá nhiều... Cả đời này chắc cũng không trả hết được."

"Quan Kỳ, để ta ở bên cạnh ngươi đi. Ơn cứu mạng, ta lấy thân báo đáp."

Quý Quan Kỳ thực sự muốn biết – trong đầu Ô Hành Bạch, ngoài "đạo lữ" ra thì còn thứ gì khác hay không?

"Ta cứ tưởng mình sẽ chết."

Ô Hành Bạch cười nhẹ, ánh mắt sáng lên:

"Nhưng ngươi đã không bỏ rơi ta."

"Ngươi yêu ta."

"..."

Quý Quan Kỳ hít một hơi thật sâu, rồi lạnh lùng đáp lại:

"Đừng giả vờ nữa."

"Ngươi rõ ràng biết ta sẽ đi tìm những mảnh vỡ thần thức của ngươi."

Thật ra, y chỉ nhận ra điều đó sau khi cõng hắn đến tận Huyền Thiên Tông.

Ban đầu, y tuyệt vọng. Y tưởng rằng Ô Hành Bạch đã chết thật rồi, không còn cơ hội nào cứu vãn nữa.

Thế nhưng, chỉ vì tay y bị thương nhẹ một chút, y đã cảm nhận được ánh mắt quen thuộc luôn dõi theo mình.

Sau đó, Kim Khổng Tước bất ngờ xuất hiện.

Từ lúc ấy, Quý Quan Kỳ đã bắt đầu nghi ngờ tất cả mọi thứ đều nằm trong tính toán từ trước của Ô Hành Bạch.

Cho đến khi Kim Khổng Tước nói ra một câu kia, y liền chắc chắn.

Đúng vậy, mọi chuyện là do Ô Hành Bạch sắp đặt.

Có lẽ hắn nghĩ rằng—

Nếu Quý Quan Kỳ vẫn còn yêu hắn, thì chắc chắn sẽ đi tìm thần thức của hắn.

Còn nếu y không còn yêu nữa... vậy thì chết đi cũng chẳng sao cả.

Ô Hành Bạch vốn định tiếp tục nói dối.

Nhưng khi đối diện với ánh mắt bình tĩnh của Quý Quan Kỳ, hắn đột nhiên nhận ra—

Nếu hắn còn dám gạt y thêm một lần nữa, thì có lẽ lần này y sẽ thực sự rời khỏi hắn mãi mãi.

Thế nên, hắn lập tức nói thật:

"Thực ra ta cũng không chắc chắn."

"Lúc đó, ta nghĩ rằng nếu ngươi đi tìm ta, vậy có nghĩa là bên cạnh ngươi sẽ không còn Lộ Tiểu Trì nữa. Ít nhất là ngươi sẽ không để ai khác ở bên mình."

"Chờ đến khi ngươi gom đủ mảnh thần thức, chắp vá lại, thấy ta thê thảm như vậy... có khi sẽ động lòng một chút."

"Nhưng nếu ngươi không tìm, hoặc thực sự không còn yêu ta nữa..."

"Vậy thì thôi. Sống cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa. Chết cũng được."

Quý Quan Kỳ: ...

"Ngươi tính toán ta."

Y nói, giọng lạnh tanh.

"Ta không cố ý tính toán ngươi."

Ô Hành Bạch khẽ nắm lấy tay y, giọng nói trầm thấp pha lẫn chút bất an:

"Chỉ là ta không dám chắc... ngươi có thật sự bằng lòng yêu ta hay không."

"Nhưng ta không ngờ ngươi lại liều mạng lên núi tuyết."

"Ta càng không nghĩ tới việc... ngươi sẽ bị thương vì ta."

Hắn thật sự hối hận.

Quý Quan Kỳ có thể nhận ra—hắn không hề giả vờ. Không phải đang diễn trò, cũng không phải đang lợi dụng cảm xúc. Hắn đang thực sự tự trách mình, thực sự hối hận.

"Ô Hành Bạch."

Quý Quan Kỳ rút tay lại, nhìn thẳng vào mắt hắn, ánh nhìn nghiêm túc đến mức khiến người ta không thể trốn tránh.

"Ta nói với ngươi lần cuối."

"Ta hy vọng từ nay về sau, ngươi đừng bao giờ tính toán ta nữa."

"Đừng lừa dối ta."

"Ta thật sự không còn sức để phân biệt lời ngươi nói là thật hay giả, cũng không còn muốn phải lần mò trong đống nghi ngờ để đoán xem ngươi đang giấu ta điều gì."

"Ngươi tốt nhất hãy suy nghĩ kỹ, còn chuyện gì chưa nói với ta hay không?"

"Ngươi chỉ có cơ hội lần này."

"Nếu sau này ngươi còn dám giở trò, còn lừa gạt, còn tính kế ta..."

"Vậy thì—chúng ta mãi mãi không gặp lại nhau nữa."

"!!"

Chỉ trong thoáng chốc, giữa một tràng lời nói đầy uy lực, Ô Hành Bạch lập tức nắm bắt được điểm mấu chốt.

Hắn vội vàng lên tiếng, ánh mắt sáng bừng:

"Vậy... nghĩa là... sau này chúng ta có thể ở bên nhau rồi, đúng không?"

Quý Quan Kỳ lập tức bị nghẹn họng, ho khan mấy tiếng liên tục.

"Quan Kỳ, Quan Kỳ, ngươi không sao chứ?"

Ô Hành Bạch luống cuống vươn tay chạm nhẹ vào lưng Quý Quan Kỳ, chỉ là một cử động rất khẽ, vậy mà lại khiến y đau đến tái mặt. Mồ hôi lạnh túa ra trên trán Quý Quan Kỳ gần như ngay lập tức.

Ô Hành Bạch cứng người lại vì hoảng, lắp bắp:

"Ta... ta đi lấy thuốc."

"Khoan đã, ngươi lại đây."

Quý Quan Kỳ khẽ vẫy tay gọi hắn.

Ô Hành Bạch sợ y cử động mạnh làm vết thương nghiêm trọng hơn, lập tức cúi thấp người lại gần.

Ngay giây sau, cổ tay hắn bị Quý Quan Kỳ nắm chặt. Một luồng linh lực từ tay y truyền vào cơ thể hắn.

Quý Quan Kỳ hơi khựng lại, sắc mặt cũng có chút kinh ngạc:

"Ngươi... linh lực của ngươi đâu rồi?"

Thật ra, ngay từ lúc Ô Hành Bạch bước vào, Quý Quan Kỳ đã cảm thấy có điều gì đó bất thường.

Đặc biệt là lúc y ho dữ dội, Ô Hành Bạch lại không hề đưa linh lực vào chữa trị. Khi ấy, y đã bắt đầu nghi ngờ.

Và bây giờ, y đã có câu trả lời—

Linh lực trong cơ thể Ô Hành Bạch đã hoàn toàn biến mất.

Bên trong hắn trống rỗng, giống như một tu sĩ vừa mới bước chân vào con đường tu luyện, chẳng còn chút tu vi nào.

"Tản mất rồi."

Ô Hành Bạch mỉm cười nhẹ, vẫn là giọng điệu bình thản quen thuộc:

"Nhưng may mắn là... vẫn có thể tu luyện lại từ đầu."

Một người từng có linh lực cường đại như hắn, vậy mà giờ đây lại chẳng còn gì. Thế nhưng hắn lại chẳng tỏ ra hoảng sợ hay bi lụy.

Quý Quan Kỳ khẽ nhíu mày, nhưng chưa kịp nói gì thì bàn tay lại bị Ô Hành Bạch dịu dàng siết nhẹ.

Y ngẩng đầu nhìn hắn, định mở miệng, nhưng Ô Hành Bạch đã nhẹ nhàng nói trước:

"Ta không sao."

"Ta đang luyện lại kiếm pháp, chuẩn bị học kiếm đạo."

"Nói đến đây... hiện tại ngươi chính là Kiếm Tôn duy nhất trong tu chân giới."

"Nếu ta có thể bái nhập môn hạ của ngươi, trở thành đệ tử thủ tịch của Kiếm Tôn, chắc chắn sẽ tiến bộ rất nhanh."

Quý Quan Kỳ hơi ngây ra.

Y cảm thấy câu nói này chẳng giống bái sư chút nào—nghe thế nào cũng giống như... một lời tỏ tình được ngụy trang rất khéo léo.

"Vẫn là ngươi và ta thôi."

Ô Hành Bạch cúi đầu xuống, giọng nói khẽ khàng như là thì thầm:

"Ngươi có thể đồng ý không, Quan Kỳ?"

Quý Quan Kỳ nhíu mày nhìn hắn. Y muốn rút tay lại, nhưng phát hiện mình bị nắm rất chặt, dường như không thể thoát ra nổi.

Ô Hành Bạch lập tức thu liễm lại, miễn cưỡng buông tay, ánh mắt vẫn không giấu nổi sự lưu luyến.

"Ngươi muốn học kiếm thuật, ta có thể dạy."

Quý Quan Kỳ nói, giọng điệu không lạnh, nhưng cũng chẳng có chút dịu dàng nào.

"Chỉ là, nếu ngươi học kiếm, thì con đường tu luyện trước đây của ngươi tính sao?"

"Ngươi định từ bỏ pháp môn cũ thật sao?"

"Không."

Ô Hành Bạch bình tĩnh đáp:

"Ta sẽ dung hợp cả hai."

"Vừa luyện kiếm thuật, vừa giữ lại phương pháp tu hành cũ. Làm như vậy sẽ giúp ta sớm đột phá lên cảnh giới cao hơn."

"..."

Quý Quan Kỳ khẽ thở dài.

Y không thể không thừa nhận—người từng được gọi là đệ nhất nhân của tu chân giới đúng là không phải hữu danh vô thực.

"Vậy Quan Kỳ, ngươi đồng ý rồi?"

Ô Hành Bạch nhìn y, trong mắt ánh lên tia sáng mong chờ.

Thế nhưng, còn chưa kịp vui mừng, hắn đã bị Quý Quan Kỳ kéo về thực tại.

"Trước đó, đừng lảng tránh câu hỏi của ta."

"Ngươi còn giấu ta chuyện gì nữa?"

"..."

Ô Hành Bạch thoáng do dự.

Bởi vì... mỗi chuyện hắn che giấu, đều không hề nhỏ.

"Xem ra cũng không ít."

Quý Quan Kỳ cười nhạt, ánh mắt không một gợn sóng.

"Ngươi chỉ có một cơ hội."

"Phải nói hết. Mọi chuyện."

"..."

Ô Hành Bạch lúng túng nói:

"Ngươi nói vậy rồi, lỡ ta nói xong, ngươi không thèm để ý tới ta nữa thì sao?"

"Ừ."

Quý Quan Kỳ thản nhiên gật đầu:

"Tốt nhất là ngươi nên nói ngay bây giờ, lúc ta vừa tỉnh, đầu óc còn chưa tỉnh táo hẳn."

"Nếu để ta nghỉ ngơi rồi tỉnh táo lại... có khi ta sẽ không chấp nhận bất kỳ yêu cầu nào của ngươi nữa đâu."

"Vậy thì..."

Ô Hành Bạch thở ra một hơi dài, giống như đang chấp nhận số mệnh:

"Vậy ta kể từ kiếp trước."

"Chuyện thứ nhất."

Hắn chậm rãi nói:

"Hồi ngươi mới vào Huyền Thiên Tông, có một tu sĩ trên Thiên Giai nói với ngươi rằng nên đến gặp Trấn Nam tiên tôn, ngươi còn nhớ không?"

Quý Quan Kỳ hơi cau mày, cố gắng lục lại trí nhớ.

"Đó là ta."

Ô Hành Bạch bình thản nói:

"Lúc đó ta đeo ngọc bội dịch dung."

Hắn đưa tay che miệng ho nhẹ một tiếng, có vẻ hơi ngại ngùng:

"Thật ra, ta đã nhìn thấy ngươi từ dưới chân núi rồi."

"Lần đầu tiên nhìn thấy, ta đã cảm thấy ngươi... rất đẹp."

"Cho nên... ta mới nảy sinh một chút tư tâm."

Thực ra, dù không có Kiều Thiên Y chen vào, Ô Hành Bạch vẫn sẽ tìm cách tiếp cận Quý Quan Kỳ.

Chỉ là về sau Kiều Thiên Y bất ngờ xuất hiện, mọi chuyện đột nhiên bị đẩy theo một hướng khác.

Khiến hắn không thể không nghi ngờ Quý Quan Kỳ, rồi dần dần... hai người bỏ lỡ nhau trong vô vàn hiểu lầm.

Ngay từ câu đầu tiên, Quý Quan Kỳ đã thấy chấn động.

Y không dám tưởng tượng—hắn còn giấu mình bao nhiêu chuyện nữa?

Có lẽ, bản thân y đã đánh giá quá thấp mức độ gian xảo của Ô Hành Bạch rồi.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com