Kê Tinh Châu, thân là thiếu tông chủ Vạn Thú Tông, chịu trách nhiệm quản lý toàn bộ hệ thống giao dịch của tông môn.
Người ngoài đánh giá hắn rất cao, mà bản thân hắn cũng biết rõ — trong giới tu chân này, ngoài trừ vài vị tiên tôn đứng đầu, thì số người có địa vị ngang hàng với hắn thực sự không nhiều.
Hắn vốn quen đeo bộ mặt khiêm tốn, lễ độ, ai gặp cũng mang dáng vẻ ôn hòa dễ gần.
Nhưng thật ra, bên trong lớp vỏ bọc ấy là một kẻ khôn khéo, giảo hoạt, mưu tính sâu xa.
Chỉ là... hắn không ngờ, có ngày bản thân cũng tính toán sai lầm.
Sự kiện ở Động Thiên Phúc Địa chính là biến số nằm ngoài dự đoán. Ít nhất thì, với Giang Tương Nam, hắn thực sự không có bất kỳ tâm tư nào khác.
Hoàn toàn là chuyện ngoài ý muốn.
Hôm đó, sau khi nhặt được Quý Quan Kỳ đang trọng thương bất tỉnh, hắn cùng Giang Tương Nam đưa y đến một hang động gần đó để nghỉ ngơi.
Ba người đồng hành một đoạn, cho đến khi tách ra, Quý Quan Kỳ còn đặc biệt dặn dò hắn phải cẩn thận với Giao Long Ba Đầu trong Động Thiên Phúc Địa.
Lý do là vì loài yêu thú này có khả năng mê hoặc lòng người — điều mà không hề được ghi chép trong Thú Phổ của Vạn Thú Tông.
Kê Tinh Châu khi ấy chỉ mỉm cười cảm tạ, nhưng trong lòng vẫn còn chút nghi hoặc.
Dù sao lời của Quý Quan Kỳ không thể không tin, nên hắn cũng âm thầm đề cao cảnh giác.
Chỉ là...
Súng bắn trước mặt dễ tránh, tên bắn lén sau lưng mới khó phòng.
Dù hắn đã dốc toàn lực thu phục Giao Long Ba Đầu, cuối cùng vẫn không tránh khỏi trúng chiêu.
Lúc đó, Giang Tương Nam cũng có mặt.
Y nói rằng mình đến đây để tìm một thanh vũ khí thuận tay, đáng tiếc tìm khắp nơi vẫn chưa thấy.
Cuối cùng còn vì giúp hắn thuần phục yêu thú mà bị thương.
Nhưng...
Tất cả những điều đó đều không phải trọng điểm.
Trọng điểm là —
Kê Tinh Châu, dưới ảnh hưởng của tà khí, đã cùng Giang Tương Nam làm ra chuyện không nên làm.
Cả hai đều trúng tà khí, không thể khống chế bản thân, mọi thứ cứ thế cuốn đi như thác lũ.
Chỉ đến khi hoàn toàn tỉnh táo, Kê Tinh Châu mới nhận ra bản thân đang ôm lấy Giang Tương Nam — người kia thì hôn mê nằm dưới thân hắn.
Khoảnh khắc ấy, đầu óc hắn hoàn toàn trống rỗng.
Vị thiếu tông chủ Vạn Thú Tông luôn bình tĩnh, luôn mưu lược tính toán, cuối cùng cũng có một ngày lúng túng tay chân.
Hắn chỉ có thể vội vã ôm lấy Giang Tương Nam, chờ y tỉnh lại để xin lỗi.
Hắn đã chuẩn bị tâm lý — nếu đối phương muốn đánh hắn một trận, hắn tuyệt đối không đánh trả.
Dù sao thì, nói về lý, hắn đúng là đã đuối lý.
Thế nhưng, khi hắn tỉnh lại, điều đầu tiên cảm nhận được là cơn đau nhói nơi cổ.
Đưa tay chạm vào, đầu ngón tay dính đầy máu.
Mà bên cạnh hắn... đã trống không.
Không cần đoán cũng biết — Giang Tương Nam sau khi tỉnh lại, nhìn thấy cảnh tượng kia, đã rút kiếm định kết liễu hắn.
Nhưng cuối cùng, y vẫn không xuống tay.
Kê Tinh Châu cười khổ, trong lòng vừa bất đắc dĩ, vừa phiền muộn. Hắn vốn muốn xin lỗi, nhưng người đã không còn ở đó nữa... thì biết phải xin lỗi với ai?
Cũng vì vậy mà sau này, khi gặp lại Quý Quan Kỳ, hắn mới nhờ y giúp mình tìm người.
⸻
Lần trùng phùng sau đó, lại là trong một phiên giao dịch.
Kê Tinh Châu tình cờ bắt gặp Giang Tương Nam.
Người kia vẫn trầm lặng, ít nói như trước, chẳng thay đổi bao nhiêu.
Xung quanh, mọi người đều tránh Kiều Du như tránh ôn dịch.
Dù sao thì hắn cũng là thiếu tông chủ của Huyền Thiên Tông, lại còn là đệ tử dưới trướng Trấn Nam tiên tôn.
Người bình thường mà xui xẻo đắc tội với hắn, chỉ có thể nuốt giận mà chẳng dám kêu oan.
Nhưng Giang Tương Nam thì khác.
Y không hề sợ Kiều Du — trái lại, còn thẳng thừng đối đầu với hắn.
Kê Tinh Châu đứng bên cạnh nhìn mà cũng thấy đau đầu.
"Giang Tương Nam, ngươi tốt nhất nên suy nghĩ cho kỹ."
Kiều Du ngồi trên lưng ngựa, từ trên cao nhìn xuống, giọng nói lạnh như băng:
"Hãy nói cho ta biết Quý Quan Kỳ đang ở đâu, ta sẽ tha cho ngươi."