Đại Sư Huynh Vạn Người Ghét Hắn Trọng Sinh Rồi

Chương 132: Ngoại Truyện 1



Kiếm pháp của Quý Quan Kỳ khác biệt hoàn toàn với kiếm đạo truyền thống của Vạn Kiếm Tông. Từ lâu, Hứa Kiếm Tam đã rất muốn có cơ hội được thỉnh giáo y một trận cho thỏa lòng mong mỏi.

Chỉ là hai người không thân thiết, hắn lại chưa tìm được thời điểm thích hợp để mở lời.

Lần này, nhân dịp Vạn Kiếm Tông mở Tàng Kiếm Các, mời đông đảo kiếm tu khắp nơi đến tham dự, Quý Quan Kỳ thân là Kiếm Tôn tất nhiên cũng có tên trong danh sách khách mời.

"Sư tôn, thư mời lần này... ta muốn đích thân giao cho Quý huynh."

Hứa Kiếm Tam lên tiếng, ánh mắt mang theo ý cười:

"Từ lần chia tay ở đại hội tông môn đến nay, cũng đã ba năm chưa gặp lại."

"Ngươi muốn nhân cơ hội này thỉnh giáo 'Vạn Kiếm Quy Tông', đúng không?"

Tông chủ Vạn Kiếm Tông liếc nhìn, dường như đã nhìn thấu ý đồ của hắn, khẽ mỉm cười gật đầu.

"Đi đi. Với tính cách của y, nếu ngươi mở lời, chắc chắn sẽ không giấu nghề đâu."

"Vâng, sư tôn."

Hứa Kiếm Tam chắp tay thi lễ, lĩnh mệnh xuất phát.

Từ Vạn Kiếm Tông đến nơi Quý Quan Kỳ đang ở vốn đã không gần, huống chi dạo gần đây Quý Quan Kỳ và Ô Hành Bạch lại đang cùng nhau du ngoạn đến tận vùng cực bắc. Hai người mấy năm nay sống tiêu dao tự tại, rong ruổi khắp giang hồ, cuộc sống khoái ý biết bao.

"Quan Kỳ, đây là gì?"

Ô Hành Bạch cầm kiếm trong tay, tùy ý vẽ một đường kiếm hoa trên mặt đất rồi gọi:

"Ngươi đến xem thử đi."

"Không xem."

Quý Quan Kỳ lười biếng nằm tựa trên ghế, ánh mắt dõi theo Ô Hành Bạch, chỉ cảm thấy cả thắt lưng đau nhức từng hồi.

Y vẫn còn đang giận, chẳng buồn liếc hắn một cái, lạnh nhạt nói:

"Cút đi."

"Không được đâu."

Ô Hành Bạch thu kiếm lại, chậm rãi bước đến gần, nửa quỳ bên cạnh Quý Quan Kỳ, bàn tay nhẹ nhàng xoa lên thắt lưng y.

Vừa giúp y giảm đau, hắn vừa cười tươi nhận lỗi:

"Ta biết sai rồi."

"Cút."

Quý Quan Kỳ yếu ớt đẩy hắn ra, nhíu mày, giọng không chút nể nang:

"Ngươi lần nào cũng nói vậy, hứa rằng lần sau sẽ tốt hơn. Nhưng chưa từng có một lần nào khá hơn cả."

"..."

Bị chê thẳng mặt, Ô Hành Bạch lúng túng im lặng, gãi mũi một cái, rõ ràng là chột dạ.

Đúng lúc này, Hứa Kiếm Tam vừa vặn đến nơi, liền chứng kiến trọn vẹn cảnh tượng ấy.

Tuy hắn từ trước đến nay luôn tập trung tu kiếm, không để tâm đến chuyện đời thường, nhưng thấy cảnh này cũng không khỏi cảm thấy ngại ngùng.

Hắn đứng ngay trước cửa, giọng hơi lúng túng:

"Lúc ta đến không thấy ai canh cửa, nên..."

"Không sao."

Thấy Hứa Kiếm Tam, Quý Quan Kỳ định đứng dậy, nhưng mới vừa cử động một chút, cơn đau nhói từ thắt lưng truyền tới khiến y bật ra một tiếng rên khẽ.

Ô Hành Bạch lập tức đỡ y ngồi ngay ngắn lại, sau đó quay sang Hứa Kiếm Tam, thản nhiên giải thích:

"Cứ ngồi tự nhiên đi. Quan Kỳ tối qua trật lưng, hôm nay chỉ có thể nghỉ ngơi như vậy."

"Là do luyện kiếm mà bị thương sao?"

Hứa Kiếm Tam lo lắng hỏi, rồi không đợi trả lời đã mở túi Càn Khôn lấy ra một lọ dược cao.

Hắn chân thành đưa ra trước mặt Quý Quan Kỳ:

"Ta có thuốc trị thương rất hiệu nghiệm, Quý huynh thử xem. Mỗi lần luyện kiếm bị thương ta đều dùng thứ này, hiệu quả lắm."

Lời hắn nói không phải khoác lác, lọ thuốc kia chính là linh dược thượng phẩm do Vạn Hoa Tông điều chế, rất có giá trị.

Sau khi đặt lọ thuốc sang một bên, Hứa Kiếm Tam mới chắp tay chào Ô Hành Bạch:

"Tiên tôn."

Dù Ô Hành Bạch hiện tại đã mất hết linh lực, nhưng danh xưng Trấn Nam tiên tôn năm xưa vẫn còn vang vọng trong tu giới.

Dẫu vậy, mục đích lần này của Hứa Kiếm Tam không phải nhắm vào hắn, nên chỉ chào qua loa, rồi nhanh chóng quay sang nhìn Quý Quan Kỳ, ánh mắt mang theo vẻ hào hứng:

"Vạn Kiếm Tông sắp mở Tàng Kiếm Các. Đây là nơi mà mọi kiếm tu trên thế gian đều mơ ước được đặt chân tới."

"Quý huynh có hứng thú tham gia không?"

Thực chất, việc mở Tàng Kiếm Các cũng là một dịp để kiếm giả các nơi giao lưu, luận đạo, thậm chí có thể học hỏi lẫn nhau qua thực chiến.

"Tất nhiên là đi rồi."

Tin tức này Quý Quan Kỳ đã sớm biết, y khẽ gật đầu, đáp lời bằng giọng điềm đạm:

"Nhất định sẽ đến, không thể vắng mặt."

Hứa Kiếm Tam vốn định nhân cơ hội này để thỉnh giáo, tỷ thí cùng Quý Quan Kỳ. Nhưng thấy y đang bị thương thế kia, hắn đành nuốt lời định nói vào bụng, không tiện nhắc đến nữa.

Hắn gãi đầu, cười nhẹ:

"Vậy ta sẽ đợi Quý huynh ở Vạn Kiếm Tông."

"Được."

Quý Quan Kỳ gật đầu đáp lại, mỉm cười nhìn thiếu niên mặc y phục vải thô trước mặt. Trong khoảnh khắc đó, y chợt nhớ đến chính bản thân mình của năm nào — cũng từng là một thiếu niên với ánh mắt trong sáng, mang theo khát vọng thuở ban đầu bước vào kiếm đạo.

Ô Hành Bạch đi qua đi lại giữa hai người, vẻ mặt không giấu được sự cảnh giác, trong lòng lại thấp thỏm lo sợ Hứa Kiếm Tam cũng sẽ trở thành một "Lộ Tiểu Trì thứ hai".

Không chần chừ, hắn lập tức chen vào giữa, dứt khoát cắt ngang cuộc trò chuyện, quay sang nói với Hứa Kiếm Tam:

"Đi thẳng về phía đông, có một tiểu viện đã được chuẩn bị sẵn. Ngươi đi đường xa vất vả, nên nghỉ ngơi một chút."

Chưa đợi đối phương mở miệng từ chối, hắn đã nhanh tay đẩy Hứa Kiếm Tam ra ngoài.

Chẳng bao lâu sau, trong sân lại chỉ còn lại hai người họ.

Quý Quan Kỳ nheo mắt nhìn, từ trên xuống dưới đánh giá Ô Hành Bạch một lượt rồi mới chậm rãi mở miệng:

"Ngươi lại đang suy nghĩ cái gì vậy? Ta mặc kệ, tốt nhất là đừng có nghĩ bậy."

"Ngươi còn chưa hỏi ta nghĩ gì mà đã bắt ta đừng nghĩ rồi sao?"

Ô Hành Bạch tiến thêm một bước, giọng nói mang theo chút uất ức rõ ràng:

"Ngươi vừa rồi đối xử với Hứa Kiếm Tam tốt như vậy, sao đến lượt ta thì lại lạnh nhạt hờ hững?"

Quý Quan Kỳ liếc hắn một cái, chẳng buồn đáp lời.

Nhưng Ô Hành Bạch từ lâu đã quen với việc tự phản tỉnh, rất nhanh đã tìm ra một cái cớ để tự an ủi chính mình:

"Nghĩ lại thì, ngươi đối với hắn là khách khí xa cách, còn đối với ta thì lại thân cận gần gũi..."

"Xét tới xét lui, vẫn là ta được ngươi đối xử tốt nhất."

Quý Quan Kỳ: ...

Dù đã lường trước, nhưng khi tận mắt chứng kiến tốc độ tu luyện hiện tại của Ô Hành Bạch, y vẫn không khỏi kinh ngạc.

Khó trách Kiều Thiên Y từng e dè hắn đến vậy — tốc độ tu luyện như thế, quả thực xưa nay chưa từng có.

Đột nhiên, y nhớ lại những chuyện khi còn ở Huyền Thiên Tông.

Lúc Hề Nghiêu mới nhập môn, từng có người nói rằng thiên phú của hắn ngang hàng với Ô Hành Bạch.

Nhưng đến hiện tại nhìn lại, rõ ràng năm đó họ đã đánh giá quá cao Hề Nghiêu, hoặc có lẽ là đánh giá quá thấp Ô Hành Bạch.

"Ngươi đi một ngày, bằng người khác tu luyện cả đời."

Quý Quan Kỳ không kìm được mà thầm thở dài:

"Đúng là thiên phú trác tuyệt."

"Kim Khổng Tước từng nói, vận khí của con người luôn tự tìm cách cân bằng."

Ô Hành Bạch cong môi cười nhàn nhạt:

"Ta thường xui xẻo hơn người khác, chắc là vì tất cả may mắn đều dồn hết vào việc tu luyện rồi."

"Nhưng nếu năm đó ta chỉ là một kẻ bình thường, tư chất tầm thường... thì có lẽ đã chẳng sống nổi để gặp được ngươi."

Quý Quan Kỳ: ...

Y biết rõ người trước mặt luôn có thói quen giả bộ đáng thương để cầu tình, thế nhưng mỗi lần như vậy, y vẫn không nhịn được mà mềm lòng.

Eo vẫn còn đang đau, ánh mắt y khẽ dừng lại trên khuôn mặt Ô Hành Bạch, sau đó chậm rãi rút kiếm, dùng vỏ kiếm nhẹ nhàng gõ lên thanh kiếm trong tay hắn, kéo hắn lại gần.

Ô Hành Bạch không kịp phản ứng, bị kéo bất ngờ về phía trước, cả người nhào vào lòng Quý Quan Kỳ, cổ áo bị y túm lấy, đầu cũng bị ép cúi thấp xuống.

Ngay sau đó, môi hắn liền bị một nụ hôn chạm khẽ.

Nụ hôn ấy vừa nhẹ nhàng cưng chiều, lại vừa có chút hời hợt như cố ý trêu chọc.

"Quan Kỳ..."

Trong mắt Ô Hành Bạch lập tức ánh lên ý cười rạng rỡ.

"Nhìn rõ chưa? Đây gọi là 'liêu kiếm'."

Quý Quan Kỳ cố gắng giữ vẻ mặt nghiêm túc, nhưng chính y cũng không phát hiện ra cổ mình đã đỏ bừng từ lúc nào.

Ô Hành Bạch thấy vậy, cố nhịn cười, gật đầu ra chiều nghiêm túc:

"Ta hiểu rồi... Đây là liêu ta."

Quý Quan Kỳ: !



Tại tiểu viện bên cạnh, Hứa Kiếm Tam đang lặng lẽ ngắm phong cảnh tuyết phủ nơi cực bắc.

Đột nhiên, hắn nghe thấy một vài âm thanh mơ hồ truyền đến từ xa.

Theo bản năng, hắn ngẩng đầu nhìn về hướng phát ra tiếng động, nhận ra đó là giọng của Quý Quan Kỳ và Ô Hành Bạch.

Hắn âm thầm đoán rằng hai vị tiên tôn kia đang luận kiếm.

Hứa Kiếm Tam hơi cựa quậy, định bước ra ngoài, nhưng nghĩ lại đây là địa bàn của người khác, vẫn nên giữ lễ nghĩa.

Hắn xoay cổ tay, vẽ ra một đóa kiếm hoa lơ lửng giữa không trung, miệng khẽ lẩm bẩm:

"Vạn Kiếm Quy Tông a...."



"Ngươi đã thiết lập trận pháp chắn âm thanh chưa?"

Quý Quan Kỳ hỏi.

"Ờm." Ô Hành Bạch gật đầu:

"Ngay lúc bị ngươi quất một kiếm, ta bỗng nhớ ra, liền lập tức thiết lập rồi."

Quý Quan Kỳ: ...

Cút.



Về kiếm pháp, Ô Hành Bạch tất nhiên không thể so bì với Quý Quan Kỳ — người đã lấy kiếm nhập đạo.

Nhưng riêng về thiên phú tu hành, ngay cả Quý Quan Kỳ cũng phải âm thầm thán phục.

Cả hai thường xuyên luận kiếm cùng nhau, mỗi lần như thế lại càng thêm ăn ý, phối hợp ngày một thuần thục.

Ngày trước, khi còn ở Huyền Thiên Tông, Quý Quan Kỳ luôn thức dậy từ trước bình minh để luyện kiếm, bất kể gió rét hay nắng cháy, chưa từng gián đoạn một ngày.

Còn bây giờ, lại đổi thành thức trắng... cả đêm.



Khai mở Tàng Kiếm Các

Ngày Tàng Kiếm Các chính thức khai mở, Quý Quan Kỳ và Ô Hành Bạch cùng xuất hiện khiến toàn bộ Vạn Kiếm Tông náo động.

Người hiếu kỳ khắp nơi đều không khỏi dò đoán mối quan hệ giữa hai người.

Dù sao cả hai đều từng là tiên tôn, lại đột ngột mất tích suốt một thời gian dài.

Giang hồ lan truyền vô số lời đồn đoán:

— Có kẻ bảo hai người đã trở mặt thành thù.

— Có kẻ lại nói họ đã kết thành đạo lữ.

Tóm lại, thuyết nào cũng có.

Nhưng khi thấy hai người họ cùng xuất hiện trong bộ y phục đồng bộ, tất cả lời đồn liền được chứng thực.

Không cần giải thích gì thêm — họ quả thực đã kết đạo lữ.



Cả hai đến Vạn Kiếm Tông lần này chỉ để tham quan Tàng Kiếm Các.
Nhưng sau khi dạo quanh một vòng, bọn họ lại không chọn mang đi bất kỳ thanh kiếm nào.

Bởi vì, kiếm bên mình... đã là đủ rồi.

Dù sao việc mở Tàng Kiếm Các cũng là để chiêu mộ kiếm giả, lấy kiếm kết bạn, kết giao hữu nghị.

Hứa Kiếm Tam hào hứng phát ra lời mời tỉ thí với Quý Quan Kỳ.

Nhưng cuối cùng, người ra tay ứng chiến lại là Ô Hành Bạch.

Kiếm pháp của hắn phảng phất bóng dáng Quý Quan Kỳ, khiến người xem không thể phân biệt nổi ai là thầy, ai là trò.

Nhưng... chuyện đó có gì quan trọng?

Đã là đạo lữ rồi, còn ai đi so đo ai là sư, ai là đồ?

Duy chỉ có Hứa Kiếm Tam, sau khi bị Ô Hành Bạch đánh bại trong ba chiêu, lại đâm ra... có chút ủ rũ.

"Kiếm pháp của tiên tôn dường như đã khác trước đây."

Hứa Kiếm Tam từng có cơ hội chứng kiến Ô Hành Bạch xuất kiếm.

Tuy số lần không nhiều, nhưng hắn vẫn nhận ra một sự thay đổi rất rõ rệt.

So với trước kia, kiếm pháp của Ô Hành Bạch dường như đã bớt đi phần hiểm độc sát khí, thay vào đó là sự tiêu sái, tự do — tựa như từng chiêu từng thức đều mang theo khí chất khoáng đạt hơn xưa.

"Tâm cảnh khác biệt."

Ô Hành Bạch thu kiếm, tay để sau lưng, giọng bình thản mà sâu xa:

"Kiếm xuất theo tâm."

Hai mắt Hứa Kiếm Tam lập tức sáng rực.

Là người tu kiếm, hắn ngay tức khắc hiểu được đạo lý ẩn sau câu nói kia.

Không chút chần chừ, hắn cúi người hành lễ, cung kính nói:

"Đa tạ tiên tôn chỉ điểm! Hậu bối vô cùng cảm kích!"

Ô Hành Bạch quay lại đứng bên cạnh Quý Quan Kỳ, cúi đầu thấp giọng nói:

"Vạn Kiếm Tông... xem như đã có người kế tục."

Quý Quan Kỳ bật cười nhẹ, không nói gì thêm.

Khi hai người rời đi, Thanh Loan vỗ cánh bay lên, thân ảnh to lớn xuyên qua tầng mây.

Chỉ trong vài lần chớp động, bóng dáng ba người đã hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt mọi người.

Một vị kiếm tu đứng trong đám đông không nhịn được mà cảm khái:

"Ba năm không gặp, thực lực của hai vị tiên tôn lại càng khó đoán."

"Chẳng phải vậy sao?"

Có người phụ họa, còn chưa hết ngỡ ngàng.

Lại có người lên tiếng, mang theo chút nghi hoặc và ngạc nhiên:

"Nhưng ta cảm giác Trấn Nam tiên tôn... bây giờ rất khác trước."

"Đúng vậy."

Một người khác gật đầu đồng tình:

"Hiện tại, nhìn hắn... giống một 'người sống' hơn rồi."

Những người còn lại: ...



Trên lưng Thanh Loan, gió lạnh lướt qua vạt áo, Quý Quan Kỳ bất chợt nhớ ra một chuyện, bèn nghiêng đầu hỏi:

"Trước đây, khi ngươi còn giữ dáng vẻ nghiêm trang của tiên tôn, mỗi lần tham dự những sự kiện kiểu này... trong lòng ngươi thật ra đang nghĩ gì?"

Ô Hành Bạch bật cười, nụ cười nhẹ như gió thoảng:

"Ta ư?"

"Chẳng nghĩ gì cả, chỉ cảm thấy phiền."

Câu trả lời ngắn gọn này... lại đúng là rất hợp với tính cách của hắn.

Quý Quan Kỳ còn đang suy nghĩ, chưa kịp phản ứng gì thì đã nghe Ô Hành Bạch tiếp lời, giọng nói dịu đi, có phần giống như đang nhớ lại điều gì đó thật cũ:

"Sau này ta phát hiện ra, mỗi lần như vậy... ngươi đều thích nhìn ta."

"Thế là ta bắt đầu suy nghĩ..."

"Hôm nay tư thế ngồi của ta có ngay ngắn không?"

"Dáng vẻ của ta trông có ổn không?"

"Nhìn ta có đủ uy nghiêm không?"

Nói đến đây, Ô Hành Bạch dừng lại một nhịp.

Hắn chậm rãi xoay mặt lại, ánh mắt đối diện ánh nhìn ngơ ngác của Quý Quan Kỳ.

Hắn hơi cong môi, cười như có như không:

"Ta luôn tự hỏi... ngươi có thích ta như vậy không?"

Quý Quan Kỳ: ...

Y im lặng.

Vấn đề này... y cảm thấy trước mắt vẫn không nên trả lời thì hơn.

Dù sao...

Eo của y vẫn còn đau.

Không đáng để mạo hiểm.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com