Gió lạnh quét qua mặt Quý Quan Kỳ, sắc như lưỡi dao. Giờ phút này, y thực sự đã trở thành một kẻ cô độc đúng nghĩa. Quả nhiên, không có vực sâu nhất—chỉ có vực sâu hơn.
Giờ thì tốt rồi, tiền bạc không còn, túi chứa cũng mất, ngay cả người mà y phải khó khăn lắm mới có thể rung động... cũng không còn nữa.
Y tựa người lên lưng Thanh Loan, chẳng thể cười nổi, cũng không khóc được, cuối cùng chỉ thở dài thật sâu.
"Ta đúng là xui tận mạng." Y khẽ nói, giọng như rơi vào hư không. "Rốt cuộc là sao... Tại sao lại như thế chứ?"
Thanh Loan không hiểu lời y, nhưng vẫn cảm nhận được tâm trạng u ám nặng nề của y. Nó dang rộng cánh, bay nhanh hơn, lượn qua những rặng núi trải dài, dường như đang cố gắng khiến y vui lên một chút.
Quý Quan Kỳ dựa người vào nó. Khi quay lại quá vội vàng, quá hoảng loạn, đến mức ngay cả dây buộc tóc cũng lỏng ra mà y không hề hay biết. Giờ đây, khi Thanh Loan chao lượn giữa không trung, mái tóc dài của y bung xõa trong gió. Y khẽ bật cười hai tiếng, rồi cứ thế nằm ngửa trên lưng Thanh Loan.
Rõ ràng là đang cười, nhưng nụ cười ấy lại trĩu nặng tủi thân và hoang mang.
Thanh Loan tưởng mình bay quá nhanh làm y sợ, vội giảm tốc độ. Đôi cánh lớn quét ngang qua những tán rừng, phát ra một tiếng kêu dài, ngay sau đó là giọng Quý Quan Kỳ vang lên:
"Sắp mưa rồi, hạ xuống đi, tìm chỗ nào trú tạm."
Giọng y rất bình thản, như thể những cảm xúc khi nãy chỉ là ảo ảnh.
Bên ngoài, mây đen kéo tới dày đặc, sấm chớp rền vang—quả thật sắp có mưa lớn. Chung quanh chỉ toàn núi rừng, Thanh Loan nhanh chóng đáp xuống trước một ngôi miếu hoang đổ nát. Quý Quan Kỳ nhảy xuống đất, khẽ vẫy tay với Thanh Loan. Nó lập tức thu nhỏ thân hình, đậu lên vai y.
Y mặc áo trắng, vạt áo và tay áo đều lấm lem bùn đất. Y tựa người vào vách miếu tránh mưa, tiện tay gom ít cỏ khô chất đống rồi nhóm lửa. Không bao lâu sau, mưa bắt đầu đổ xuống như trút nước.
Quý Quan Kỳ ôm Thanh Loan vào lòng. Y thực sự rất mệt.
Những ngày qua quá đỗi kiệt quệ, nhưng dù vậy y vẫn không tài nào chợp mắt được. Ánh mắt y lặng lẽ dõi theo ngọn lửa bập bùng, như đang suy tư điều gì, nhưng thực ra đầu óc hoàn toàn trống rỗng. Chỉ có cảm giác mỏi mệt tràn ngập cơ thể, khiến y chẳng thể nghĩ thêm gì nữa.
Lúc này, trên người y ngoài Thanh Loan và thanh kiếm, thì ngay cả túi chứa đồ cũng chẳng còn. Không có cả một bộ y phục để thay.
Nghĩ đến chuyện đó, y lại nhớ tới mấy bộ quần áo từng được Lộ Tiểu Trì vá giúp, bất giác khẽ thở dài.
Tưởng đâu gặp được Lộ Tiểu Trì là bước ngoặt may mắn trong đời mình, ai ngờ sau đó lại gặp ngay Lý Hành Chu.
"Đồ lừa đảo." Quý Quan Kỳ lẩm bẩm. "Dám đùa giỡn ta."
Ánh lửa hắt lên đôi mắt y, soi rõ gương mặt tái nhợt, y phục lấm lem, tóc tai rối bời. Y khẽ khàng buộc lại tóc, ôm chặt kiếm trong lòng, tựa người vào bức tượng thần trong miếu, lặng lẽ khép mắt.
Ngôi miếu tuy hoang tàn, nhưng ít ra vẫn che được gió mưa.
Cho đến khi bên ngoài vang lên tiếng bước chân.
Quý Quan Kỳ vừa mới thiếp đi thì bỗng giật mình tỉnh lại. Y bật dậy, tay siết chặt lấy chuôi kiếm, ánh mắt lập tức dừng trên cánh cửa miếu khép hờ.
Ngay sau đó là một tiếng gõ nhẹ, cùng giọng nói vọng vào từ bên ngoài:
"Ta có thể... vào tránh mưa không?"
Ngọn lửa trước tượng thần chợt dao động. Gió lạnh thốc qua khe cửa mục nát. Quý Quan Kỳ ngẩng đầu, liền thấy Ô Hành Bạch—toàn thân ướt đẫm, đứng trước cửa miếu.
Hắn vẫn mặc bộ y phục cũ, nhìn qua thảm hại chẳng khác gì kẻ lang thang.
Hai người, mỗi người một nỗi chật vật, lặng lẽ nhìn nhau.
Quý Quan Kỳ khẽ nhếch môi. Y thực sự rất mệt, chưa từng mệt mỏi đến mức này trong đời.
Vết thương trước ngực Ô Hành Bạch được băng bó sơ sài. Một kiếm xuyên ngực—tuy không gi.ết ch.ết hắn, nhưng cũng khiến hắn trọng thương nặng nề. Thế nhưng lúc này, hắn lại chẳng dám bước vào trong, chỉ đứng bên ngoài nhìn y.
"Quan Kỳ." Hắn khàn giọng nói, "Ta có thể giải thích..."
"Ngươi còn đến đây làm gì?" Quý Quan Kỳ mệt mỏi đáp, "Rốt cuộc ngươi muốn gì nữa?"
"Ta không cố ý lừa ngươi... Chỉ là... ngươi đã không còn để ý tới ta nữa. Ta thực sự không còn cách nào khác..." Ô Hành Bạch ho khan mấy tiếng, lau vết máu ở khóe môi, vội vã nói: "Lý Hành Chu là ta, Ô Hành Bạch cũng là ta. Nếu ngươi ghét Ô Hành Bạch, thì cứ xem như ta là Lý Hành Chu đi..."
"Ngươi nói vậy, chính ngươi có tin nổi không?" Quý Quan Kỳ bật cười, giọng đầy chua chát. "Ngươi tưởng ta là đứa trẻ tám tuổi à?"
"Quan Kỳ..." Giọng Ô Hành Bạch trùng xuống. Ngón tay hắn run nhẹ, như thể đã mơ hồ đoán được kết cục, nhưng vẫn bối rối không biết phải bắt đầu từ đâu. Hắn chỉ có thể khẽ gọi tên y: "Ta..."
Ngọn lửa lại chập chờn lay động.
Quý Quan Kỳ đột nhiên đứng dậy, bước thẳng đến phía Ô Hành Bạch. Đối phương không tránh né, chỉ nhìn y chăm chú, có chút kinh ngạc khi y chủ động đi tới. Nhưng khi thấy y liếc nhìn màn mưa ngoài kia, rồi định sải bước ra ngoài, hắn vội đưa tay muốn giữ lại, lại bị Quân Tử Kiếm ép lui.
Quý Quan Kỳ cầm kiếm bằng tay trái, ánh mắt lạnh như băng:
"Ngươi ở lại, ta đi. Như vậy là đủ chưa?"
Ô Hành Bạch lập tức nhận ra—Quý Quan Kỳ vốn quen cầm kiếm tay phải, vậy mà bây giờ lại đổi sang tay trái.
Trái tim hắn chợt siết chặt. Hắn khẽ khàng hỏi:
"Quan Kỳ... là tay ngươi lại đau sao?"
Quý Quan Kỳ không đáp, chỉ lặng lẽ bước ra ngoài mưa.
Ô Hành Bạch lập tức chắn trước mặt y. Nhưng nhìn vào đôi mắt vô cảm của y, cuối cùng hắn cũng phải lùi một bước. Hắn thỏa hiệp, giọng nói nhẹ đi:
"Ta... ta không vào đâu. Ta đứng ngoài này. Ngươi đừng ra mưa... nếu không vết thương cũ sẽ đau thêm đấy."
Quý Quan Kỳ im lặng nhìn hắn—một tiên tôn mà lại chật vật đến vậy, từng có bao giờ hắn rơi vào cảnh khốn cùng thế này chưa?
Ô Hành Bạch thấy y không bước ra nữa, bèn lùi thêm vài bước, đứng giữa màn mưa nặng hạt, thấp giọng nói:
"Ta không vào trong... ngươi cũng đừng ra ngoài."
Quý Quan Kỳ nhìn hắn một lúc. Trong miếu, Thanh Loan bị tiếng động đánh thức, tò mò kêu khẽ một tiếng.
Quý Quan Kỳ xoay người trở lại, lặng lẽ ngồi xuống chỗ cũ, ôm lấy Thanh Loan, ngắm nhìn ngọn lửa đang cháy leo lét trước mắt.
Cuối cùng, y nhắm mắt lại, nghiêng người tựa vào vách tường mà ngủ. Dù là trong giấc mộng, thân thể y vẫn hơi co lại, hai tay ôm chặt lấy thanh kiếm.
Ô Hành Bạch đứng ngoài miếu, không dám rời đi quá xa. Nếu Quý Quan Kỳ lặng lẽ bỏ đi, hắn sẽ chẳng hề hay biết. Hắn cũng không dám quay về Huyền Thiên Tông để dưỡng thương. Trời đất rộng lớn là thế, nhưng nếu lần này hắn lại để lạc mất y, có lẽ cả đời này cũng không thể tìm lại được nữa.
Sáng sớm, khi Quý Quan Kỳ tỉnh dậy, trước cửa miếu có một con gà rừng. Y ban đầu còn tưởng là Thanh Loan bắt được, nhưng con chim nhỏ chỉ nghiêng đầu, vẻ mặt còn ngơ ngác hơn cả y. Quý Quan Kỳ bật cười thành tiếng, nói:
"Ngươi còn ngủ say hơn cả ta đấy à?"
Y khẽ thở dài. Không cần đoán cũng biết con gà này là ai mang về. Nhưng Quý Quan Kỳ giả vờ như không nhìn thấy. Ngoài trời, cơn mưa đêm qua đã dứt, chỉ còn lại tiếng nước nhỏ tí tách từ tán lá rơi xuống.
Y lặng lẽ suy nghĩ. Chưa đầy hai tháng nữa là đến đại hội tông môn—một dịp để các thủ tịch đệ tử dẫn dắt lớp trẻ thi đấu, cũng là thời điểm các tông môn phô diễn thực lực.
Chính vào lúc ấy, kiếp trước, Tiêu Đường Tình rõ ràng đã giành phần thắng trong một trận đấu, nhưng đối thủ không cam tâm, bất ngờ tập kích từ phía sau, ép hắn phải sử dụng pháp thuật của tà tu. Chính hành động ấy khiến bí mật tu luyện tà công của hắn bị vạch trần.
Nhưng đời này, Tiêu Đường Tình đã trọng sinh. Mọi chuyện liệu còn diễn ra như cũ hay không—ai mà biết được?
Ví như Huyền Thiên Tông chủ, vốn lẽ ra phải gặp trắc trở trong tu luyện mà chết yểu, nhưng đến nay vẫn không hề có tin tức gì bất thường. Có lẽ vận mệnh của rất nhiều người đã thay đổi rồi.
"Quan Kỳ." Giọng Ô Hành Bạch khàn khàn vang lên. Trong suốt đời này, hắn chưa bao giờ chật vật đến mức này. Thấy Quý Quan Kỳ hoàn toàn phớt lờ con gà rừng, hắn dè dặt cất lời: "Ngươi... từ tối qua tới giờ vẫn chưa ăn gì."
Quý Quan Kỳ nghe thấy, chỉ khẽ liếc hắn một cái, rồi hỏi:
"Ngươi phải làm gì mới chịu rời đi?"
"Ta chỉ muốn... giải thích với ngươi." Ô Hành Bạch cười khổ: "Ta biết ngươi giận, ta cũng biết mình sai. Nhưng giờ Hề Nghiêu đã chết rồi, ta không còn điều gì phải lo lắng nữa. Chúng ta có thể bắt đầu lại từ đầu."
Quý Quan Kỳ ban đầu vốn không định để tâm đến hắn. Nhưng khi nghe tới ba chữ Hề Nghiêu đã chết, sắc mặt y chợt thay đổi. Y quay phắt lại nhìn hắn, vẻ mặt không giấu nổi sự kinh ngạc:
"Ngươi vừa nói gì?"
"Ta giết hắn rồi." Ánh mắt Ô Hành Bạch ánh lên sự dịu dàng kỳ lạ, hắn hỏi: "Ngươi không vui sao?"
Sắc mặt Quý Quan Kỳ lập tức trầm xuống. Y nhìn chằm chằm Ô Hành Bạch, như muốn tìm một chút dấu hiệu của sự dối trá trên gương mặt kia. Nhưng thật đáng tiếc, y không tìm ra được gì.
Ô Hành Bạch nói chuyện với vẻ thản nhiên như thể đó chỉ là một chuyện rất đỗi bình thường. Quý Quan Kỳ nhớ lại quãng thời gian hắn còn đóng giả làm Lý Hành Chu. Nếu không tự mình vạch trần, y không đời nào tin nổi Lý Hành Chu lại chính là Ô Hành Bạch.
Người này... thật sự quá giỏi che giấu.
"Ngươi có biết không? Hắn chính là Thiên Đạo Thạch Bia." Ô Hành Bạch tiến thêm một bước, thấy vẻ mặt Quý Quan Kỳ có phần dao động thì lập tức nói tiếp:
"Ta chưa từng lừa ngươi điều gì. Phụ thân ta là Kiều Thiên Y, ta và Kiều Du là huynh đệ ruột cùng cha cùng mẹ. Hai mươi chín năm trước, Kiều Thiên Y vốn đã phải chết, nhưng hắn muốn nghịch thiên cải mệnh nên đã đến Thiên Cơ Môn, nhận được lời phán của Kim Khổng Tước, rồi trở về trói buộc vận mệnh mình với Thiên Đạo Thạch Bia, nhờ vậy tránh được thiên kiếp.
Thiên Đạo Thạch Bia bị hắn ép đến đường cùng, không còn nơi nào dung thân, đành ký sinh lên người Hề Nghiêu."
Giờ phút này, Ô Hành Bạch không còn điều gì để giấu giếm. Hắn chỉ muốn nói hết với Quý Quan Kỳ—dù sao Hề Nghiêu cũng đã chết, hắn không còn phải lo sợ gì nữa.
"Cho nên về bản chất, Hề Nghiêu và Kiều Thiên Y đều là Thiên Đạo Thạch Bia. Chỉ cần một trong hai còn sống là được. Ta giết Hề Nghiêu rồi, nhưng điều đó... không ảnh hưởng gì."
"..." Những lời này khiến Quý Quan Kỳ chấn động không kém gì việc biết được Lý Hành Chu chính là Ô Hành Bạch.
"Những gì ta từng nói với ngươi, ngoài thân phận thật sự của mình, chưa bao giờ là giả dối." Ô Hành Bạch nhếch môi, cười một cách bất lực: "Quan Kỳ, ta—"
"Ngươi nghĩ ta không muốn gặp ngươi chỉ vì Hề Nghiêu sao?" Quý Quan Kỳ đột ngột cắt ngang.
Ô Hành Bạch lập tức im bặt, ngơ ngác nhìn y. Chỉ là một câu hỏi rất đỗi đơn giản, nhưng hắn lại chẳng thể thốt nên lời.
"Thấy chưa, chính ngươi cũng biết rõ, lý do không chỉ vì hắn." Quý Quan Kỳ thở dài. "Ô Hành Bạch, ngươi đã trọng sinh, ta cũng đã trọng sinh. Giờ đây chúng ta không cần vòng vo nữa. Ta chỉ hỏi ngươi một câu thôi—ngươi có thể ở bên một người đã từng giết mình không?"
Y không tin Ô Hành Bạch không nhận ra y cũng đã trọng sinh. Nhìn cách hắn cư xử và nói chuyện, rõ ràng hắn biết.
Nhưng dù biết, hắn vẫn cố tình mang thân phận khác tiếp cận y, lừa dối y, cả tình cảm lẫn niềm tin.
Mưa đã dứt từ lâu, chỉ còn từng giọt nước rơi xuống từ tán lá. Không khí tĩnh lặng đến mức ngột ngạt.
Ô Hành Bạch đứng trước miếu, im lặng nhìn Quý Quan Kỳ. Hắn há miệng, cố gắng tìm một lời giải thích, nhưng cuối cùng lại thua trước câu hỏi kia.
"Đó là... một tai nạn..." Hắn khàn giọng nói.
"Tai nạn gì?" Quý Quan Kỳ bật cười, ánh mắt đầy vẻ giễu cợt. "Phương Thiên Họa Kích là của ngươi, người giết ta là ngươi, mười năm bị ngươi làm ngơ cũng là ngươi. Trước đây ta luôn nghĩ là vì mình chưa đủ tốt, chưa đủ mạnh, nên không thể khiến ngươi để tâm.
Sau này ta mới hiểu... trong mắt Ô Hành Bạch, ta chẳng khác nào một con kiến hôi. Chết rồi cũng chỉ là một con kiến chết. Nhưng vẫn sẽ có hàng vạn, hàng nghìn con kiến khác tiếp tục liều mạng vì Trấn Nam tiên tôn."
"Không phải vậy!" Ô Hành Bạch sốt ruột bước tới. "Chỉ có ngươi thôi. Ngoài ngươi ra, sẽ không còn ai vì ta mà liều mạng nữa."
Chỉ có Quý Quan Kỳ.
Bao nhiêu người vây quanh hắn, tâng bốc hắn, nịnh bợ hắn. Bao nhiêu kẻ mang dã tâm đến gần. Nhưng vào lúc hắn trọng thương, cận kề cái chết, cuối cùng cũng chỉ có duy nhất Quý Quan Kỳ sẵn sàng hy sinh tính mạng, không một chút do dự, dù có phải tan xương nát thịt.