Một người như Quý Quan Kỳ, làm sao hắn có thể buông tay?
Nghe vậy, Quý Quan Kỳ nhếch môi, khẽ cười một tiếng. Giọng y run run, như thể phẫn nộ đã bị dồn nén đến cực hạn. Sau đó, y hít sâu một hơi, cố gắng đè nén toàn bộ cảm xúc trong lòng rồi mới cất lời:
"Đúng vậy, ta liều mạng vì ngươi. Thế rồi ngươi đáp lại bằng cách nào? Ngươi giết ta. Ta khó khăn lắm mới có cơ hội sống lại một đời, ngươi lại đến lừa ta một lần nữa. Ta rốt cuộc đã làm gì sai mà đáng để Trấn Nam tiên tôn ngươi căm hận đến vậy?"
Y chưa từng làm điều gì sai trái hay tổn hại ai, vậy mà vẫn xui xẻo đến mức này.
"Ta không hận ngươi... Ta thích ngươi." Ô Hành Bạch nghẹn giọng, ánh mắt đau đớn: "Kiếp trước là một tai nạn, ta thật sự không muốn giết ngươi. Truyền âm ta gửi cho ngươi đã bị chặn lại..."
"Chứng cứ đâu?" Quý Quan Kỳ chẳng buồn hỏi tai nạn gì, chỉ lạnh nhạt đáp, "Có chứng cứ nào cho thấy ngươi không muốn giết ta?"
Ô Hành Bạch khựng lại.
"Ai có thể làm chứng cho ngươi? Ai có thể chứng minh lời ngươi nói là thật?" Quý Quan Kỳ dựa vào một cột gỗ trong miếu. Đúng như Ô Hành Bạch lo lắng, vết thương ở tay phải y lại đau trở lại, nhưng y chẳng buồn vận linh lực để xoa dịu. Cả người đã mỏi mệt rã rời. Nhìn người trước mặt, y chỉ thấy một sự kiệt quệ không thể diễn tả, bèn nói:
"Kết quả cuối cùng là gì? Ngươi vẫn giết ta. Một kiếm xuyên tim, chết ngay tại chỗ. Ô Hành Bạch, ngươi là kẻ nói dối. Ta sẽ không tin ngươi nữa, dù chỉ một chữ."
Ngươi nói Hề Nghiêu là Thiên Đạo Thạch Bia? Y không tin.
Ngươi nói về thân thế của ngươi? Y cũng không tin.
Ngươi nói đời trước không cố ý giết y? Y càng không tin.
Tóm lại, bất cứ điều gì Ô Hành Bạch nói, Quý Quan Kỳ cũng sẽ không tin thêm lần nào nữa. Bởi vì y đã bị lừa quá nhiều rồi.
"Ngươi nhìn ta đi." Quý Quan Kỳ mở rộng hai tay, ánh mắt mệt mỏi: "Ta chẳng còn gì cả. Ngươi nói xem, rốt cuộc ta có gì đáng để Trấn Nam tiên tôn ngươi để tâm?"
Rõ ràng y đang cười, nhưng Ô Hành Bạch lại không dám lên tiếng.
"Nếu không còn gì để nói, vậy ta đi đây." Quý Quan Kỳ vẫy tay gọi Thanh Loan, cất giọng lạnh nhạt: "Kiếp trước ngươi giết ta, kiếp này ta trả lại một kiếm, xem như hết nợ. Ngươi không phải Lý Hành Chu, vậy ta cũng xem như chưa từng quen Lý Hành Chu."
"Ngươi đã hứa sẽ tặng ta quà sinh thần..." Ô Hành Bạch cố gắng níu kéo: "Lời hứa đó... còn hiệu lực không?"
"Không." Quý Quan Kỳ đáp dứt khoát. "Ta là kẻ thất tín bội ước, nói lời không giữ lời. Nếu ngươi muốn nghĩ vậy thì cứ nghĩ đi. Ta không quan tâm nữa."
Y xoay người rời khỏi miếu, mang theo Thanh Loan.
Bên ngoài trời đã tạnh, nhưng mặt đất vẫn còn ẩm ướt. Mỗi bước đi đều khiến vạt áo y dính bùn, lạnh buốt. Nhưng dù thế, Quý Quan Kỳ vẫn đi rất thẳng, rất kiên quyết.
Lần rời đi này, còn chật vật hơn cả khi y rời khỏi Huyền Thiên Tông. Ô Hành Bạch—một người đã khiến y chết ở kiếp trước, và khiến y gần như tan nát cả thể xác lẫn tinh thần ở kiếp này.
Giờ y chỉ muốn tìm một nơi yên tĩnh, một nơi không có Ô Hành Bạch.
Nơi đây gần Thiên Xà Thành. Quý Quan Kỳ bỗng nhớ đến Kê Tinh Châu. Y vốn nghĩ hắn chắc không còn trong thành nữa, nhưng chưa kịp đặt chân đến đã nghe Thanh Loan bất ngờ kêu lên giận dữ. Chưa kịp phản ứng, con chim nhỏ trên vai đã vút lên không trung, hóa thành nguyên hình.
Từ vách núi phía xa, một con đại bàng khổng lồ bất ngờ lao ra.
Quý Quan Kỳ ngẩng đầu nhìn, càng nhìn càng thấy quen. Y có cảm giác nó rất giống linh thú mà Kê Tinh Châu từng nuôi, chỉ là... con chim ưng năm xưa chỉ có một mắt lành lặn, mắt còn lại luôn nhắm chặt. Còn con này, hai mắt đều sáng rõ.
Ô Hành Bạch vẫn lặng lẽ đi theo sau Quý Quan Kỳ, chỉ là không dám lại gần.
Vết thương trên ngực hắn quá nặng, dù cố gắng đến đâu cũng khó theo kịp bước chân của y. Quý Quan Kỳ hiển nhiên biết điều đó, nên chẳng thèm ngoảnh đầu lại, cứ thế mà đi về phía trước.
"Quan Kỳ..." Ô Hành Bạch tựa người vào một gốc cây, đưa tay ôm lấy ngực. Máu tươi không ngừng rỉ ra từ vết thương, thấm đẫm lòng bàn tay hắn. Hắn ngẩng đầu nhìn bóng lưng y, sắc mặt trắng bệch, chẳng còn chút huyết sắc.
Hắn nghỉ một lát, rồi lại tiếp tục bước theo. Nhưng mới đi được mấy bước, thân thể đã lảo đảo, khụy một gối xuống đất. Máu từ khóe môi tràn ra, cơn đau lan khắp toàn thân khiến mồ hôi túa ướt cả trán. Khi hắn ngẩng lên lần nữa, trước mắt đã tối sầm, chỉ còn bóng lưng Quý Quan Kỳ đang dần khuất xa.
Vết thương ở chân hắn vốn chưa lành—đòn từ đuôi của Kim Khổng Tước là một dạng thương tổn đặc biệt, rất khó chữa lành. Vết thương trước ngực thì bị Quân Tử Kiếm tạo ra, sắc bén đến mức khó thể khép miệng.
Thật ra, Ô Hành Bạch từng nghĩ... có khi nào Quý Quan Kỳ thực sự muốn giết hắn.
Nghĩ đến đây, hắn bật cười khổ. Quả là tự chuốc lấy.
Hắn sớm đã biết sẽ có ngày hôm nay, chỉ không ngờ lời nói dối lại bị vạch trần nhanh đến thế, nhanh đến mức hắn không kịp giải thích lấy một câu. Đúng như Quý Quan Kỳ đã nói—chuyện của kiếp trước, hắn căn bản không thể chứng minh được điều gì.
Trước kia, hắn có thể nói như vậy, là vì Quý Quan Kỳ thích hắn, tin hắn. Còn bây giờ, trong mắt y, hắn chẳng khác gì một kẻ dối trá. Giữa hai người, thực sự đã có một mối hận sâu như máu ngăn cách.
"Thanh Loan." Quý Quan Kỳ thấy con chim nhỏ sau khi giao chiến với đại bàng liền tha về một chiếc lông, bèn thở dài bất lực. Nhất là khi đại bàng kia từ phía sau núi bay ra, lần này lại nhắm chặt một mắt.
Y khựng lại trong giây lát, rồi bỗng hiểu ra—lần trước, có lẽ nó cũng chỉ đang giả vờ nhắm mắt.
Thanh Loan đặt chiếc lông chiến thắng vào lòng bàn tay y, sau đó nghiêng đầu nhìn.
Quý Quan Kỳ bật cười, dịu giọng nói:
"Ta không sao. Ta không buồn."
Y chỉ là không muốn nhìn thấy Ô Hành Bạch phía sau nữa.
Ô Hành Bạch đã theo y bao lâu, y rõ hơn ai hết. Một kiếm đâm thẳng vào ngực hắn, vốn là một đòn chí mạng, nhưng y biết rõ mình không thể gi.ết ch.ết được hắn. Ban đầu y nghĩ đối phương sẽ phản kích, nào ngờ hắn lại không hề phản kháng, điều đó nằm ngoài dự đoán của y.
Nếu là ở kiếp trước, chỉ sợ y còn chưa kịp vung kiếm đã chết dưới tay Ô Hành Bạch rồi.
"Thích ta cái gì chứ..." Quý Quan Kỳ cúi đầu nhìn chiếc lông chim trong tay, khẽ cười, giọng nói nhỏ đến mức như đang thì thầm với chính mình:
"Đây mà là thích sao? Nếu thực sự thích một người, làm sao nỡ lòng lợi dụng y để mạo hiểm? Nếu thật sự thích, đáng lẽ phải đem hết những điều tốt đẹp nhất trên thế gian này đặt trước mặt y mới đúng."
Quý Quan Kỳ thích một người, thì sẽ muốn bảo vệ người ấy cho đến tận cùng, chỉ một sợi tóc rơi xuống cũng đủ khiến y lo lắng không yên.
Kẻ phía sau cứ bám riết không chịu buông, khiến y phiền lòng đến cực điểm. Y muốn báo tin cho Huyền Thiên Tông, nhưng trong người lại không có phù truyền âm. Sớm biết vậy đã giữ lại vài thứ dùng được rồi. Y bất đắc dĩ bật cười, quay đầu liếc nhìn Ô Hành Bạch, sau đó không chút do dự vung ra ba luồng kiếm khí, ngăn đường hắn rồi lập tức ngự kiếm rời đi. Thanh Loan lập tức bay kề bên, chắn ngang tầm mắt Ô Hành Bạch.
"Quan Kỳ!" Ô Hành Bạch bước lên một bước, nhưng vết thương nơi ngực đột ngột đau dữ dội. Trên thân thể hắn, từng dòng ký hiệu phù văn hiện lên. Tại Trấn Nam Điện, Phương Thiên Họa Kích bỗng mở mắt, ánh nhìn sắc lạnh hướng thẳng về phía trước. Ô Hành Bạch cắn răng, quát khẽ: "Phong!"
Nhưng thương thế quá nặng, phù văn vừa tụ đã tan.
Cuối cùng, hắn phun ra một ngụm máu, ánh mắt vẫn gắt gao dõi theo hướng Quý Quan Kỳ rời đi. Hắn biết rõ, bản thân hiện giờ không còn đủ sức áp chế Phương Thiên Họa Kích nữa. Hắn bắt buộc phải quay về xử lý mọi chuyện.
"Chờ ta trở lại." Ô Hành Bạch khẽ nói: "Ta giải quyết xong, sẽ lập tức đến tìm ngươi."
Nhưng Quý Quan Kỳ chẳng buồn để tâm.
Y đáp xuống trước cổng Thiên Xà Thành, lại phát hiện nơi này đã không còn dễ ra vào như trước. Không rõ vì lý do gì, giờ đây thành trì được canh phòng cực kỳ nghiêm ngặt. Đám thủ vệ ở cổng cẩn thận đánh giá y từ đầu đến chân, mãi mới cho phép vào.
Vừa đặt chân vào thành, Quý Quan Kỳ lập tức cảm thấy bầu không khí có gì đó khác lạ. Khắp nơi đều là đệ tử mang theo lệnh bài của Vạn Thú Tông. Lòng y khẽ chấn động, cố nhớ xem vào thời điểm này có biến cố gì lớn xảy ra với Vạn Thú Tông không... nhưng nghĩ mãi cũng chẳng nhớ ra được.
Không có tiền, y cũng không thuê được khách điếm.
Đành phải đi dạo quanh thành, tìm xem có thể làm việc gì đó kiếm ít bạc hay không. Nhưng chưa kịp đến thương hội giao dịch, y đã gặp một người vừa bước ra từ trong đó.
Quý Quan Kỳ còn chưa kịp nhận ra, đối phương đã nhanh chóng bước đến gần, hỏi:
"Có phải Quý công tử không?"
Y dừng bước, nghi hoặc nhìn người trước mặt: "Ngươi là...?"
"Ta là đệ tử Vạn Thú Tông, trước kia từng dẫn đường cho công tử." Người nọ chắp tay hành lễ, nói tiếp: "Quý công tử, ta có thể mời ngài nói chuyện riêng một lát chăng?"
Quý Quan Kỳ do dự trong chốc lát, rồi khẽ gật đầu.
Hai người cùng đi sang một tửu lâu đối diện. Đối phương tỏ ra vô cùng nhiệt tình, khiến Quý Quan Kỳ hơi khó hiểu. Nhưng y cũng nhanh chóng nhận ra, chuyện này chắc chắn có liên quan đến Vạn Thú Tông—hoặc cụ thể hơn, là liên quan đến Kê Tinh Châu.
Vì thế, y vào thẳng vấn đề: "Kê huynh đâu? Có đang ở trong thành không?"
Quả nhiên, người đệ tử kia thoáng khựng lại, sau đó lộ vẻ khó xử, cười khổ: "Quý công tử... ta tìm ngài, chính là vì chuyện này."