Tôi ấp úng:
“Coi như… bạn đi.”
Dù sao cậu nhóc cũng là bạn mà đúng không!
Nhưng cậu em không vui chút nào.
Gõ chữ lia lịa:
【Ông anh là ai vậy? Tôi là đội trưởng mà không thấy à? Vào mà không chào đội trưởng tiếng nào, còn gọi tôi là bạn thuê? Tôi thấy anh mới là bạn thuê thì có!】
Trì Tục bối rối, ngượng ngùng, im lặng.
“...Đây thật là bạn em à?”
Cậu em giận dữ:
【Anh ý gì? Xuân Nhật Tự đúng không? Đợi đấy, tôi chụp màn hình post lên group ngay!】
Tôi hoảng:
“Đừng mà!”
Nhưng đã muộn.
Cậu nhóc nói là làm liền.
Một phút sau,
Tôi — người chưa từng nghe giọng cậu ta bao giờ —
Lần đầu tiên được nghe “giọng mì tôm cháy cạnh” vang lên trong mic.
“Wáo! Anh ơi! Cái này là nick Trì Thần thật hả?”
“Sao anh có được cái nick này? Anh quen Trì Thần hả? Cho em xin chữ ký được không??”
Ngay lúc giọng ‘mì tôm’ vang lên,
Trì Tục cũng hiểu ra.
Anh lặng lẽ hỏi:
“Em bao nhiêu tuổi rồi?”
Cậu nhóc lập tức trả lời:
“Em mười tuổi anh ơi! Cho em xin chữ ký được không ạ?”
Trì Tục bật cười.
“Mười tuổi?”
“Được.”
“Không thành vấn đề.”
Cậu nhóc càng phấn khích.
“Wáo, anh còn nói giống hệt Trì Thần nữa! Đỉnh luôn, thật sự đỉnh á!”
“Anh ơi chơi với em một ván được không? Em nhường đội trưởng cho anh, em muốn chụp màn hình post lên group lớp!”
Trì Tục rất thoải mái đồng ý.
“Đương nhiên rồi.”
“Nhưng em có thể trả lời giúp anh một số câu hỏi không?”
Cậu nhóc cười khanh khách.
“Hỏi đi hỏi đi, anh hỏi gì em cũng nói hết!”
Tôi vẫn chưa hiểu anh định hỏi gì.
Trì Tục trầm ngâm một lát, tỏ ra nghiêm túc.
“Ờm— là như vầy—
Chị gái tên ‘Tinh Cầu Nguyện Ước’ ấy, bình thường có hay chơi game với mấy anh trai khác không?”
……
???
Khoan đã.
Đây là câu hỏi gì vậy??
Cậu nhóc suy nghĩ rất nghiêm túc.
“Chắc là không có đâu.”
“Mỗi lần em rủ chị ấy chơi thì thấy chị ấy thường chơi một mình. Mà cứ sau kỳ nghỉ em quay lại vẫn thấy chị ấy tụt hạng, chắc là tự chơi đó.”
???
Bur.
Ý gì vậy trời??
Tôi cũng muốn hỏi nè??
Trì Tục lại bật cười.
“Được rồi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Vì em trả lời tốt, anh nhất định phải dẫn em ăn gà.”
Một khi đã bắt đầu, cả ba người chơi thẳng tới tận nửa đêm.
Bình thường Trì Tục không bao giờ thức khuya đến vậy.
Cậu nhóc cứ mở miệng là:
“Anh ơi chị ơi, hai người là người yêu à? Em thấy hai người đẹp đôi cực!”
“Anh thì siêu đẹp trai, chị thì giọng siêu dễ thương.”
“Nếu hai người không phải định mệnh của nhau thì em ăn máy tính luôn cho coi!”
Bị cậu ta khen ngợi ngọt như đường, chẳng hiểu sao tôi và Trì Tục đều thấy vui lạ thường.
Thế là cứ thế chơi mãi.
Lúc đi ngủ, đầu tôi còn ong ong.
Cậu nhóc trước nay chưa từng bật mic, tôi không ngờ cậu ta lại ồn đến thế.
Đến trong mơ còn nghe tiếng hét “Anh trai đỉnh quá đi!” của cậu ta vang dội.
Ngủ chẳng yên giấc gì.
Sáng dậy, tôi vẫn lơ mơ.
Bạn cùng phòng thì không ngừng giục:
“Dậy đi, dậy mau! Mau ra ngoài!”
Tôi nheo mắt, đeo ba lô lên, nhìn điện thoại mới tỉnh táo:
“Hôm nay là cuối tuần mà? Dậy làm gì?”
Bạn cùng phòng giơ tay đ.ấ.m lưng tôi thùm thụp:
“Hôm qua mày không đọc thông báo hả? Đội FD hôm nay đến trường mình làm lễ khai mạc giải đấu đó!”
“Đi nhanh lên! Trễ là không còn chỗ đâu đấy!”
Giữa tiếng hét hò như trong chiến trận, tôi bị kéo đến giảng đường.
Từ xa đã thấy biển người vây quanh mấy người phía trước.
Tôi — người đã xem video của Trì Tục mỗi ngày dạo gần đây — lập tức tỉnh táo hẳn.
Cái chàng trai cao ráo, nhìn một phát biết ngay đẹp trai đỉnh cao đó...
Không phải Trì Tục thì là ai!
Dù tôi chưa từng gặp anh ngoài đời,
Nhưng tôi có lưu một tấm ảnh nghiêng mặt đã qua chỉnh sửa trong vòng bạn bè.
Dù hơi khác ngoài đời,
Tôi vẫn thấy… lo.
Theo bản năng định trốn đi,
Ai ngờ bạn cùng phòng kéo tôi xông thẳng vào biển người.
Chúng tôi chen chúc giữa đám đông, tìm được chỗ ngồi không quá xa cũng không quá gần.
Ngước lên sân khấu, thấy tấm băng rôn cùng vài tấm standee,
Phía sau đó là các thành viên đội FD.
Tôi lập tức tỉnh hẳn.
Không thể nào…
Trì Tục đến trường tôi mà không nói một lời?
Rõ ràng tối qua còn chơi game với tôi tới tận khuya cơ mà!
Giảng đường chật kín người,
Những ai không chen vào được đứng kín hàng cuối.
Bạn cùng phòng nhìn tôi:
“Thấy tao ghê chưa? Không thì giờ mày chỉ đứng hóng thôi.”
Tôi chỉ biết “ừ ừ” lấy lệ, mắt không rời Trì Tục trên sân khấu.
Anh chỉ mặc áo thun đen đơn giản,
Nhưng mái tóc được tạo kiểu chỉnh chu đến lạ.
Một khi nhìn khuôn mặt trời sinh đẹp như tạc của anh —
Mấy chi tiết kia đều chẳng còn quan trọng nữa.
Lông mày kiếm, mắt sáng như sao, sống mũi cao,
Ngũ quan không quá góc cạnh, cũng không nhu mì.
Thần thái vừa hơi lười biếng, vừa cực kỳ thu hút.
Chính là kiểu “đẹp trai lạnh lùng” khiến người ta nuốt nước miếng không thôi.
Nhưng…
Sao tôi lại thấy anh cứ nhìn quanh tìm ai đó?